Cẩm Nguyệt khẽ thở dài: “Gần đây thân thể của Lão thái gia đây sức khỏe rất tệ, buổi tối không thể rời mắt được. Ta cũng chỉ là ngủ không ngon thôi, không ngại ”
“Cẩm Nguyệt cô cô, cô cũng nên chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt. Hay là buổi tối sai nha hoàn khác chăm nom đi” Hạ Lan Tử Kỳ có lòng tốt đề nghị.
Cẩm Nguyệt cười nhạt một tiếng: “Không được, người khác chăm sóc ta không yên tâm. Bọn họ tay chân vụng về, chăm sóc không tốt.” Sau đó kéo tay Hạ Lan Tử Kỳ: “Được rồi, chúng ta vào trong nói chuyện.”
Vào nhà ngồi vào chỗ của mình, Hạ Lan Tử Kỳ nói: “Cẩm Nguyệt cô cô, ông nội bị bệnh gì vậy? Sao lại chữa mãi không khỏi thế?”
“Aizzz, bệnh đau đầu này của ngài ấy là bệnh mãn tính hàng năm cứ phải có mấy ngày phát tác, nhanh thì vài ngày, lâu thì hơn tháng, cũng không biết là nguyên nhân gì. Thật sự không bắt ra được bệnh.” Cẩm Nguyệt mắt sáng ngời nhìn nàng: “Tứ thiếu phu nhân, y thuật của cô cao minh như vậy. Có rảnh thì xem bệnh cho lão thái gia đi.”
Hạ Lan Tử Kỳ khiêm tốn nói: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên[1], y thuật của ta cũng chỉ là có chút tài mọn, không phải trị được bách bệnh.”
Cẩm Nguyệt vỗ vỗ tay nàng, ánh mắt cực kỳ hòa ái: “Không phải bệnh của Tứ thiếu gia rất khó chữa hay sao? Đã mời rất nhiều danh y nhưng đều thúc thủ vô sách[2], không phải cô đã chữa khỏi cho cậu ấy hay sao? Cho nên, ta tin cô làm được.”
Cẩm Nguyệt nào biết đâu rằng, Tề Dật Phàm vốn dĩ không hề có bệnh. Cho nên đối với sự tín nhiệm cùng lời khen của nàng, Hạ Lan Tử Kỳ có chút xấu hổ, mất tự nhiên cười cười: “Nếu Cẩm Nguyệt cô cô đã tin tưởng ta như thế thì ta đây cũng nên thử một phen mới phải đạo. Ta cũng đã bốc cho ông nội một chút thuốc bổ cường kiện thân thể, lát nữa đem sắc cho ông nội uống nhé?”
“Được, lão thái gia đang ngủ, lát nữa ông ấy thức dậy sẽ mang đến.” Cẩm Nguyệt quay đầu nói với nha hoàn bên cạnh: “Các ngươi đem thuốc xuống phòng bếp sắc đi.” Sau đó lại cho tất cả mọi người trong phòng lui xuống, cầm lấy ấm trà, tự mình rót cho Hạ Lan Tử Kỳ rót một chén, chuyển chủ đề: “Tứ thiếu phu nhân, cô có muốn giúp Tứ thiếu gia trở thành thế tử không vậy?”
Giấc mộng của Tề Dật Phàm cũng chính là giấc mộng của Hạ Lan Tử Kỳ, nàng mỉm cười: “Dĩ nhiên, mọi người vẫn luôn nói mẫu bằng tử quý[3], ta hiện tại chưa có con, vậy thì phải là thê bằng phu quý (vợ dựa hơi chồng) rồi.”
Nghe Hạ Lan Tử Kỳ trả lời, đều nằm trong dự liệu của Cẩm Nguyệt, nàng vui tươi hớn hở nói: “Nếu muốn trở thành thế tử, nhất định phải có người ủng hộ. Đối với vấn đề thế tử này, nhân vật mấu chốt không phải Hầu gia, mà là lão thái gia. Đương nhiên, điều này không cần ta nói mọi người cũng đều biết, nếu không, việc lão thái gia sinh bệnh mấy ngày nay, những phòng khác cũng sẽ không cuống quýt chạy sang bên này.”
