Lúc này, gã thư đồng từ nãy giờ vẫn luôn duy trì trận tự mới nhấc tay nói: “Tốt lắm, mọi người đừng nóng vội! Cuộc tuyển chọn lập tức bắt đầu!”
Trong ánh mắt của tất cả các nữ tử ở đó hiện rõ vẻ hồi hợp chờ móng, hắn liền nhắm mắt lại xoay vòng tròn một vài lần, đột nhiên hô: “Các cô nương, giơ hai tay lên, cơ hội tới!” Vừa dứt lời, một khối ngọc bội buộc tua đỏ từ trên tay ném lên không, bay ra phía sau lưng nam tử.
Gã kia hơi dùng sức quá, ngọc bội phóng qua đỉnh đầu các cô nương, lập tức bay vèo ra phía ngoài đám đông.
Các cô nương hô lên rồi lập tức tản ra, toàn bộ chạy tới chỗ ngọc bội rơi xuống. Chỉ trong giây lát, toàn bộ trong sân chỉ còn lại Hạ Lan Tử Kỳ cùng bà Ngô va Tử Đào đứng cạnh nàng. Ngược lại với đám nữ nhân điên cuồng phía trước, ở phía sau Hạ Lan Tử Kỳ đứng riêng biệt một mình, nhìn qua quả thật rất khác biệt.
Trong sân, mỹ nam yêu nghiệt chính phe phẩy quạt, trên mặt lộ ra ý cười như có như không, dương dương tự đắc nhìn đám nữ nhân cuồng nhiệt. Nhưng mà, có điều làm hắn không thể tưởng được là trong khi tất cả mọi người tranh giành nhau ngọc bội đến sứt đầu mẻ chán, duy chỉ có Hạ Lan Tử Kỳ không có đi giành. Thấy đứng bên cạnh nàng còn có một già một trẻ, nhìn cách ăn mặc cũng biết đó là người hầu của nàng. Nam tử không khỏi tò mò, nữ tử này là ai? Sao tất cả mọi người đều tranh mà riêng nàng lại không tranh? Chẳng lẽ mị lực của mình không đủ hấp dẫn nàng sao?
Hạ Lan Tử Kỳ lúc này chăm chú xem náo nhiệt, nào đâu biết rằng nam tử yêu nghiệt kia đang ngồi một bên nhìn ngắm đánh giá nàng.
Đám nữ tử kia đồng loạt lao đến chỗ ngọc bội rơi xuống, trước đẩy sau chen. Trong đó có một nữ tử đã nhặt được rồi, giơ cao hô to: “Ta nhặt được rồi, ta lấy ——” nàng nói còn chưa nói dứt lời, không biết là thừa dịp bất ngờ đưa tay đoạt lấy ngọc bội.
Nữ tử nhặt được ngọc bội trước tự nhiên lại bị mất, tức giận nói: “Ngươi đưa ngọc bội cho ta, ngọc bội kia là ta nhặt được!”
Nàng kia không đưa, thét lại: “Ngọc bội ở trong tay ai chính là của người đó!” Chẳng ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ được lợi, ngọc bội ở trong tay nàng còn chưa kịp nóng đã bị một nữ tử khác chiếm mất.
“Đưa ngọc bội cho ta, ngọc bội đó là của ta!”
“Là của ta......”
Một đám trở nên lộn xộn rồi, đám nữ tử đó đã biến câu chuyện từ tuyển chọn thông thường sang cướp đoạt của nhau. Sau một hồi giành giật kịch liệt, rốt cục có một nữ tử giơ ngọc bội lên cao, lao ra khỏi đám người chạy đến giữa sân.
Không cướp được ngọc bội những nữ tử còn lại đều như ong vỡ tổ quay về.
Hạ Lan Tử Kỳ tập trung nhìn ngắm nữ tử nhặt được ngọc bội kia, nàng ấy vóc dáng rất cao, tướng mạo bình thường, quần áo cùng búi tóc đại khái là vì lao vào cướp đoạt nên thành ra hỗn loạn. Lúc này, trên mặt nàng kia tràn ngập hưng phấn giơ lên ngọc bội, hết mực kính cẩn đến trước mặt mĩ nam yêu nghiệt đó, rồi ôn nhu nói: “Công tử, tiểu nữ đã lấy được ngọc bội rồi, ngài sẽ nhận ta sao?”
