Tề Dật Phàm tiếp tục giải thích: “Ta chỉ muốn chứng minh rằng bản thân không cần dựa vào thế lực của Tề gia vẫn có thể dùng thực lực của chính mình mà xông pha thương trường lập nên sự nghiệp, cho nên ở bên ngoài không thể để cho bọn họ nhận ra ta là thiếu gia của Tề gia. Về phần người trong nhà, nếu ta thất bại, bọn họ sẽ chế giễu, nếu ta thành công, ta sẽ thành mục tiêu để bọn họ chỉ trích, cho nên cũng không thể để cho bọn họ biết. Vì vậy mới cần mặt nạ để che giấu thân phận.”
Lời hắn nói cũng có vài phần có lý, nghĩ đến việc Lục Cẩm sơn trang hắn tặng mình không phải là tiền đi mượn vậy hẳn phải nói là hắn dùng tiền kiếm được đi mua thì đúng hơn.
Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ điều chỉnh lại tâm tình của mình một chút, theo dõi hắn truy hỏi: “Có phải ngươi đã sớm biết thân phận của ta rồi không?”
Thấy hắn gật đầu, Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời kích động đứng lên, tức giận chỉ vào hắn: “Ngươi vừa uy hiếp ta làm việc cho ngươi lại vừa cùng ta chơi trò ‘Hồng nhạn truyền thư’ mập mập mờ mờ, ngươi đem ta trở thành thứ gì? Ngươi thật là tên đại lừa gạt không hơn không kém!”
Tề Dật Phàm vội vàng đứng lên, giữ tay nàng lại: “Tử Kỳ, nàng đừng kích động, việc này nói ra thì dài dòng lắm. Lúc ta và nàng kí hiệp ước thì ta còn chưa biết thân phận của nàng mà......”
“Ngươi buông ra!” Hạ Lan Tử Kỳ dùng sức rút tay lại.
“Nàng ngồi xuống nghe ta nói hết, rồi ta sẽ thả nàng ra.”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm hắn một lúc, rồi mới hít sâu một hơi, từ từ ngồi xuống.
Tề Dật Phàm buông nàng ra, cũng ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, cất lời dịu dàng: “Sau khi chúng ta gặp nhau ở Lục Cẩm sơn trang, bởi vì nàng kiên quyết không nói cho ta biết rốt cuộc nàng gả cho ai, vì thế ta lập tức lặng lẽ theo dõi nàng. Lúc này mới hoảng hồn phát hiện ra thì ra nàng cũng dịch dụng, hóa ra người nàng gả chính là ta!”
Tề Dật Phàm chậm giọng: “Kỳ thật ta cũng muốn sớm nói việc này cho nàng biết, nhưng mà bởi vì ngay từ đầu ta đã sai lầm coi nàng là người ngoài, ở khắp nơi gây chuyện với nàng, không ít lần đắc tội cho nên sợ rằng khi nói ra sự thật sẽ làm nàng tổn thương. Thế nên mời muốn trì hoãn, chờ đến khi nàng không ghét ta nữa thì mới nói.”
Thì ra là sợ làm mình bị tổn thư]ng, thấy hắn thái độ thành khẩn như thế, Hạ Lan Tử Kỳ cũng đã xuôi cơn tức đi rồi.
Tề Dật Phàm thấy Hạ Lan Tử Kỳ tư tưởng bắt đầu dao động rồi bèn tính rèn sắt khi còn nóng, dỗ dành người yêu thật tốt, vì thế đến gần lại nói: “Tử Kỳ, bất kể thế nào đi nữa thì mọi chuyện cũng là do ta không tốt, ta chân thành xin lỗi nàng, xin nàng tha thứ cho ta, liệu chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thẳng hắn, sau một lúc lâu mới gằn từng chữ nói: “Không...... Có...... Khả Năng!”
“Vì sao?” Tề Dật Phàm cũng rất bất ngờ, không nghĩ đến việc nàng sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy.
Hạ Lan Tử Kỳ lập tức trả lời: “Bởi vì ngươi gạt ta!”
