Đảo mắt đã hai ngày trôi qua, cho dù phu nhân cùng Nhị di nương đã dốc hết sức cầu xin giúp Tề Nhan Thần, nhưng mà Hầu gia đột nhiên lại quyết tâm muốn giáo huấn hắn, nên vẫn đang không cho Tề Nhan Thần ăn cơm.
Kỳ thật, Hạ Lan Tử Kỳ bên ngoài thì tỏ ra không chú ý tới, nhưng thật ra vẫn luôn ngầm quan tâm đến việc này. Con người chỉ mới ăn cơm muộn một chút đã sợ chết đói rồi, huống chi đã hai ngày không ăn? Bất kể nói thế nào đi nữa thì con người Tề Nhan Thần cũng vẫn rất tốt, đã từng nhiều lần giúp đỡ nàng, lần trước bản thân mình thiếu chút nữa bị hãm hại phải uống thuốc độc chết, Tề Nhan Thần cũng mạo hiểm tính mạng đến van xin che chở cho nàng, tuy rằng mọi chuyện cũng đã được xử lý nhưng phần nhân tình này, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn luôn ghi ở trong lòng.
Nàng cố ý phái người nghe ngóng, hai ngày nay không ai dám tới đưa cơm. Nghĩ đến việc người ta giúp mình nhiều lần như vậy, trong lúc người ta gặp khó khăn mình lại ngồi yên không ngó ngàng đến, chuyện này khiến lương tâm nàng không sao yên được.
Kỳ thật, nàng biết mình không nên đi đưa, định nói Tề Dật Phàm đi đưa thì tốt hơn. Nhưng mà người ta là huynh đệ ruột thịt còn chưa lo lắng, còn mình chỉ là một tẩu tử lại nhiệt tình như thế, sợ là Tề Dật Phàm sẽ có suy nghĩ không hay, có thể sẽ hiểu lầm bọn bọ. Cho nên sau khi khổ sở đấu tranh tư tưởng xong, vào buổi tối ngày thứ ba Hạ Lan Tử Kỳ rốt cục cũng quyết định tự mình đi đưa cơm.
Ban đêm, vào lúc canh ba, Hạ Lan Tử Kỳ đã cố ý bỏ thêm vào lô hương một chút hương liệu khiến người ta nhanh chóng buồn ngủ. Thấy Tề Dật Phàm đã ngủ say, nàng lúc này mới rời giường mặc quần áo, từ sau tấm bình phong lấy ra một hộp thức ăn đã chuẩn bị trước, nhẹ nhàng ra khỏi cửa đi thẳng đến phòng củi – nơi giam giữ Tề Nhan Thần.
Biết trong viện nhất định sẽ có người trông chừng, Hạ Lan Tử Kỳ tính đi vòng ra hậu viện rồi nhảy vào trong. Nhưng mà, điều khiến nàng không ngờ được là, hai tên gia đinh canh gác phòng củi kia không hiểu sao lại đột nhiên té xíu ngay trước cửa.
Hạ Lan Tử Kỳ núp trong bóng tối, nhanh chóng hiểu ra, có lẽ đã có người nhanh chân đến đưa cơm cho Tề Nhan Thần trước nàng rồi. Người kia sẽ là ai chứ, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng nổi lên hiếu kỳ, tính đi vào tận bên trong xem kĩ sự tình.
Vào sân, ngẩng đầu nhìn lên thấy bên trong phòng củi lập lòe ánh đèn mong manh. Hạ Lan Tử Kỳ thật cẩn thận đến gần phòng củi, tìm thấy khe cửa rồi nhìn vào bên trong.
Lúc này, Tề Nhan Thần đang ngồi trên đống cũi hỗn độn, ngồi bên cạnh hắn là một cô nương mặc áo màu lam, tuy rằng nhìn bóng dáng thì không nhận ra đối phương là ai nhưng nghe giọng nói thì nàng lập tức nhận ra, cô gái kia chính là biểu tiểu thư Yến Tiểu Tiểu.
Chỉ thấy Yến Tiểu Tiểu mở hộp đựng thức ăn ra, mang sang một chén cháo, đưa cho Nhan Thần nói: “Biểu ca, chắc là đói bụng lắm rồi. Muội mang cho huynh một ít đồ ăn ngon, mau ăn đi.”
