Bà Ngô đem hộp gấm đặt ở bên cạnh, không dám ngồi thoải mái, chỉ nghiêng thân mình, ngồi ở mé bên giường. Thấy bà Ngô câu nệ ngồi xuống như thế, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không tiếp tục miễn cưỡng bà, ngẩng đầu hỏi: “Bà Ngô, mẹ con mất rồi, bà bây giờ vẫn là quản sự trong nhà sao?”
Bà Ngô thần sắc nháy mắt trở nên ảm đạm, gục đầu xuống, nói: “Lão nô bây giờ đang ở phòng bếp làm mấy việc lặt vặt!”
Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng kinh ngạc: “Cho dù mẹ con mất, cũng không thể để cho bà vào bếp làm mấy việc vặt như vậy được?”
Bà Ngô khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Nay phu nhân đã mất, bọn họ không đem lão nô đuổi về nhà, đã là khai ân lắm rồi.”
Được nghe lời ấy, Hạ Lan Tử Kỳ cũng thấytủi thân, đúng a! Nếu không phải mẫu thân mất, bọn họ sao dám khi dễ mình như vậy?
Kỳ thật, cha nàng là dựa vào quyền thế bên nhà mẫu thân nàng mà thăng tiến trên đường làm quan. Lúc trước cha vô cùng cảm kích mẫu thân, luôn cam đoan cả đời sẽ chỉ yêu một mình mẫu thân nàng, tuyệt không nạp thiếp! Kết quả sau khi thành thân, bởi mẫu thân nàng chậm mang thai, lại vì gia tộc của mẫu thân bị người ta hãm hại đến suy bại, cha của nàng sau khi đã thăng quan liền quên mất lời thề.
Lúc ấy, hầu hạ ở bên cạnh mẫu thân còn có một tỳ nữ tên là Vân Anh, luôn đắc ý rằng mình sinh ra có bộ dạng xinh đẹp, thanh tú, âm thầm dụ dỗ phụ thân nàng, cuối cùng hai người đó thông gian, mang bầu đứa nhỏ.
Sau khi sự tình bại lộ, vì mẫu thân của nàng là người mang tâm địa thiện lương, lại lo lắng bản thân mình không biết phải đi đâu.Liền đem lợi ích của cha nàng đặt lên trên hết, đồng ý để cha nàng nạp tỳ nữ kia làm thiếp, mà tỳ nữ kia, chính là nương của Hạ Lan Ngu Hoa tỷ tỷ, cũng chính là Đại di nương trong phủ!
Vốn là tất cả mọi người nghĩ rằng mẫu thân của nàng không thể sinh, nhưng không thể tưởng được, sau khi nạp Đại di nương nửa năm, mẫu thân liền mang bầu nàng. Chỉ tiếc, nàng là đứa nhỏ sinh ra trong đêm nguyệt thực, là hung tinh trong truyền thuyết.Phải đưa đến am ni cô làm tiêu trừ đi vận khí đen đủi trên người, khi mười tám tuổi, mới có thể trở về nhà.
Hạ Lan Tử Kỳ trên chân núi chịu đựng rất nhiều năm, cuối cùng được phụ thân đón về nhà sớm hơn hai năm, nhưng không thể tưởng tượng được là muốn nàng thay đại tỷ xuất giá.
Lúc này, Bà Ngô bê đến một cái hộp gấm màu xanh lục đến trước mặt Hạ Lan Tử Kỳ: “Nhị tiểu thư, bởi vì mẫu than cô đột nhiên bị bệnh, mà cô lại không ở bên người, lúc lâm chung, bà đã tự tay đem hộp gấm này giao cho lão nô giữ gìn, nhắn ta giao lại cho cô.”
Hạ Lan Tử Kỳ hai tay nhận lấy, chỉ cảm thấy hộp gấm kia có chút nặng: “Đây là cái gì?”
Bà Ngô thần sắc bình thản nhìn nàng: “Đây là đồ cưới phu nhân để lại cho tiểu thư! Sợ rơi vào tay Đại di nương, bọn họ sẽ không để lại cho cô, cho nên mới gửi lão nô.”