Tề Dật Phàm buồn bực nói: “Ta đã giải thích rồi, ta là bất đắc dĩ mà.”
“Ta không nói chuyện đó!”
“Chuyện gì?”
Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, phẫn hận vô cùng, nói: “Lúc trước không phải ngươi nói chỉ yêu một mình ta, tuyệt đối sẽ không nạp thiếp đấy sao? Nhưng mà ta vừa mới vào cửa, đã thấy ngươi có tận ba tiểu thiếp, tuy rằng hiện tại đã có một người đi rồi, nhưng còn hai người kia? Chuyện này ngươi giải thích thế nào?”
Tề Dật Phàm nghe thấy thế mới bình tĩnh lại, nhìn thằng nàng, nhẹ nói: “Tử Kỳ, chuyện ta đã hứa với nàng ta nhất định sẽ làm được. Bọn họ thật ra cũng chỉ là bình phong thôi, nếu nàng muốn thì ngay ngày mai ta sẽ để các nàng ấy đi.”
Hạ Lan Tử Kỳ nghe chẳng hiểu ra sao, ngẩng đầu nói: “Ngươi nói thế là sao?”
“Đến tuổi, trong nhà ép ta cưới vợ, nhưng nàng cũng biết con người ta rồi đấy, nếu không phải chuyện ta muốn làm thì có đánh chết ta cũng sẽ không làm, nếu không phải người ta yêu thì có phải chết ta cũng không lấy. Có điều lúc trước khi mẹ ta còn trên đời, bà sống chết ép ta vì vậy ta đành phải nghe theo mà nạp thiếp.” Tề Dật Phàm thấy mắt Hạ Lan Tử Kỳ đã sắp giận đến ửng đỏ, vội vàng nói: “Nhưng mà nàng yên tâm, mấy thiếp thất kia đều là do ta tự mình chọn. Trước đó ta cùng các nàng có ký cam kết, bọn ta hữu danh vô thực, đến thời điểm nào đó ta sẽ để các nàng ấy đi.”
Nghe xong lời của hắn, Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng tò mò: “Ngươi để các nàng đi, các nàng sẽ đi sao? Vậy ngươi phải bồi thường cho bọn họ bao nhiêu?”
Tề Dật Phàm thản nhiên mở miệng: “Mỗi người một ngàn lượng!”
Hạ Lan Tử Kỳ bình luận: “Con gái người ta bị hưu về nhà, danh dự mất sạch, một ngàn lượng cũng không tính là nhiều.”
“Là một ngàn lượng vàng!”
“Cái gì? Vàng?” Hạ Lan Tử Kỳ không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, được rồi cho như vậy cũng không ít chút nào, cả đời không cần làm gì cũng đủ sống.
Tề Dật Phàm cười nhìn nàng: “Đúng như nàng đã nói, người khiến cho bọn họ danh dự mất hết sạch là ta, vì vậy khoản bồi thường này chúng ta bỏ ra cũng là phải.”
Tề Dật Phàm lại giữ chặt tay nàng, cấp bách hỏi: “Tử Kỳ, hiểu lầm giữa chúng ta đã tháo gỡ rồi, nàng có tha thứ cho ta không?”
Không nghĩ tới việc hắn vì mình mà làm nhiều như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ từ tận trong tâm mà nói đã rất cảm động rồi, nhưng lúc nanyf nàng vẫn nhẹ nhàng đưa tay rút về, bình tĩnh nói: “Gần đây chúng ta đã xảy ra quá nhiều chuyện, ngươi cho ta chút thời gian để ta suy nghĩ thật kĩ đã.”
Nếu trái tim đã giao hết ra rồi, thì việc mình có được chấp nhận hay không chỉ có thể xem ý của Hạ Lan Tử kỳ mà thôi, Tề Dật Phàm cũng không miễn cưỡng nàng ngay bây giờ đưa ra câu trả lời, gật đầu đứng lên nói: “Được, ta tin rằng tình cảm của chúng ta có thể vượt qua được bất kì thử thách nào! Ta quay về, nàng nghỉ sớm một chút, ta sẽ chờ câu trả lời thật thuyết phục từ nàng.”
......
Sáng ngày hôm sau, Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới rửa mặt chải đầu xong, đã thấy một gã người làm cầm trên tay một bình hoa bằng sứ màu trắng, bên trong cắm một đóa Thủy tiên cốt chưa nở, đi đến, vừa nhìn thấy Hạ Lan Tử Kỳ thì khom người thi lễ: “Tứ thiếu phu nhân, đây là do tứ thiếu gia giao cho tiểu nhân giao tới đây.”
“Ừ, đặt lên trên bàn đi!”
Gã gia đinh đi rồi, nàng trở lại ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn nụ hoa kia, trong bụng rất thắc mắc, nếu đã tặng hoa vì sao không tặng cả một bó mà lại chỉ đưa có một cành? Hơn nữa còn là một nụ hoa chớm nở?
Nàng ngồi nghĩ một hồi cũng nghĩ không thông, lúc này cũng đã đến giờ ăn cơm rồi, nàng đành phải đến tiểu sảnh ăn cơm.
Khi nàng cơm nước xong trở về thì kinh ngạc phát hiện trên bàn có một tờ giấy được cuộn lại. Nàng cầm tờ giấy, hỏi nha đầu đứng ngoài cửa: “Vừa rồi có ai đi vào phòng ta sao?”
“Thưa tứ thiếu phu nhân, không có ai ạ.”
Thế thì lạ quá, tờ giấy kia là từ đâu đến? Hạ Lan Tử Kỳ ngồi trở lại ghế dựa, vừa định mở ra xem, lúc mới phát hiện nụ thủy tiên trên bàn đã nở, hé ra thành một đóa hoa. Mà kia lại ở ngay bên dươi bình thủy tiên, nàng đã đoán ra được ngay, tờ giầy này là do Tề Dật Phàm giấu bên trong nụ thủy tiên, gửi đến cho nàng.
Biết rõ lai lịch tờ giấy rồi, nàng vội vàng đem nó mở ra, chỉ thấy trên đó viết: nàng là người duy nhất có thể làm ta rơi nước mắt, làm ta có thể cười, làm ta thấy vui, cũng là người làm ta đau khổ. Nếu ta là nước mắt của nàng, ta sẽ từ trên gương mặt nàng từ từ chảy xuống, cho dù vỡ tung ra cũng hạnh phúc. Nếu nàng là nước mắt của ta, ta sẽ chịu đựng mãi mãi không bao giờ khóc. Bởi vì ta không nỡ để mất đi nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ xem hết tờ giấy, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, ánh mắt nhu hòa đi rất nhiều, hờn dỗi trong lòng đã tiêu tan đi không ít, cẩn thận gấp tờ giấy lại cất đi.
Sáng sớm hôm sau, nàng cũng lại nhận được một đóa thủy tiên, lần này không đợi hoa nở nữa, nàng lập tức thu dọn khắp xung quanh trái phải rồi vội vàng tách nụ hoa ra, lấy tờ giấy từ bên trong ra đọc, chỉ thấy trên đó viết: Nói cho nàng biết một tin buồn, lang trung nói ta bị bệnh, nguyên nhân bệnh là vì ta đã đem làm lạc mất tim mình rồi, bệnh này chỉ có nàng mới có thể chữa khỏi, bởi vì ta đã đem tim mình dâng cho nàng rồi. Bây giờ nàng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đem tim trả lại cho ta, hoặc là đem tim nàng tặng cho ta, Bảo bối, nàng tự nghĩ đi!”
“Hừ! Đồ trứng thối! Trước kia nhìn không ra đấy, vốn là một tên hồ ly mà, giảo hoạt quá mức rồi!” Xem hết tờ giấy, Hạ Lan Tử Kỳ lầm bầm lầu bầu oán trách, lúc này bà Ngô từ ngoài đi vào, thuận miệng hỏi: “Tứ thiếu phu nhân, nhìn cái gì mà vui vẻ như vậy?”
“Vui vẻ? Con có sao? Con còn đang tức giận đấy!” Hạ Lan Tử Kỳ mạnh miệng không thừa nhận.
