Hạ Lan Tử Kỳ lại nhìn thoáng qua khóa đồng trên cửa, tuy rằng hiện tại khong vào được nhưng dù sao đã biết vị trí cụ thể của Lệ Hương uyển. Thời gian còn nhiều, nàng sẽ nghĩ ra cách vào được. Ba người ra khỏi Lệ Hương uyển, nhanh chóng trở về Thủy Tiên các.
Tề Dật Phàm giờ này không có ở trong phòng, không biết lại chạy đi đâu. Hỏi thăm bọn nô tài mới biết hắn dẫn theo Liên Kiều cùng Vương Tiểu Lỗi xuất phủ đi chơi. Nếu là trước kia, những lời như vậy Hạ Lan Tử Kỳ sẽ tin nhưng hiện tại Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy hắn xuất phủ chắc chắn là có việc.
Từ sau khi Hạ Lan Tử Kỳ phát hiện không thể dùng tiêu ngọc gọi Tiểu Bạch đến được thì ngày nào nàng cũng đến rừng trúc trong hoa viên, không ngại phiền toái thổi ngọc tiêu, chờ mong có một ngày kỳ tích đột nhiên xuất hiện.
Nhưng mà từng ngày, khi đến lòng tràn ngập hi vọng, khi về lại mang theo nỗi thất vọng. Đương nhiên, lúc này cũng không ngoại lệ, Hạ Lan Tử Kỳ đã ăn cơm trưa xong thừa dịp mọi người đã ngủ trưa hết, lại một lần nữa lẻn vào rừng trúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Bạch mà mình đang mong chờ.
Thời tiết đã vào giữa hạ, nhiệt độ không khí càng ngày càng nóng bức hơn, Hạ Lan Tử Kỳ từ rừng trúc đi ra tâm tình xuống thấp vô cùng, một đường đi thẳng về Thủy Tiên các.
Vừa thấy Hạ Lan Tử Kỳ thần sắc thất vọng, bà Ngô đã biết nàng vẫn chưa liên lạc được với người kia.
Bà Ngô cảm thấy, người kia đã lâu như vậy vẫn chưa hồi âm lại cho nàng nhất định là đã không còn cần nàng nữa, bà cố ý khuyên nàng suy nghĩ lại, chết tâm đi. Nhưng Hạ Lan Tử Kỳ đúng là một người si tình, nếu nói cho nàng những lời này cho dù hiểu rõ e rằng nàng cũng không muốn hiểu, bà Ngô không đành lòng thấy nàng thương tâm, nhưng cho dù khuyên bảo thế nào nàng cũng cũng rất khó xử, thôi thì cứ để nàng nhung nhớ cũng tốt, có lẽ một thời gian nữa nàng sẽ nghĩ thông suốt!
Bà Ngô cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ thấy Hạ Lan Tử Kỳ bị phơi nắng đến đầu đầy mồ hôi nên lấy ra một chiếc khăn ẩm đưa cho nàng: “Tứ thiếu phu nhân, lau mồ hôi đi!”
Hạ Lan Tử Kỳ nhận lấy khăn ẩm, lau trán, “Bà Ngô, cháu khát nước.”
Bà Ngô trìu mến nhìn nàng: “Tứ thiếu phu nhân, khí trời rất nóng, người dễ bốc hỏa! Buổi sáng, lão nô đã sai gia đình bỏ vào giếng nước một quả dưa hấu cho cô, hay là lão nô sai người đem đến?”
Bà Ngô đối với Hạ Lan Tử Kỳ luôn chiếu cố cẩn thận. Hiện tại. bà Ngô ở Thủy Tiên các quản lí công việc hàng ngày, cũng may bà từng giúp mẫu thân quản lý đại viện cho nên mấy chuyện quản lí vặt vãnh này đối với bà Ngô mà nói dễ như trở bàn tay.
Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười, gật đầu với bà Ngô: “Cũng được, cháu ngồi đây chờ.”
Chỉ trong chốc lát, bà Ngô đem một đĩa dưa hấu đã bổ sẵn đặt lên bàn.
Dưa hấu vừa để xuống trước mặt, một mùi vị thơm mát tỏa ra hấp dẫn người trong phòng. Chỉ ngửi mùi dưa thôi cũng đủ để thấy sảng khoái tâm trí. Lúc này lại thấy trên ruột dưa ngon ngọt mọng nước đỏ tươi đầy những tinh thể nhỏ như cát mịn, những hạt cát nhỏ này còn lấp lánh lấp lánh. Trên mặt còn có những hạt dưa đen bóng phân bố đều đặn, không cần hỏi cũng biết đây là dưa hấu loại thượng hạng.
“Tứ thiếu phu nhân, mau nếm thử, loại dưa này rất mới!” Bà Ngô chọn trong đĩa một miếng lớn nhất đưa cho Hạ Lan Tử Kỳ: “Dưa này chỉ ngâm trong nước giếng, ăn bây giờ mát lạnh, nhất định ngon miệng cực kỳ!”
Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay nhận lấy: “Bà Ngô, dưa này là bà chọn sao?”
Ngô mụ cười tủm tỉm gật đầu.
“Được đấy! Chọn dưa rất không tồi!” Hạ Lan Tử Kỳ cũng lấy từ trong đĩa ra một miếng, đưa cho bà Ngô: “Đừng chỉ nhìn cháu ăn, bà cũng ăn đi!”