Cẩm Nguyệt uống một ngụm trà tiếp tục nói: “Có điều, đối với bọn họ, ai có thể đuổi ta cũng sẽ đuổi về.”
Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy trong lời nàng nói có ẩn giấu gì đó, không kiềm chế được hỏi lại: “Vì sao?”
“Bởi vì......” Cẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, vẻ mặt lãnh đạm kia khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ thật sự bên trong nàng, chỉ nghe nàng nói: “Bởi vì trong tất cả những thiếu gia trong phủ này, ta luôn cảm thấy chỉ có Tứ thiếu gia là xứng đáng nhất với vị trí thế tử.”
“Vậy thì làm phiền Cẩm Nguyệt cô cô ở trước mặt ông nội nói tốt cho Tứ thiếu gia thêm vài câu.” Hạ Lan Tử Kỳ rất biết ứng phó, nếu người ta lấy lòng thì mình cũng phải tỏ ra biết điều mới hợp tình, vì thế đứng lên cúi người thi lễ với nàng.
“Ôi, Tứ thiếu phu nhân, cô là chủ, ta là bộc, chuyện này không được đâu.” Cẩm Nguyệt vội vàng đứng dậy đáp lễ.
Hạ Lan Tử Kỳ kéo nàng ngồi xuống: “Cẩm Nguyệt cô cô, cô cô vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc lão thái gia, vì vậy mà làm trễ nãi rất nhiều năm thanh xuân, trong lòng ta, cô cô vẫn luôn là trưởng bối của ta, cô cô đừng khách khí.”
Nghe thấy như vậy, Cẩm Nguyệt vẻ mặt vui mừng, nhưng lại nhanh chóng cúi đầu, vẻ mặt u buồn: “Tứ thiếu phu nhân có thể đối xử với Cẩm Nguyệt như thế, Cẩm Nguyệt rất cảm kích. Cô yên tâm, chuyện Tứ thiếu gia lên làm thế tử ta sẽ hết sức giúp đỡ. Chúng ta bắt tay, hơn nữa chỉ cần Tứ thiếu gia cố gắng, vị trí thế tử sẽ nhất định là của hắn.”
“Vậy thì cảm ơn Cẩm Nguyệt cô cô rồi, nếu Cẩm Nguyệt cô cô có chuyện gì muốn ta cùng Tứ thiếu gia hỗ trợ, cô cô cứ mở miệng, chỉ cần chúng ta có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối.” Trên đời này, mọi việc đều có nguyên nhân, Hạ Lan Tử Kỳ không tin Cẩm Nguyệt sẽ vô duyên vô cớ chủ động giúp bọn họ, mà nàng lại không muốn đoán, bởi vậy mới gọn gàng dứt khoát hỏi.
Cẩm Nguyệt cầm chén trà, muốn nói lại thôi.
Xuất phát từ sự nhạy cảm của nữ nhân, lại có khả năng quan sát nét mặt Hạ Lan Tử Kỳ bỗng nhiên chợt hiểu, thử nói: “Cẩm Nguyệt cô cô, cô cô hầu hạ lão thái gia nhiều năm như vậy, không danh không phận, cô cô cam tâm sao? Nếu một ngày lão thái gia mất, vì thì cô cô phải làm thế nào?”
Thực ra Hạ Lan Tử Kỳ không hề đoán sai, Cẩm Nguyệt vẫn luôn lo lắng vấn đề này. Nhưng mà, lão thái gia vẫn luôn hết lòng tuân thủ lời hứa với người vợ trước đã qua đời, không chịu cho Cẩm Nguyệt một danh phận.
Vì thế, Cẩm Nguyệt vẫn luôn buồn rầu. Lại còn mấy năm này, thấy lão thái gia thân thể càng ngày càng kém, mà tuổi của nàng cũng càng lúc càng lớn, nếu không có danh phận, lão thái gia mất đi rồi thì những người ngày thường kính trọng với nàng sẽ chắc chắn như bọt nước đuổi nàng ra khỏi Hầu phủ cũng nên. Bởi vậy nàng không thể không vì bản thân mình mà suy tính.
Phò tá Tề Dật Phàm lên làm thế tử, cũng là vì nàng tự tạo cho mình đường lui. Bởi vì Tề Dật Phàm không còn mẹ, ở trong phủ tứ cố vô thân, hơn nữa Tề Dật Phàm có tài cán cùng năng lực làm thế tử, không phải là loại người bùn loãng không trát nổi tường, cơ hội thành công lớn nhất.