“Sao muội vào được đây? Chẳng lẽ không sợ bị người khác phát hiện sao?” Tề Nhan Thần sắc mặt tái nhợt, tuy rằng rất đói bụng nhưng chưa cầm lấy bát ngay.
“Gã thủ vệ trước cửa đã bị muội bỏ thuốc rồi, huynh ăn nhanh lên. Ăn xong thì muội sẽ rời đi, nếu không sợ bị người ta phát hiện.” Yến Tiểu Tiểu nói xong đưa bát cháo sang.
Thấy nàng mạo hiểm không sợ bị Hầu gia trách phạt, vội tới đưa cháo cho mình Tề Nhan Thần trong lòng cảm động, nên không khách khí nữa, nhanah lấy chén cháo rồi một hơi húp hết vào bụng.
Yến Tiểu Tiểu híp mắt, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa, sau đó lấy từ trong áo ra một bình sứ có nắp đậy, cùng một cái bọc giấy dầu[1].
Nàng đem bọc giấy dầu cùng bình sứ đậy nắp đặt bên trong đống củi bên cạnh Tề Nhan Thần, dặn dò: “Trong chai này là nước, trong bọc giấy dầu này là gà quay. Nhưng vì huynh chịu đói lâu quá, nếu ăn ngay sẽ không tiêu hóa được, chỉ có thể uống chút cháo trước. Đợi đến khuya, huynh muốn ăn thì lặng lẽ bỏ ra mà ăn.”
“Tiểu Tiểu, cám ơn muội.” Giúp đỡ tốt nhất trong thiên hạ không gì bằng giúp người đúng lúc, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nay Tề Nhan Thần gặp vận xui, muội muội ruột sợ phụ thân trách phạt, không có tới thăm hắn, nhưng biểu muội lại không để ý tới hiểm nguy mà đến đây, sao có thể không khiến cho Tề Nhan Thần cảm động đây. Cho nên một tiếng cảm tạ là, là thật tâm thật ý.
Yến Tiểu Tiểu có chút ngượng ngùng, mỉm cười, trên mặt lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu: “Muội đã không còn người thân, huynh là biểu ca muội, bình thường luôn đối xử rất tốt với muội. Giữa chúng ta, đừng lên nói lời cảm ơn. Đúng rồi, mặt của huynh còn đau không? Ta còn mang thuốc đến cho huynh.” Nàng nói xong từ trên người lấy ra một bình sức nhỏ.
Tề Nhan Thần cười dùng ống tay áo lau mặt, đến khi hắn ngẩng đầu lên thì Yến Tiểu Tiểu kinh ngạc bịt miệng, mở to mắt nói: “Biểu ca, mặt của huynh......”
Tề Nhan Thần ngả người vào đống củi, không thèm để ý chút nào, nói: “Không phải kinh ngạc, giả vờ bị đánh đó.”
“Hả......” Yến Tiểu Tiểu hết sức kích động: “Huynh không muốn lấy Thanh Lộ cô nương, cho nên huynh mới...... Biểu ca, lá gan huynh cũng lớn quá rồi đó, chuyện này nếu như để Hầu gia biết được huynh giả bộ thì huynh không sợ ngài ấy lột da sao?”
“Muội không nói ông ấy sẽ không biết.”
“Muội đương nhiên sẽ không nói.” Xem ra biểu ca không thích Thanh Lộ cô nương, Yến Tiểu Tiểu trong lòng mừng thầm.
“Cha ta hiện tại không sao chứ?” Tề Nhan Thần lo lắng hỏi.
Yến Tiểu Tiểu an ủi: “Không có việc gì, chỉ là vì không thể cùng Thanh đại nhân làm thông gia được nên vẫn chưa nguôi giận, đúng rồi, ngày mai huynh hãy nhận sai với dượng đi, để nhanh chóng được ra khỏi đây.”
“Có ai không, có người vào phòng củi.” một tiếng kêu sắc lạnh vang lên, khiên hai người trong phòng củi giật mình. Hạ Lan Tử kỳ đứng ngoài cửa phòng cũng bị chấn động, dựng hết lông tơ, lo lắng vô cùng.