Hạ Lan Tử Kỳ mở hộp gấm ra, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong hộp gấm có đầy đủ các loại châu báu cùng trang sức tinh xảo.Số trang sức, châu báu này nhìn qua cũng thấy vô cùng quý giá, nếu đổi thành bạc, có thể nói cũng được một khoản lớn.
Lúc này, Bà Ngô lại từ trong lòng lấy ra một cái hộp gấm nhỏ màu xanh ngọc bằng nắm tay: “Nhị tiểu thư, còn có thứ này muốn cô nhận lấy.”
“Đây lại là cái gì?”
Bà Ngô ra vẻ thần bí: “Cô tự mở ra xem đi!”
Hạ Lan Tử Kỳ nghi hoặc mở hộp gấm ra, một mảng ánh sáng trắng lờ mờ tỏa ra trước mắt, tựa hồ bên trong đều chiếu sáng. Hạ Lan Tử Kỳ nhìn vào là một viên ngọc to khoảng bằng trứng chim. Nàng trong lòng hoảng hốt, sợ bị người ta phát hiện, vội vàng đóng hộp gấm lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Bà Ngô, đây là cái gì? Sao lại có thể sáng lên?”
Bà Ngô mặt lộ vẻ mờ mịt, lắc đầu nói: “Lão nô cũng không biết, chỉ biết viên ngọc trong lúc ông ngoại cô lâm chung đã bí mật giao lại cho mẹ của cô. Mẹ cô muốn lão nô nói cho cô biết, để giữ gìn thật tốt viên ngọc này, có lẽ sẽ có một ngày, nó có thể giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn.”
Nghe đến đó, Hạ Lan Tử Kỳ thấy mũi cay cay, trong lòng đau xót, nương luôn vì nàng mà suy nghĩ, nhưng nàng lại chưa từng có cơ hội hiếu kính mẫu thân, đây là điều nàng nuối tiếc nhất trong kiếp này.
Mẫu thân có thể đem những thứ quý giá như vậy nhờ bà Ngô giao cho mình, có thể thấy được mẫu thân đối với bà Ngô rất tin tưởng. Mà hiện giờ, bà Ngô không có chút lòng tham nào, đem trả lại, cũng là đáng tin cậy.
Bà Ngô biết rõ Hạ Lan Tử Kỳ thấy ủy khuất, vỗ vỗ tay nàng: “Nhị tiểu thư, Đây là số phận của cô rồi! Đồ cưới của cô cũng đã chuẩn bị xong, tốt xấu gì Tề gia cũng là nhà có quyền thế, gả vào đó không lo áo cơm. Tuy rằng phu quân có chút ngây ngốc, nhưng nếu như chuyên tâm chạy chữa, còn có thể chữa khỏi!”
“Con không muốn! Con không lấy chồng! Con không thể để cho gian kế của bọn họ thực hiện được!” Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên kích động, cầm lấy mấy hộp gấm ở cạnh lên, nhét vào trong lòngbà Ngô, kiên quyết nói: “Bà Ngô, trong phủ này bà là người duy nhất con tin tưởng, con muốn nhờ bà làm giúp một việc.đám châu báu trang sức này, bà lấy ra một nửa, lặng lẽ đến cửa hàng ngoài phố, đổi thành ngân phiếu cho con.”
Bà Ngô cứng người, mở to mắt: “Nhị tiểu thư, hay là cô muốn...... Đào hôn?”
Hạ Lan Tử Kỳ lông mày nhíu lại: “Tỷ tỷ không cần phu quân, dựa vào cái gì đá cho con? Bọn họ ép gả con, con cũng chỉ còn cách chạy trốn!”
Bà Ngô nhất thời hoảng hốt, “Nhưng......, nếu nhị tiểu thư đi rồi, việc hôn sự này phải tính sao?”
Hạ Lan Tử Kỳ cười lạnh: “Hôn sự này vốn là định sẵn cho tỷ tỷ, con đi rồi, đem nàng gả đi, không phải được rồi sao?”
“Nhưng nhị tiểu thư, cô là một nữ hài tử trong nhà, xuất phủ có thể đi đâu được?” Bà Ngô thay nàng lo lắng.