Cho dù nói thế nào, nàng cũng từng giúp Tề Dật Phàm. Đợi đến khi lão thái gia trăm tuỏi rồi, Tề Dật Phàm hẳn là sẽ không đối xử quá tệ với nàng. Nhưng đây chưa phải là cách ổn thỏa nhất, phương pháp ổn thỏa phải là tự đem đến cho mình một danh phận, đến lúc đó cho dù nàng không có con nối dõi, người khác cũng không đuổi nàng đi. Có điều những lời này làm sao nàng nỏi với Hạ Lan Tử Kỳ được.
Lúc này, nghe thấy Hạ Lan Tử Kỳ nói đến tử huyệt của mình, nàng cũng không nhăn nhó, lúc này mới đáp: “Tứ thiếu phu nhân nói rất đúng, nhưng mà ta đã cố gắng rồi mà lão thái gia vẫn không tỏ thái độ.”
“Vì sao?”
Cẩm Nguyệt chán nản nói: “Bởi vì lão thái gia từng đã đồng ý với người vợ đã mất là không hề cưới vợ, không hề nạp thiếp. Vì nhớ đến người vợ quá cố mà ông ấy cũng đã bỏ hết mấy thiếp thất rồi, nếu không phải ta không cần danh phận, nói thế nào cũng không đi thì đến giờ chắc cũng bị đuổi lâu rồi.”
Nam nhân quyền thế có ai mà không ba vợ bốn nàng hầu? Không thể ngờ rằng lão thái gia lại có thể đối vợ quá cố trọng tình như thế, thật sự là hiếm gặp. Hạ Lan Tử Kỳ khẽ thở dài: “Cẩm Nguyệt cô cô, cô cô mới hơn ba mươi tuổi, cuộc sống sau này còn dài mà vì sao không tìm nam nhân khác mà gả đi?”
Cẩm Nguyệt cười nhạt một tiếng: “Tình cảm đã bỏ ra rồi làm sao nói thu lại là thu lại được, tuy rằng lão thái gia lớn hơn ta rất nhìe tuổi, nhưng ông ấy là người tốt, tâm tính thiện lương, điềm đạm, chững cạch. Ta ở cùng với ông ấy có cảm giác an bình, hạnh phúc, đời này kiếp này, nếu không phải ông ấy ta sẽ không lấy.”
Từ nét kiên định trên mặt Cẩm Nguyệt là nhìn ra được cảm tình của nàng đối với lão thái gia là chân thật, nhìn những lúc hai người ở chung hàng ngày, lão thái gia vẫn luôn ỷ lại Cẩm Nguyệt, đối xử với Cẩm Nguyệt rất tốt, ai có mắt cũng thấy được. Xem ra, điều duy nhất khiến lão thái gia băn khoăn hẳn là lời hứa trước kia với người vợ trước?
Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi: “Cẩm Nguyệt cô cô, danh phận đối với một nữ nhân là đại sự cả đời, cô cô không cần lo lắng, việc này ta sẽ giúp cô cô nghĩ cách. Chúng ta nhất định phải đem danh phận giành về tay.”
“Thật sao?” Cẩm Nguyệt nắm lấy tay Hạ Lan Tử Kỳ, ánh mắt lóe ra hào quang vui vẻ chưa bao giờ có.
Hạ Lan Tử Kỳ cũng cầm lấy tay nàng: “Thật, từ khi vào Hầu phủ ta vẫn luôn cảm thấy rất có duyên với cô cô, chỉ cần là chuyện chúng ta muốn làm nhất định sẽ hoàn thành được. Về sau, Cẩm Nguyệt cô cô đừng gọi ta là tứ thiếu phu nhân nữa, khi không có ai cứ gọi là Tử Kỳ đi cho thân thiết.”
“Được, Tử Kỳ, những người trong phủ này rất thích bàn tán, chúng ta tuy rằng có tình cảm tốt nhưng không thể để lộ ra ngoài được. Không thể để cho người khác phát hiện, như vậy càng có lợi cho chúng ta khi làm việc, cô hiểu chưa?”
Đối với lời nói sâu sắc của Cẩm Nguyệt, Hạ Lan Tử Kỳ đương nhiên hiểu được hàm ý trong đó, thành thật gật gật đầu. Sau khi bàn luận chính sự xong, khi biết lão thái gia còn chưa dậy thì hai người lại rảnh rỗi hàn huyên thêm một lát.
Các nàng nói từ thức ăn có lợi cho sức khỏe, cho tới chuyện người trong phủ, sau đó lại lan tới tình thế trong hai ngày thẩm vấn Tam di nương và Đại di nương, Hạ Lan Tử Kỳ lập tức nói với Cẩm Nguyệt, là vì có một phong thư nặc danh mà thay đổi toàn bộ cục diện, nhưng không biết thư nặc danh kia là ai đưa.
Khi nàng nói tới điều này, Cẩm Nguyệt thản nhiên uống trà, bộ dạng không một tia kinh ngạc.
Hạ Lan Tử Kỳ không khỏi thắc mắc, hỏi nàng vì sao không tò mò bức thư nặc dnah kia. Cẩm Nguyệt đặt chén trà xuống, rốt cục cũng giải đáp bí ẩn mà Hạ Lan Tử Kỳ mấy ngày nay nghĩ mãi không ra.
Hóa ra, lá thư này không phải ai khác đưa mà chính là Cẩm Nguyệt làm chuyện tốt, mà nha hoàn Như Mi kia cũng là Cẩm Nguyệt cứu về. Lúc trước, Cẩm Nguyệt đã muốn đem việc này nói cho Tề Dật Phàm biết, nhưng Tề Dật Phàm vì tránh họa mà phải giả ngu khiến nàng không cơ hội, vẫn luôn ẩn nhẫn không vạch trần. Sau đó, Hạ Lan Tử Kỳ được gả vào đây, nàng vẫn luôn chờ mong Hạ Lan Tử Kỳ có thể chữa khỏi cho Tứ thiếu gia.
Quả nhiên, Hạ Lan Tử Kỳ không phụ kỳ vọng, “Trị” bệnh cho Tề Dật Phàm rất tốt. Sau đó Cẩm Nguyệt thấy Tề Dật Phàm báo thù cho mẹ mà tố cáo Đại di nương, thời khắc mấu chốt, lúc này nàng mới âm thầm trợ giúp bọn họ giúp một tay.
Kỳ thật, nàng vốn định để Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm từ từ tìm ra nàng rồi cảm kích nàng. Nhưng bây giờ bọn họ đã đứng trên một chiến tuyến như thế này, vậy thì không cần thiết giấu diếm nữa rồi, bởi vậy nói hết ra tất cả.
Hạ Lan Tử Kỳ khi ấy cũng đã phân tích, người đưa thư nặc danh này đối với chuyện trong Hầu phủ chuyện rõ như lòng bàn tay, chắc chắn không phải là người ngoài. Nhưng cụ thể là ai, nàng thật sự không đoán ra được, hiện tại rốt cục bừng tỉnh đại ngộ. Tình cảm đối với Cẩm Nguyệt lại tăng nên vài phần.
Sau khi lão thái gia tỉnh dậy, Hạ Lan Tử Kỳ chẩn mạch cho ông.
Cẩm Nguyệt lo lắng hỏi: “Tứ thiếu phu nhân, bệnh của lão thái gia có thể chữa khỏi không?”
Hạ Lan Tử Kỳ đem tay lão thái gia đặt lại trong chăn, rồi mới lên tiếng: “Các mạch máu trên đầu bởi vì có một vài chỗ bị phồng dẫn đến tắc nghẽn, nếu bị gió bên ngoài thổi vào sẽ làm cho máu lên xuống mất cân bằng. Dẫn đến tình trạng đau đầu, cho nên, bệnh đau đầu của lão thái gia đã rõ nguyên nhân.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Hạ Lan Tử Kỳ nói rành mạch: “Bây giờ việc chữa trị loại bỏ nguyên nhân gây bệnh là điều quan trọng nhất, sau này ngày nào ta cũng sẽ đến đây châm cứu cho ông nội. Sau đó lại kết hợp bài thuốc Nhị trần thang[4] với Tế tân[5], Hoàng cầm[6], Bạc hà làm thuốc. Mặt khác, ông nội còn bị chứng khí hư[7], cần phải uống thuốc điều hòa khí huyết. Chỉ cần điều trị hơn tháng là sẽ khỏi, sau này cũng không tái phát nữa.”
Chú thích:
[1] Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
[2] Thúc thủ vô sách: Bó tay không còn cách nào khác.
[3] Mẫu bằng tử quý: Mẹ được vinh hiển, được hưởng lợi nhờ con.
[4] Bài thuốc Nhị trần thang: Là một bài thuốc trong đông y, gồm Bạch linh, Bán hạ, Cam thảo, Trần bì (tên các dược liệu dùng làm thuốc chữa bệnh). Có công dụng trị chứng ho nhiều đờm, ngực đầy, tim tức, nôn ọe, rêu dày mạch hoạt.
[5] Tế tân: Còn gọi là Tiểu tân, Tế thảo, Thiểu tân, Độc diệp thảo, Kim bồn thảo… Tên khoa học: Asarum sieboldii. Thuộc họ: Mộc hương Aristolochiaceae. Rễ mảnh dẻ, mọc gần nhau ở các mấu, dài 10 – 20 cm, đường kính 1 mm; mặt ngoài màu vàng xám, nhẵn, có vết nhăn dọc, với những rễ con nhỏ hoặc vết sẹo. Có 2 – 3 lá mọc ở gốc thân khí sinh, cuống dài, mặt nhẵn, phiến lá phần nhiều bị gẫy, lá nguyên hình tim hay hình thận, mép nguyên, đầu lá nhọn, gốc lá hình tim, dài 4 – 10 cm, mặt trên màu lục nhạt. hoa, phần nhiều nhăn dúm lại, hình chuông, màu tía thẫm, thuỳ của bao hoa cong về phía gốc, phần nhiều bị nén ép, xát vào ống bao hoa. Quả nang, hình cầu. Mùi thơm, vị cay, nếm có cảm giác tê lưỡi. Phân bố ở các vùng Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh, Triết Giang, An Huy, Giang Tây, Hồ Bắc, Tứ xuyên, Thiểm tây, Cam Túc v.v…(Trung Quốc). Có tác dụng giải nhiệt, kháng khuẩn và giảm đau.
[6] Hoàng cầm: Là một loại dược liệu làm thuốc. Cây thảo sống dai, cao 30-60cm, có thể tới 50cm, có rễ hình to thành hình chùy, vỏ ngoài màu đen. Thân mọc đứng hình 4 cạnh, phân nhánh ở gốc. Lá mọc đối cuống rất ngắn hoặc có cuống, cuống lá hình mác hẹp gợn sóng, đầu hơi tù, dài 1,5-3cm, rộng 2-7mm, lá nguyên. Hoa mọc thành bông ở đầu cành nằm về một bên, màu lam tím, tràng hoa gồm 2 môi 4 nhị, 2 nhị lớn dài hơn tràng, màu vàng, bầu có 4 ngăn. Cây này nước ta không có hiện phải nhập của Trung Quốc. Cây thường sống ở vùng cao nguyên đất vàng, sườn núi về hướng mặt trời mọc, nơi khô ráo. Có nhiều ở Thiểm Tây, Diên An. Phân bố nhiều ở các tỉnh vùng Bắc và Tây Nam Trung Quốc. Có tác dụng miễn dịch, kháng khuẩn, điều hòa nhiệt độ, lợi tiểu, có tác dụng đối với điều hóa huyết áp.
[7] Chứng khí hư: Chứng Khí hư là tên gọi chung, chỉ chức năng của tạng phủ trong cơ thể bị giảm sút, nguyên khí không đủ dẫn đến xuất hiện những chứng trạng hư yếu toàn thân; nguyên nhân thường do tuổi cao, sau khi mắc bệnh, hoặc ăn uống mệt nhọc nội thương, hoặc do phú bẩm cơ thể bất túc là những nhân tố chủ yếu gây nên; thuộc phạm vi Hư chứng. Biểu hiện chủ yếu trên lâm sàng là tinh thần mệt mỏi yếu sức, đoản hơi, tiếng nói nhỏ, hụt hơi biếng nói, kém ăn hoặc sắc mặt trắng bệch, hoa mắt chóng mặt, hồi hộp tự ra mồ hôi, chất lưỡi nhợt, mạch Hư Tế vô lực.