Tiếng bước chân hỗn loạn càng ngày càng gần, nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ có đi ra ngoài bây giờ cũng sẽ bị người ta tóm được, còn muốn trốn lại không có chỗ. Trong lúc nàng đang hết sức tiến thoái lưỡng nan, đột thấy thấy bên hông cứng lại, cả người bị nhấc bổng lên từ một góc tối ở cạnh phòng nhảy ra khỏi viện, ba chân bốn cẳng biến mất trong màn đêm.
Trong phòng củi, Tề Nhan Thần kéo Yến Tiểu Tiểu muốn giấu nàng vào trong đống củi.
Nhưng trong đống củi còn giấu đồ ăn đem cho Tề Nhan Thần, hơn nữa cho dù có giấu nàng trong củi đi nữa thì người ta tìm không thấy người cũng sẽ tìm trong đống củi, nàng cần gì phải uổng phí sức lực chứ? Vì thế nàng mạnh mẽ giằng ra khỏi tay Tề Nhan Thần.
Tề Nhan Thần vội kêu lên: “Tiểu Tiểu.”
“Biểu ca, chỉ cần thấy huynh được ăn cơm là muội vui rồi. Huynh yên tâm, dượng sẽ không phạt muội quá nặng đâu, đừng lo.”
Yến Tiểu Tiểu vừa dứt lời, cửa trong phòng củi “rầm” một tiếng bị người ta đẩy ra, một đội vệ binh tuần tra trong phủ xông vào. Vừa thấy là Yến Tiểu Tiểu, vệ binh thủ lĩnh giật mình: “Biểu tiểu thư sao? Hầu gia đã hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào đưa cơm cho Lục thiếu gia, sao tiểu thư lại đến?”
Yến Tiểu Tiểu đứng dậy, nhìn thẳng hắn: “Là ta vi phạm đến mệnh lệnh của dượng, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi. Ta sẽ cùng các ngươi đến chỗ dượng thỉnh tội.” Yến Tiểu Tiểu dứt lời, quay đầu nhìn Tề Nhan Thần một cái, cười nhẹ: “Biểu ca, huynh yên tâm đi, muội không sao đâu.”
Đã sớm có người nhanh chân báo cho Hầu gia biết, nói có người đưa cơm cho Lục thiếu gia. Hầu gia đang ngồi ở chính đường tức giận vì không biết kẻ nào không sợ trời cao đất dày mà dám chống lệnh ông.
Lúc đầu ông tưởng Nhị di nương thương con trai nên lặng lẽ mang cơm cho Lục thiếu gia, kết quả không ngờ rằng người bị áp tải đến lại là biểu tiểu thư Yến Tiểu Tiểu.
Hầu gia mặt trầm như nước, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng: “Tiểu Tiểu, lá gan của con cũng thật không nhỏ dám đem những lời ta nói coi như gió thoảng bên tai? Có phải con muốn chịu đói cùng với nó không?”
Yến Tiểu Tiểu quỳ trên mặt đất, cúi đầu thật sâu: “Dượng, Tiểu Tiểu không dám nhưng Tiểu Tiểu không đành lòng nhìn biểu ca chịu đói.” nàng ngẩng đầu, cầu xin nói: “Tiểu Tiểu biết sai rồi, xin chiu tội với dượng. Nhưng mà, biểu ca thật sự rất đáng thương, đói đến không đứng dậy nổi. Cầu xin dượng tha cho huynh ấy lần này đi.”
“Hừ, con còn có thể thương nó? Con không nhìn thấy những chuyện nó làm hay sao?” Hậu gia vung tay áo ngồi vào trên ghế, cơn giận vẫn còn chưa nguôi.
Phu nhân cùng các vị di nương ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng chưa ai dám tiến đến lên tiếng. Chỉ cảm thấy Yến Tiểu Tiểu có chút không biết tự lượng sức.
Còn Nhị di nương bình thường thì thầm rất hung hăng nhưng trên thực tế, lại là người gió chiều nào theo chiều đó[1], không có chủ kiến gì. Hôm nay cháu gái muốn đi đưa cơm cho Lục thiếu gia đưa cơm, cũng đã hỏi qua bà rồi. Lúc này, vừa thấy cháu gái bị người ta bắt được thì trong lòng bà đâm ra lo lắng, nhưng là đứng trên lập trường của mình bà lại không hề lên tiếng cầu xin giảm tội cho cháu ngoại, cũng chỉ biết lo lắng xuông chứ chẳng có cách nào.