“Ôi! Cám ơn tứ thiếu phu nhân!” bà Ngô theo Hạ Lan Tử Kỳ lâu như vậy, biết nếu mình không nhận Hạ Lan Tử Kỳ sẽ tức giận, cho nên cũng không khách khí với nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ cầm dưa hấu, vừa định há mồm ăn thì Tử Đào đột nhiên chạy vào: “Không xong, không xong rồi! Tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư ở Vân Đoan Thủy Tạ[1] cãi nhau! Tứ thiếu phu nhân, cô mau đến khuyên nhủ đi!”
[1] Thủy tạ: Nhà được xây trên mặt nước, thường dùng làm nơi thưởng ngoạn, giải trí.
Hạ Lan Tử Kỳ ngạc nhiên: “Tỷ muội bọn họ đang tốt đẹp sao tự nhiên lại cãi nhau?”
Tử Đào có chút mơ hồ: “Không biết ạ! Khi nô tỳ đi ngang qua hồ Thanh Hà thì thấy bọn họ đang tranh cãi, rất khủng khiếp!”
Hai cô em chồng này thật khổng để cho người ta bớt lo lắng chút nào! Nói gì đi nữa thì trong đó cũng có một người là muội muội cùng mẹ với Dật Phàm, người làm chị dâu như nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!
Hạ Lan Tử Kỳ đành phải buông dưa hấu xuống, đứng lên nói với bà Ngô: “Bà Ngô, dưa hấu này để lại cho cháu hai miếng, còn lại thì chia đều cho ba tiểu thiếp đi! Để bọn họ nếm thử trước đi, nếu không lát nữa hết lạnh mới ăn thì sẽ không ngon nữa!”
Hạ Lan Tử Kỳ nói xong, đi theo Tử Đào đến Vân Đoan Thủy Tạ.
Vân Đoan Thủy Tạ trên hồ Thanh Hà là một kiến trúc lớn nhất trong phủ. Nó kéo dài suốt đến giữa hồ, phía cuối là một ngôi đình bát giác tinh tế theo phong cách cổ xưa, mái đình lợp ngói lưu ly vàng, phía dưới có mấy cây cột gỗ màu đỏ chống đỡ. Mỗi trên mái đình đểu hướng lên trời, trên mỗi góc lại treo một cái chuông nhỏ, gió thổi sẽ kêu mấy tiếng “linh linh” rất dễ nghe.
Ngày hè ngồi trong thủy tạ, hóng gió thổi mát lạnh, thưởng thức những đóa sen thanh tao e ấp dưới hồ, hoặc chơi cờ, đánh đàn, thưởng trà, thậm chí là ngồi ngẩn người cũng đều là những chuyện hưởng thụ rất tốt.
Ai có thể nghĩ đến, tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư vô cùng tôn quý trong phủ tự nhiên lại chạy đến chỗ này cãi nhau.
Còn chưa vào tới Vân Đoan Thủy Tạ, từ rất xa Hạ Lan Tử Kỳ đã thấy hai nha đầu đứng trong thủy ta, kéo qua kéo lại, ầm ĩ không chịu nổi.
Trong thủy tạ có nha hoàn nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng đi tới, hô lớn: “Đừng cãi nhau nữa, tứ thiếu phu nhân đến rồi!”
Hai tiểu thư đang ầm ỹ vui vẻ, nghe nói có người đến, không hẹn mà cùng ngừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài.
Hạ Lan Tử Kỳ đi vào đình, nhìn chằm chằm các nàng, sắc mặt nghiêm túc: “Các muội là tiểu thư trong phủ, sao có thể ở chỗ này ngang nhiên cãi nhau. Chẳng lẽ không sợ kẻ dưới chê cười sao?”
Tam tiểu thư Tề Siêu Nhiên vừa thấy là Tứ tẩu đến thì giống như tìm được đồng minh tâm phúc, hét lớn: “Tứ tẩu, tẩu đến thật đúng lúc! Mời tẩu đứng ra phân xử công bằng giúp bọn muội! Đình này vốn là muội đến chiếm trước, nhưng Như Tuyết lại chạy đến tranh giành với muội! Muội ấy dựa vào cái gì? Không biết thứ tự trước sau sao?”
“Tỷ nói bậy, rõ ràng là muội đến trước!” Tề Như Tuyết chỉ vào nha hoàn bên cạnh: “Bọn họ đều có thể làm chứng cho muội! Là muội tới trước!”
“A a! Muội đúng là nói dối không đỏ mặt mà!”
“Hừ! Đỏ mặt cái gì? Thân là tỷ tỷ mà cùng muội muội tranh giành, ngươi nên đỏ mặt là tỷ mới đúng!” Tề Như Tuyết không yếu thế chút nào.
Lời này khả chọc giận Tề Siêu Nhiên: “Đừng tưởng rằng ta là tỷ tỷ thì cái gì cũng phải nhường cho muội! Ta đã nhịn muội lâu lắm rồi! Ta nói cho muội biết! Những lần trước thì được nhưng lần này, ta tuyệt đối không nhường! Từ nay về sau ta cũng sẽ không bao giờ nhường muội cái gì nữa!”
Nghe như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy trong lời nói của Tề Siêu Nhiên có vẻ như không chỉ chuyện tranh giành đình viện.