Không thấy nam tử kia nói gì, nữ tử nhặt được ngọc bội đầu tiên rồi lại bị người ta cướp mất không nuốt trôi được cơn tức này, từ trong đám người lao tới, kêu to: “Công tử, ngọc bội kia rõ ràng là ta cướp được trước, cơ hội này hẳn phải là của ta!”
Nữ tử kia đang đứng trước sân thấy có người tranh với nàng, căm phẫn nói: “Ngươi cướp được trước? Ai nhìn thấy? Ai có thể làm chứng cho ngươi? Hiện tại ngọc bội ở trong tay ai, thì cơ hội thuộc về người đó!”
Con người chính là như vậy, đã chưa từng có được thì không sao nhưng nếu có được rồi lại để mất đi thì trong lòng sẽ vô cùng hụt hẫng. Cho nên nữ tử bị mất cơ hội kia trong cơn tức giận không kiềm chế được lao đến tát nữ tử cầm ngọc bội kia một cái: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ! Vừa ăn cướp vừa la làng? Mau trả ngọc bội lại cho ta!”
Cô gái kia cũng không phải dễ chọc, lập tức giơ tay đánh trả. Vì thế hai nữ tử dưới bao nhiêu con mắt đang nhìn lao vào đánh nhau.
Nữ nhân đánh nhau, bởi vì không biết võ công cũng chẳng có kỹ thuật gì, ngoài túm tóc thì cũng chỉ có cào mặt. Hai người vừa đánh vừa chửi, thật sự lúc này nhìn rất khó coi!
Tình hình diễn ra như vậy mọi người không ai ngờ tới được, nhưng mà dù sao các nàng đã không mất cơ hội rồi, cho nên đại đa số mọi người lựa chọn xem náo nhiệt, không ai đi lên khuyên can.
Hạ Lan Tử Kỳ ở bên cạnh nhìn, nghĩ rằng mỹ nam yêu nghiệt sẽ mở miệng ngăn cản, nhưng chỉ thấy nam tử kia ngồi yên ở trên ghế, dương dương tự đắc phe phẩy quạt xem đánh nhau làm như chẳng hề liên quan gì. Tư thái cao ngạo ngồi xem, chẳng có vẻ gì là khó chịu.
Thấy tình hình như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ thấy bực mình rồi. Nam tử này quá sức ngạo mạn! Trơ mắt nhìn người khác vì hắn đánh nhau, còn hắn thì cứ thế ngồi yên không màng đến.
Gã thư đồng thấy hai nữ tử này thật chẳng ra sao nữa rồi, đột nhiên hô lớn: “Dừng tay! Đừng đánh nữa!”
Một tiếng này rất có lực uy hiếp, hai nữ tử kia không hẹn mà cùng ngừng lại.
Gã thư đồng nhặt lên ngọc bội mà trong lúc các nàng đánh nhau rơi xuống đất, chà chà lau lau bụi dính trên đó lên quần áo, không nói câu nào. Chợt nghe một nữ tử trong đó lên tiếng mở miệng trước: “Cơ hội lần này phải là của ta!”
“Không đúng, phải là của ta!” Một người khác lập tức phản bác.
Gã thư đầu quay đầu, hỏi ý kiến của mĩ nam yêu nghiệt: “Thiếu gia, người nói xem việc này phải giải quyết thế nào bây giờ?”
Thấy mỹ nam yêu nghiệt sau một lúc lâu không tỏ thái độ gì, trong đám người vây xem có người lên tiếng trước: “Công tử, trận này rối loạn như vậy không nên tính, chắc là phải làm lại lần nữa!”
Các cô nương đang vây xem, đương nhiên hi vọng lại có cơ hội thêm lần nữa, lập tức phụ họa: “Đúng, trận này không tính!”
“Không tính! Không tính! Không tính......”
Thấy mọi người lại tiếp tục nhiệt huyết trào dâng, hai nữ tử lúc nãy vừa đánh nhau thấy bối rối vô cùng. Đến giờ phút này, mỹ nam yêu nghiệt thần sắc lạnh nhạt, hơi trách cứ nói với tên thư đồng: “Ai bảo ngươi vừa rồi đem ngọc bội ném xa như vậy?”
Gã thư đồng vò đầu: “Cái này, vừa rồi bị bọn họ thúc giúc quá cho nên nô tài mất bình tĩnh, có chút kích động......”
Mỹ nam yêu nghiệt trừng mắt lườm hắn một cái: “Ngươi đúng là chẳng có chút tiền đồ nào! Thôi, trận này không tính, lại lần nữa đi!”
Gã sai vặt tuân lệnh, đi đến kia hai nữ tử trước mặt: “Nghe được đi! Chúng ta công tử nói lại tới, hai người các ngươi lui xuống trước đi đi!”
“Nhưng mà......”
“Không nhưng mà gì cả! Không phân biệt được rõ trong hai ngươi ai là người lấy được trước cho nên trận này không tính nữa!” Gã sai vặt làm ra thỉnh đích tay thế, đuổi các nàng hai cái kết cục.
Nữ tử là người cuối cùng đoạt được ngọc bội kia phẫn hận trợn mắt nhìn đối thủ, quát lên: “Đều là do ngươi! Tự nhiên làm loạn cái gì hả? Phá hỏng hết chuyện tốt của ta rồi!”
“Cơ hội này vốn chính là của ta, không phải sao?”
“Ngươi còn dám nói!”
“Hai vị cô nương, đằng kia có khu đất rộng, hai người các cô tự đến bên kia đấu tiếp đi!” Thấy các nàng lại muốn xông vào nhau nữa, gã thư đồng vội vàng đẩy các nàng ra khỏi sân.
......
Sau một hồi tranh chấp, gã thư đồng cầm ngọc bội, vẫn giống như vừa rồi, nhắm mắt xoay tại chỗ vài vòng. Đưa tay chuẩn bị ném ngọc bội đi thì chợt cảm thấy cổ tay bị ai đó nắm chặt. Gã thư đồng ngạc nhiên mở to mắt, thấy người đang giữ chặt cổ tay gã là mỹ nam yêu nghiệt kia.
“Thiếu gia!” Gã sai vặt mạc danh kỳ diệu kêu một tiếng.
Nam tử đưa tay nhẹ nhàng đoạt lấy ngọc bội trong tay thư đồng: “Lần này tự ta sẽ chọn, ngươi đứng sang một bên đi!”
Gã sai vặt nghĩ vừa rồi có lẽ là vì hắn không cẩn thận gây phiền toái, cho nên thiếu gia mới không tin tưởng hắn nữa muốn tự mình động thủ. Mà trên thực tế, hắn đã đoán sai tâm tư thiếu gia nhà hắn rồi.
Các cô nương thấy lại có cơ hội, hơn nữa còn là mỹ nam tự mình chọn người. Cả đám nét mặt tươi cười như hoa, xốc lại tinh thần, mong lọt vào mắt xanh thần may mắn.
“Ba ” một tiếng, nam tử kia đem quạt xếp lại, gọn gàng tiêu sái khiến cho đám nữ tử thêm kích động, càng chen lấn ra phía trước.
Thấy tình hình như vậy, gã thư đồng chạy nhanh duy trì trật tự: “Mọi người đừng chen chúc, bước qua ranh giới là bị loại đó nhé!”
Nam tử kia liếc mắt quét qua đám người đó một lượt rồi xoay người đi, cầm ngọc bội ở trong tay áng chừng một hai cái rồi đột nhiên ném ra phía sau.
Khoảnh khắc ngọc bội rời ta, trong nháy mắt đám đông thật an tĩnh.
Ngọc bội trên không trung bay thành một đường cong hoàn mỹ, công bằng, trực tiếp rơi thằng vào ngực Hạ Lan Tử Kỳ.
Hạ Lan Tử Kỳ muốn tránh nhưng mà quá nhiều người, nàng muốn tránh cũng không được. Nhưng ngọc bội này nếu đã rơi trúng ngực nàng, nàng cũng không thể làm cao, đành phải nhanh chóng vươn tay nhặt lấy ngọc bội.
Những nữ nhân khác đứng đó vừa thấy cơ hội lại lướt qua các nàng không khỏi thất vọng, đều thở dài. Cùng lúc đó, Hạ Lan Tử Kỳ cũng nhận được hàng vạn ánh mắt hâm mộ.
Lúc này, mỹ nam yêu nghiệt mới quay đầu, không chút bất ngờ nào khi thấy Hạ Lan Tử Kỳ trong tay cầm ngọc bội, trên mặt lộ ra ý cười thâm sâu.
Gã thư đồng nhanh chân chạy tới: “Chúc mừng vị cô nương này, thiếu gia nhà chúng ta đã lựa chọn cô!”
Hạ Lan Tử Kỳ cứng lại, cảm thấy ngọc bội trong tay kia có chút bỏng tay, vội la lên: “Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải tới tham gia tuyển chọn gì đó. Ta chỉ là tới xem náo nhiệt thôi.” Hạ Lan Tử Kỳ nói xong, vội vàng nhét tấm ngọc bội nóng bỏng tay kia trở về tay gã thư đồng.
Xảy ra chuyện như vậy thật ngoài dự đoán, đám nữ nhân dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa phẫn hận kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, không hiểu nổi nữ tử này thanh cao thật hay là giả đứng đắn nữa.
Thiếu gia chọn trúng nàng, nàng còn không nể tình, thư đồng cầm ngọc bội có chút khó xử, quay đầu nhìn thiếu gia nhà mình.
Nam tử nhấc chân, tiêu sái trầm ổn đi tới, hòa khí nói: “Cô nương, có thể nhận được ngọc bội tung ra chứng tỏ cô nương cùng tại hạ có duyên. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là nhân lúc dạo chợ này tìm được người đối câu đáp chữ, trao học tập lẫn nhau. Không biết cô nương có thể co tại hạ vinh dự được đối đáp vài câu hay không?”
“Chuyện này......” Hạ Lan Tử Kỳ có chút do dự, nàng từ nhỏ lớn lên ở trên núi, sách xem nhiều nhất là sách thuốc và mấy quyển sách linh tinh, cho nên mấy chuyện ngâm thơ đối đáp không phải là sở trường của nàng. Đương nhiên là một số câu thơ tình hay nàng cũng có biết một chút.
Nam tử kia giống như có thể nhìn thấu tâm tư người khác, nhẹ giọng nói: “Cô nương không cần phải lo lắng, chúng ta là thi thố gì hết, chỉ là trao đổi kiến thức mà thôi.”
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ có vẻ không muốn, bên cạnh có người ghen tức nói: “Chúng ta đều muốn cùng công tử đối thơ, nhưng không có cơ hội. Có người có được cơ hội thì lại không biết quý trọng! Haizz, ông trời sao lại không công bằng như vậy chứ?”
Gã thư đồng tiến đến mở miệng nói đỡ cho thiếu gia nhà mình: “Vị cô nương này, cô đã nhận được ngọc bội của thiếu gia nhà ta, mọi người đều nhìn thấy! Dù thế nào cũng phải để lại chút mặt mũi chứ, cho dù là tùy tiện đối một hai câu cũng được rồi!”
Bị bọn họ nói như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ tiến thoái lưỡng nan, nếu không đáp ứng thì nàng thật giống loại người kiêu ngạo, đành phải cố mà làm: “Vậy được rồi! Tiểu nữ tài sơ học thiển, công tử nếu không chê tiểu nữ sẽ đối hai câu! Đối không tốt, công tử đừng cười.”
“Sao có thể? Cô nương quá khách khí rồi!” Nam tử trên mặt lộ vẻ tươi cười bình tĩnh, bề ngoài anh tuấn phong lưu phóng khoáng kia khiến cho người khác không thể không yêu thích.
Nam tử đi vài bước đến giữa sân, xoay người nói: “Thế gian đều đục chỉ mình ta trong.”
Hạ Lan Tử Kỳ nói tiếp: “Mọi người đều say một mình ta tỉnh.”
Nam tử lại nói: “Vô ngôn độc thượng tây lâu, nguyệt như câu, tịch mịch ngô đồng thâm viện tỏa thanh thu*.”
(“Cô đơn không lời ngồi tại lầu tây, mặt trăng như lưỡi câu, cây ngô đồng tịch mịch dưới ánh trăng thu”)
“Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, thị ly sầu, biệt thị nhất bàn tư vị tại tâm đầu.*”
(“Cắt chẳng đứt, gỡ càng rối, là ly biệt, khác nào nỗi đau ở trong lòng”)
*chú thích: Đây là hai câu thơ trích trong bài “Tương kiến hoan kì II” của Lý Dục nói về một ông vua mất nương phải lưu vong nhớ về quê nhà.
Gặp Hạ Lan Tử Kỳ đối rất thuận, khuôn mặt tuấn tú của hắn nhìn chằm chằm Hạ nàng, mỉm cười nói: “Xa diêu diêu, mã sung sung/ Quân du đông sơn đông phục đông, an đắc phấn phi trục tây phong.”** ( Xe ngựa bôn ba, vó ngựa tung bay. Ngươi đánh xe du ngoạn tới núi Thái Sơn, vươn cánh theo cơn gió thu về phía đông)
“Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt. Dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết.” (Nguyện người là sao người là trăng. Hằng đêm cũng nhau chiếu sáng) Hạ Lan Tử Kỳ đối xong, thần sắc biến đổi, đây là một câu thơ tình mà! Đối với hắn thật có chút không được tự nhiên.
**Chú thích: Đây là hai câu thơ trích từ bài thơ tình “Xa diêu diêu thiên” của Phạm Thành Đạt.
Nam tử trên mặt thêm phần tươi cười, lại nói: “Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã lão.”
Hạ Lan Tử Kỳ tự nhiên nói tiếp: “Chàng hận ta sinh muộn, ta hận chàng sinh sớm.”
“Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già.”
“Hận không sinh cùng thời......” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn rồi dừng lại, câu “ngày ngày hòa hợp cùng chàng” còn lại nghẹn ở cổ không nói ra nổi. Công tử này đúng là hư hỏng! Nói là đối thơ, nhưng thật ra đang giăng bẫy. Nghĩ ra biện pháp khiến nàng phải ở trước mặt mọi người cùng hắn đối thơ, nhưng thật ra là muốn chiếm tiện nghi của người ta!
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn, thần sắc đã có chút tức giận.
Lúc này, nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ sắc mặt khó coi. Nam tử từng bước một tiêu sái đến trước mặt nàng, dừng lại phóng đãng không kềm chế được cao giọng ngâm nga: “Có một mỹ nhân, gặp rồi khó quên. Một ngày không gặp, tâm tư rối loạn. Ta như con chim Phượng bay lượn giữa trời cao, tìm kiếm chim Hoàng khắp thiên hạ. Chỉ tiếc rằng người đẹp đã không còn ở thành Đông.
Ta tấu lên một khúc nhạc để nói hộ lòng mình. Hi vọng ta có thể xứng với nàng, tay trong tay bên nhau trọn đời. Khi nào có thể cùng nhau trao lời hẹn ước, cho thỏa nguyện ước bấy lâu? Biết đến khi nào ta với nàng mới có thể sát cánh bay lên, trăm năm hòa hợp? Nỗi bi thương này khiến ta đau khổ muốn tìm cái chết.”
Hắn đang ngâm chính là “Phượng cầu hoàng”***, Hạ Lan Tử Kỳ biết đó là khúc nhạc mà nam tử dùng để biểu lộ tình cảm mãnh liệt với nữ tử. Hạ Lan Tử Kỳ thật sự vô không nói được câu nào, nam tử xa lạ này cư nhiên dám ở trước mặt mọi người ngâm khúc nhạc này với nàng! Nếu không phải hắn đầu óc có bệnh thì da mặt cũng phải dày hơn tường thành, nhưng mà da mặt người này thật sự quá dày rồi! Hạ Lan Tử Kỳ thật sự là đỡ không nổi, xấu hổ liếc mắt lườm hắn một cái, cả giận nói: “Không biết xấu hổ! Đăng đồ tử! Ta thấy ngươi đúng là điên rồi!”
***Chú thích: “Phượng cầu hoàng” là khúc nhạc của tài tử nổi tiếng thời Hán Tư Mã Tương Như viết tặng Trác Văn Quân – người tình của ông để thể hiện lòng mến mộ.
Đám nữ tử bên cạnh đứng vây xem, thấy nam tử kia đối thơ tỏ tình với Hạ Lan Tử Kỳ, cả đám hâm mộ đến chết mất! Hận ông trời vì sao không cho các nàng cơ hội! Nhưng lại thấy Hạ Lan Tử Kỳ tỏ thái độ không tốt với mĩ nam kia, lập tức hận Hạ Lan Tử Kỳ không biết phải trái.
Nghe mấy lời mắng của Hạ Lan Tử Kỳ, nam tử kia vẫn lơ đễnh, giơ tay đang cầm quạt khua khua trước mặt nàng: “Cô nương tài năng hơn người, hôm nay cuối cùng tại hạ cũng không có phí công bận việc. Cây quạt này tặng cho cô nương, buổi trưa ngày mai, tại hồ Tiên Chi, không gặp không về!”
Hạ Lan Tử Kỳ khó tin nhìn chằm chằm nam tử, mình không nghe lầm chứ? Hắn muốn tặng cho mình cây quạt, lại còn hẹn mình gặp mặt sao? Xem ra, hắn thật đúng là bệnh không nhẹ đâu? Hạ Lan Tử Kỳ đôi lông mày nhíu lại, giọng điệu không tốt: “Ngươi rốt cuộc có ý gì?”
Bên cạnh có cô nương giải thích nói: “Vị công tử này tổ chức đối thơ chính là vì muốn chọn một nữ tử có tài, ngày mai cùng hắn đên hồ Tiên Chi uống rượu du thuyền.”