Hạ Lan Tử Kỳ cũng không gạt bà, nhẹ giọng nói: “Bà Ngô yên tâm, con có chỗ để đi rồi, con sẽ đi tìm Hoa Tranh ca ca của con!”
Nghe được câu trả lời, bà Ngô có chút ngạc nhiên: “Hoa Tranh ca ca? Là… nhị tiểu thư đã có người trong lòng rồi? Người này làm công việc gì? Có tin tưởng được không?”
“Bà Ngô yên tâm! Huynh ấy là người tốt, con rất tin tưởng, chúng con đã ước định chung thân.” Hạ Lan Tử Kỳ nắm chặt lấy tay bà Ngô: “Bà Ngô, bà nhất định phải giúp con. Châu báu này, một nửa bà đổi thành ngân phiếu giúp con, còn lại một nửa, sẽ để lại cho bà!”
Dù sao thành thân là sống cùng người, không phải sống cùng bạc.Cho dù cuộc sống đầy đủ, nhưng tướng công không phải người trong lòng, những tháng ngày sau này sẽ phải chịu dày vò, không hạnh phúc. Bà Ngô là người từng trải, kỳ thật cũng không nhẫn tâm nhìn nàng gả cho kẻ ngốc, nhưng mà bỏ trốn cũng không phải biện pháp tốt? Bà Ngô cau mày nói: “Cưới làm vợ chạy theo làm thiếp, cô bỏ trốn theo người ta, cả đời sợ là phải làm thiếp thôi!”
Hạ Lan Tử Kỳ trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên: “Sẽ không đâu, huynh ấy từng nói, kiếp này nhất định phải cưới con làm thê tử.”
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ đã quyết định, bà Ngô suy nghĩ một lát, đành phải nghiêm túc gật đầu: “Vậy được rồi! Lão nô giúp cô đem châu báu bán đi.Có điều, những châu báu trang sức này đều là đồ cưới phu nhân để lại cho cô, cho dù như thế nào lão nô cũng không thể nhận được.”
Bà Ngô đồng ý giúp nàng, điều này làm Hạ Lan Tử Kỳ rất là vui sướng, chân thành nói: “Bà Ngô, bà dành cả nửa đời người chiếu cố mẹ con, những thứ này bà xứng đáng được nhận!”
“Không được, điều này là không thể!” Bà Ngô lộ vẻ mặt cảm kích, nhưng bà tuyệt đối không thể thay đổi nguyên tắc làm người: “Nhị tiểu thư, bình thường lúc phu nhân còn tại thế, đã ban cho lão nô không ít.Tâm ý của cô đối với lão nô, lão nô xin nhận, nhưng đây là tiền phu nhân để lại cho cô phòng thân, lão nô không thể nhận được!”
Cho dù Hạ Lan Tử Kỳ nói như thế nào, Bà Ngô cũng không nhận, đành phải nói khác đi: “Thế này đi! Con rời phủ cũng không cần nhiều tiền như vậy, bà cứ bán trước cho con một nửa, một nửa còn lạiBà Ngô thay con bảo quản! Chờ khi nào con cần đến sẽ tìm bà!”
Bà Ngô gật đầu: “Nhị tiểu thư nếu đã tin tưởng lão nô, lão nô sẽ thay nhị tiểu thư bảo quản!” Sau đó, sâu xa nói: “Nhưng chạy ra khỏi phủ như thế nào, nhị tiểu thư nhất định phải vạch ra kế hoạch chi tiết.Nếu không, thất bại bị nắm trở về, nhị tiểu thư sợ khó thoát khỏi bị gả đi! Nếu nhị tiểu thư cần lão nô làm việc gì, cứ nói, chỉ cần lão nô có thể làm được, lão nô tuyệt không chối từ!”
Hạ Lan Tử Kỳ đôi mắt nóng lên, hơi hơi vuốt cằm: “Con biết! Cám ơn Bà Ngô!”
Bà Ngô ôm hộp gấm, khom người thi lễ: “Trời không còn sớm, lão nô cáo lui trước.Chờ khi nào đã đổi được ngân phiếu, lão nô sẽ lặng lẽ đem đến cho nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư chớ suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút!”