Lúc này, Yến Tiểu Tiểu nhân cơ hội nói: “Dượng, biểu ca đã biết sai rồi, lúc ở trong phòng củi huynh ấy nói với con, về sau nhất định sẽ chăm chỉ học tập, tuyệt đối không đến kĩ viện nữa và cũng sẽ không bao giờ khiến người tức giận nữa. Tiểu Tiểu nguyện ý nhận bất cứ sự trừng phạt nào, kính xin dượng hãy cho biểu ca thêm một cơ hội.” Yến Tiểu Tiểu lại dập đầu một cái xuống đất.
Nghe thế lời nói, Hầu gia cũng đã nguôi giận: “Thật sự nó đã nói như vậy?”
“Vâng, Tiểu Tiểu không dám lừa gạt dượng.” Yến Tiểu Tiểu biết nam nhân đều thích được nghe lời, cho nên nàng đã nắm lấy ngay cơ hội này nói giúp Tề Nhan Thần. Chỉ hy vọng cho dù mình có cũng bị phạt vẫn có thể giúp cho Tề Nhan Thần sớm có được tự do.
Hầu gia hít sâu một hơi, nhưng vẫn không có trực tiếp tỏ thái độ sẽ thả Tề Nhan Thần, mà chỉ nói: “Tiểu Tiểu, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mặc dù con là người khác họ nhưng con đang ở Tề phủ, sẽ phải tuân thủ quy tắc trong Tề phủ. Lúc trước ta nói rồi, ai dám đưa cơn cho Lục thiếu gia thì người đó sẽ phải chịu đói cùng nó.”
“Tiểu Tiểu đã biết.”
“Biết là tốt rồi.” Hầu gia ngẩng đầu: “Có ai không đưa biểu tiểu thư về phòng, không cho phép nàng ăn cơm cho đến khi Lục thiếu gia được thả mới thôi.”
Thấy Hầu gia vẫn không đồng ý thả Lục thiếu gia, Yến Tiểu Tiểu bất đắc dĩ đứng dậy, đành phải ngoan ngoãn chịu phạt.
......
Trong đoạn gấp khúc nơi hành lang Tề phủ, Hạ Lan Tử Kỳ giãy dụa, sau khi cẩn thận nhìn thật kĩ mới nhất thời ngẩn mặt ra: “Dật Phàm...... Sao lại là chàng......” Nàng đã bỏ thuốc vào trong lư hương, theo lý thuyết thì Tề Dật Phàm sẽ không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn như vậy được, nhưng lúc này sao hắn lại có thể xuất hiện trước mặt mình chứ?
Lúc này, Tề Dật Phàm khuôn mặt cứng đờ lạnh lùng, không một tia ấm áp, nhìn nàng nói: “Tử Kỳ, đêm hôm khuya khoắt, nàng tới phòng củi làm gì?”
Hắn biết rõ rồi còn cố hỏi, cho nên không thể giấu diếm, càng giấu diếm càng làm cho người ta hoài nghi, Hạ Lan Tử Kỳ điều chỉnh lại tâm trạng rồi đành phải bình tĩnh nói: “Thiếp tính đem đến cho Lục đệ chút đồ ăn, kết quả Tiểu Tiểu đã đến trước thiếp đem đồ ăn tới.”
Tề Dật Phàm không khỏi cau chặt mày, trong ánh mắt tràn đầy sự khó hiểu: “Sao nàng lại khải đem đồ ăn cho đệ ấy? Chẳng lẽ nàng không sợ phụ thân phát hiện ra sẽ phạt nàng sao? Chẳng lẽ nàng không sợ những người khác sẽ rảnh rỗi lời ra tiếng vào sao?” Tề Dật Phàm do dự một chút, vẫn không nhịn được phải hỏi: “Ta tin rằng những gì ta nghĩ tới nàng cũng hiểu rõ. Một khi đã như vậy, sao nàng còn muốn mạo hiểm đi đưa đồ ăn? Nàng cùng Lục đệ...... Rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Chú thích:
[1] Nguyên văn là ‘chúc đầu tường thảo’: Có nghĩa là như cỏ mọc đầu tường, Tường đầu thảo (墙头草): cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió ->chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió.