Tề Dật Phàm mày nhíu lại càng sâu: “Làm sao cô biết chuyện đứa bé trong bụng của nàng có vấn đề? Hay là, cô đã sớm biết nàng mang thai?”
Đã nói đến nước này, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không có gì phải giấu diếm nữa, vân vê đóa bách hợp trong tay, êm tai giảng giải: “Hôm nay lúc ban ngày, ta dẫn theo bà Ngô xuất phủ tìm hiểu xuất xứ của chuông bạc. Kết quả lúc đi được nửa đường thì gặp Trầm thiếp lén lút đi vào một y quán. Vốn dĩ trong phủ có Triệu lang trung, nàng không cần thiết xuất phủ xem bệnh, cho nên sau khi đợi nàng rời đi rồi ta liền vào tìm lang trung hỏi vấn đề của nàng. Không ngờ lại biết được chuyện nàng có tin vui!”
Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu lên: “Nàng có thai, cũng không theo lẽ thường là mời người trong phủ đến chuẩn đoán. Cho nên ta mới nói, con của nàng khả năng có vấn đề.”
“Biết nàng mang thai, biết nàng có vấn đề, sao lại không nói cho ta biết trước?” Tề Dật Phàm đương nhiên tỏ ra vô cùng bất mãn.
Hạ Lan Tử Kỳ nghịch nhị cành bách hợp, bộ dáng không đồng tình: “Nàng mang thai hay không, đó là đó là chuyện giữa phu thê các ngươi. Đối với người ngoài cuộc như ta chẳng liên quan chút nào! Huống hồ, ta tuy rằng hoài nghi đứa bé trong bụng của nàng có vấn đề, nhưng ta không bằng không chứng, sao có thể tùy tiện nói bừa! Vạn nhất hài tử kia là của ngươi, ta không phải là nói chuyện thị phi hay sao?”
“Cô nói cái gì? Người ngoài cuộc?” Tề Dật Phàm đột nhiên cao giọng lên, một phát nắm lấy cổ tay Hạ Lan Tử Kỳ.
“Ngươi làm gì? Đau......” Hạ Lan Tử Kỳ kêu lên kéo tay lại. Nàng không biết, một câu của nàng “Người ngoài cuộc” đã chọc vào Tề Dật Phàm.
Ở trong lòng Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ chính là thê tử của mình, mà giờ khắc này thê tử mình chẳng những thờ ơ với hắn, còn có nhìn hắn chê bai đề phòng. Tuy chuyện này không trách được Hạ Lan Tử Kỳ, nhưng trong lòng hắn lại rất khổ sở.
“Ngươi động kinh à? Chúng ta chỉ là đối tác, ta đương nhiên là người ngoài cuộc, chẳng lẽ ngươi còn muốn diễn giả thành thật sao?” Hạ Lan Tử Kỳ kêu to, hơi hơi cau mày, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ khó chịu.
Tề Dật Phàm thế này mới phát hiện mình đang làm đau nàng, trong lòng giật nảy, tự động buông lỏng cổ tay nàng ra.
“Tay ngươi làm bằng sắt à? Sao lại cứng như thế chứ!” Hạ Lan Tử Kỳ đem cành bách hợp trong tay đặt lại trên bàn, nhấc lên cổ tay bị hắn nắm nhẹ nhàng xoa bóp.
“Đau lắm hả?”
“Nói thừa!” Hạ Lan Tử Kỳ tức giận lườm lại hắn một cái.
Vốn đang tính lấy lòng nàng, kết quả lại trở thành như vậy. Tề Dật Phàm lúc này có chút hối hận, vì muốn bù lại khuyết điểm của mình, hắn bỗng nhiên đưa tay tới trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ khiến nàng lập tức kinh hãi nhảy ra khỏi chỗ ngồi, vẻ mặt đề phòng: “Ngươi còn muốn làm gì?”
Tề Dật Phàm sợ dọa đến nàng, điều chỉnh lại biểu hiện trên mặt đến trạng thái thân thiện nhất, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi ta không phải cố ý làm đau cô. Nếu trong lòng cô rất tức giận, vậy thì cho cô một cơ hội báo thù.”
Người này không phải rất hung ác sao? Thế nào lại biến thành ôn nhu rồi? Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn từ trên xuống dưới, không giống hắn thường ngày. Nhưng mà, thấy hắn vẻ mặt chân thành không giống như là đang đùa, Hạ Lan Tử Kỳ được thể nói: “Được, nhưng ta không phải loại người hẹp hòi. Lần sau có chuyện gì thì nói ra, đừng có kích động như vậy là được rồi!” Nàng nói xong, che miệng ngáp một cái, nước mắt thiếu chút nữa chảy cả xuống.
Thấy bộ dạng nàng như vậy biết nàng đã mệt rồi, Tề Dật Phàm lúc này đứng lên, thấu hiểu nói: “Đi cả một ngày rồi, cô cũng đã mệt mỏi Có chuyện gì thì chúng ta lên giường nói!” Không đợi Hạ Lan Tử Kỳ kịp phản ứng gì, hắn đã đi tới trước giường, chủ động trải giường chiếu rũ chăn.
Có chuyện nói trên giường, lời này nghe sao lại mờ ám như vậy? Hạ Lan Tử Kỳ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn hắn, không thể ngờ được Tề Tứ thiếu gia quần áo đưa đến tận tay, cơm đưa đến tận miệng mà lại sẽ đi rũ chăn?
Nhanh chóng làm xong hết thảy, Tề Dật Phàm tự mình chui vào ổ chẳn, nhìn Hạ Lan Tử Kỳ nói: “Cô không mệt sao? Chẳng lẽ định đứng trên đất cả buổi tối?”
Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, an ủi mình: Dù sao hắn cũng sẽ không đụng vào mình, mình cần gì phải áp lực như vậy! Lúc này, nàng thật sự cảm giác toàn thân thật rã rời, không nói hai lời ôm lấy cái bình Thanh Hoa Mai kia, sau khi đặt ở giữa hai người lúc này mới cởi giày lên giường.
Tề Dật Phàm lúc này khi rũ chăn đã nghĩ đến cái bình mai này rồi, chẳng qua hắn vẫn ôm hy vọng sẽ gặp may nên không có đem nó mang lên giường, nhưng không ngờ rằng Hạ Lan Tử Kỳ vẫn sẽ không quên đem nó ôm lên đây.
Kỳ thật, nếu Tề Dật Phàm có ý thì cái bình nhỏ này căn bản không ngăn nổi hẳn, đây là đánh giá ý thức tự giác. Hạ Lan Tử Kỳ đúng là cơ mưu.
Nằm ở trên giường, nhìn Hạ Lan Tử Kỳ trước mắt có vẻ mệt mỏi, Tề Dật Phàm cảm thấy đau lòng, muốn giúp nàng xoa bóp vai nhưng lại chỉ có thể suy nghĩ trong đầu. Muốn để nàng ngủ sớm một chút, nhưng có một việc nhất định phải hỏi rõ nàng trước khi nàng ngủ mất: “Tử Kỳ, hôm nay cô đi điều tra xuất xứ của chuông bạc có manh mối gì không?”
Hạ Lan Tử Kỳ lạnh nhạt nhìn hắn: “Có manh mối rồi, chuông bạc này xuất xứ từ cửa hàng trang sức Hưng Thịnh Bảo Khố, theo như lời tiểu nhị nói thì cái chuông nhỏ này có thể là ở trên lắc tay rơi xuống. Nhưng tiếc là chưởng quầy của hắn không có nhà, không mở phòng kho được nên không xem được ghi chép, không biết là do ai đặt mua. Vì vậy khi có thời gian lại phải đi một chuyến nữa.”
Nghe nói có manh mối, Tề Dật Phàm hết sức kích động, có chút gấp gáp: “Thật tốt quá, vậy ngày mai cô lại đi hỏi tiếp đi!”
Hạ Lan Tử Kỳ giương mắt nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi cho là ta không muốn à! Chẳng qua, ta ngày nào cũng chạy ra ngoài thì người khác sẽ lời ong tiếng ve, hơn nữa không nếu không có lí do chính đáng gì thì phu nhân sẽ không cho ta đi đâu. Nhưng mà ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ sai bà Ngô đi tìm hiểu thêm, việc này ta nhất định hoàn thành cho ngươi!”
Hạ Lan Tử Kỳ dụi dụi mắt, trong lòng cũng có nghi vấn muốn hắn giải đáp: “Nếu ngươi đã biết đứa nhỏ trong bụng Trầm thiếp không phải của ngươi, vậy sao ngươi không tìm cách vạch trần nàng?” Bị tiểu thiếp cắm lên đầu cái sừng lớn như vậy, vừa rồi ở chính đường hắn còn có thể bày ra cái vẻ không có chuyện gì, Hạ Lan Tử Kỳ không thể không bội phục sự nhẫn nhịn tài tình của hắn.
Lúc này, Tề Dật Phàm cười lạnh nói: “Gia gia và cha ta đều thích đứa nhỏ. Nàng hiện tại đã có thai, người khác căn bản không biết rõ, vừa vặn giúp chúng ta căng thêm thuận lợi. Ta việc gì phải vạch trần nàng?”
“Ngay cả người này cũng có thể lợi dụng, ngươi giỏi!” Hạ Lan Tử Kỳ lại ngáp một cái, chống lại cơn buồn ngủ, chớp chớp đôi mắt đã ngập nước, nhiều chuyện hỏi: “Ai, ngươi nói thử xem. Gian phu của Trầm thiếp liệu có thể là ai?”
Tề Dật Phàm kéo gối đầu, tìm tư thế thoải mái nhất để nằm rồi nói: “Không biết!”
“Không biết gian phu là ai. Vậy sao ngươi có thể khẳng định đứa nhỏ trong bụng nàng không phải của ngươi?” Hạ Lan Tử Kỳ tò mò mở to mắt, cơn buồn ngủ biến mất không ít.
Tề Dật Phàm do dự một lát, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, bất ngờ nói: “Bởi vì ta căn bản không hề chạm vào nàng!”
“Gì?” Chuyện này khiến Hạ Lan Tử Kỳ hoàn toàn tỉnh táo rồi, bò dậy, hai tay nâng cằm, có chút khó tin: “Ngươi không chạm vào nàng? Thật hay giả?”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Hạ Lan Tử Kỳ còn mang theo sự hoài nghi, làm cho Tề Dật Phàm có chút khó chịu. Nhưng mà hắn vẫn dùng thái độ kiên nhẫn, trầm giọng nói: “Đương nhiên là thật.”
Thấy hắn không giống đang nói dối, Hạ Lan Tử Kỳ lặng yên một chút, bỗng nhiên nở nụ cười mờ ám, đưa tay nắm lấy bàn tay Tề Dật Phàm đang để trước ngực kéo tới, tay kia thì để lên cổ tay hắn.
“Cô muốn làm gì?” Tề Dật Phàm kéo tay lại.
Hạ Lan Tử Kỳ lại cầm lấy tay không buông, hảo tâm nói: “Tốt xấu gì cũng ta cũng có thể miễn cưỡng tính là bằng hữu, ngươi không cần phải ngại ngùng gì với ta. Ngươi có bệnh không tiện nói, ta sẽ không nói lộ ra với người ngoài, ta còn có thể giúp ngươi trị khỏi bệnh.”
Hạ Lan Tử Kỳ hoài nghi hắn có bệnh không tiện nói ra cũng không phải lần đầu, điều này làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt. Hắn nóng nảy, dùng sức đưa tay rút về: “Cô đang nói bậy bạ gì vậy!”
Kỳ thật, Tề Dật Phàm có ba phòng thiếp, nhưng đến nay vẫn chưa có con. Như vậy không hợp với lẽ thường, cũng khó trách Hạ Lan Tử Kỳ hoài nghi.
Nhìn Tề Dật Phàm trước mắt thần sắc phẫn nộ, Hạ Lan Tử Kỳ nhịn cười không được, cố ý chọc hắn: “Sợ ta bắt mạch như vậy, có phải sợ ta phát hiện ra ngươi có bệnh không tiện nói không!”
Tề Dật Phàm thật sự không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên nhào đầu về phía trước, đem nàng đẩy ngã, hai tay đè xuống bả vai của nàng: “Cô nghe kỹ cho ta, ta không có bệnh không tiện nói ra. Ta là bởi vì không thích Trầm thiếp cho nên mới không chạm vào cô ta. Đã hiểu chưa?”
Bị hắn đè nặng như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ có chút sợ, không dám lại chọc đến cái núi lửa có thể phun trao bất cứ lúc nào này nữa, liên tục gật đầu: “Ta hiểu, đã hiểu!”
Hạ Lan Tử Kỳ tóc dài rơi tán loạn trên đệm trắng muốt, dáng vẻ mệt mỏi, tạo nên vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Mà ánh mắt kia hơi hoảng sợ, lại khiến người ta thương tiếc. Giờ phút này, Tề Dật Phàm dừng ở trên nàng, nghĩ muốn cúi người xuống yêu nàng thật tốt. Nhưng mà hiện tại Tề Dật Phàm không thể làm như vậy, hắn biết Hạ Lan Tử Kỳ sẽ không đồng ý. Cho nên không thể làm tổn thương người trong lòng. Hắn đành phải gian nan từ trên người Hạ Lan Tử Kỳ quăng người xuống, chui về ổ chăn của mình, hắn nhịn.
Thấy hắn quay đi rồi, Hạ Lan Tử Kỳ âm thầm thở ra một hơi, lần tới phải nhớ kĩ không được trêu chọc hắn lúc ở trên giường, nếu không hậu quả khôn lường.
Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ mãi mà không ra, nếu hắn không thích Trầm thiếp thì sao còn nạp nàng làm thiếp vậy? Rất muốn hỏi, nhưng mà chuyện vừa rồi còn làm Hạ Lan Tử Kỳ sợ hãi, sợ lại chọc phải tổ ong vò vẽ, đành phải tạm thời để ở trong lòng, không đi trêu chọc hắn nữa.
......
Ngày hè trời nắng chang chang, nhiệt độ tăng cao khiến người ta muốn ăn một chút gì đó mát mẻ để tiêu trừ hỏa khí.
Trong phòng nhỏ, Hạ Lan Tử Kỳ đang chuẩn bị thưởng thức món ‘dụ hương băng’ (khoai môn thơm ướp lạnh) nàng thích nhất mà bọn nha đầu mới đưa lên, mới múc được một miếng chưa kịp đưa vào miệng, chợt nghe ngoài cửa có người kêu lớn: “Tứ thiếu phu nhân khoan đã! Không thể ăn cái đó!”
Hạ Lan Tử Kỳ bị tiếng kêu làm hoảng sợ, lập tức ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Đứng ở cửa là một nha đầu mặc quần lụa mỏng màu nước, đầu chải hai cái bủi tóc nho nhỏ, mặt mày thanh tú. Nhìn nàng, cảm thấy có chút lạ mắt, Hạ Lan Tử Kỳ thắc mắc hỏi: “Ngươi ở phòng nào?”
“Hồi bẩm Tứ thiếu phu nhân, nô tỳ là ngày hôm qua lúc ban ngày được điều đến Thủy Tiên Các thay cho Như Yên tỷ tỷ, nô tỳ gọi là Phi Dương Nhi.” Tiểu nha đầu kia tiếng nói trong trẻo dễ nghe, cực kì dễ nghe.