“Thật không? Nhìn vẻ mặt ngọt ngào ngọt ngào của cô cùng bộ dạng thì chẳng giống đang giận chút nào!” Bà Ngô cố ý trêu chọc nàng.
Nàng vội vàng che dấu thần sắc: “Ngọt ngào gì chứ? Bà Ngô, bà bị hoa mắt rồi.”
“Phải phải phải, cứ cho là lão nô lớn tuổi rồi, hoa mắt nên nhìn lầm, được chưa?”
Hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu lẫn nhau.
Lúc này, bà Ngô lại nhìn thủy tiên trên bàn, cảm khái nói: “Đây là tứ thiếu gia tặng cô sao? Cậu ấy cũng thật có tình, cô định khi nào thì tha thứ cho cậu ấy?”
Hạ Lan Tử Kỳ đưa tay khẽ chạm vào đóa thủy tiên mềm mại: “Con còn chưa nghĩ ra.”
Bà Ngô tiến một bước khuyên nhủ: “Tứ thiếu phu nhân, tức giận để lâu không tốt đâu, chín quá hóa nẫu đấy.”
Hạ Lan Tử Kỳ gật đầu: “Vâng, con biết.”
Cứ như vậy, Tề Dật Phàm vẫn không hề đến quấy rầy nàng nhưng mỗi ngày đều đưa đến một cành thủy tiên chứa một câu hoặc một đoạn nhân tình ấm áp để nói cho nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ mỗi ngày đều cảm thấy cảm động rất nhiều, cũng từ từ điều chỉnh lại tâm tình thật tốt.
Ngày hôm nay, gã gia đinh hôm nào cũng chuyển hoa cho nàng lại tới, nhưng hôm nay thứ hắn mang đến hôm nay không phải là hoa mà là một cái hộp gỗ màu đỏ tinh xảo.
“Tứ thiếu phu nhân, tứ thiếu gia bảo tiểu nhân đem cái này cho ngài.” Gã gia đddinhgi] hai tay dâng lên cho nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới nhận lấy đã thấy, cái hộp màu đỏ kia dùng thuần gỗ tạo thành, bề ngoài bóng loáng tinh tế, vân gỗ tự nhiên mĩ lệ. bốn góc bên ngoài hộp được bao bởi thiếp vàng khắc hoa văn tường vân, trên nắp hộp còn vẽ hai đóa hoa tử điệp đang nở rộ, cực kỳ hoa lệ tinh mỹ, vừa đã biết là đặc biệt chế tác.
“Đây là cái gì?” Nàng ngẩng đầu hỏi.
“Tiểu nhân cũng không biết. Đúng rồi, còn có cái này cũng là tứ thiếu gia sai tiểu nhân đưa tới.” Gã sai vặt nói xong lấy từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư.
“Ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi!”
Sau khi gã gia đinh rời đi rồi, nàng đóng kỹ cửa lại, đem cái hộp đặt trên bàn trước rồi vội vàng hồi hộp mở thư ra xem.
Sau khi đọc thư xong, Hạ Lan Tử Kỳ cảm xúc dâng trào, kích động đem cái hộp kia mở ra, trên mảnh vài tơ vàng thượng hạng là một hộp tràn đầy đậu đỏ.
Đương nhiên, đậu đỏ này không phải là thứ đậu đỏ thông thường mà mọi người vẫn hay ăn, mà là đại biểu cho tương tư (đậu tương tư), cây đậu đỏ quấn lấy nhau đến chết.
Nó có hình dạng trứng dài dài, màu sắc đỏ tươi đẹp đẽ như san hô đỏ, nhìn bắt mắt vô cùng.
Hạ Lan Tử Kỳ cầm lên một viên quan sát cẩn thận, đậu đỏ này mỗi một viên đều cực kỳ căng mọng, không hề có một chút tỳ vết nào, đỏ như quả anh đào. Hơn nữa nhìn bằng mắt thường thấy đều như nhau, không biết Tề Dật Phàm đã phải bỏ công sức lựa chọn tỉ mỉ thế nào mới có thể chọn ra được một hộp như thế này?