Vũ Tiểu Kiều cả đêm ngủ rất không ngon.
Trong giấc mơ không ngừng xuất hiện gương mặt của Tịch Thần Hạn, còn có cả giọng nói của anh, khiến cô trằn trọc mãi, khó có thể chìm sâu vào giấc ngủ được.
Cuối cùng, trời cũng đã sáng, cô lật người ngồi dậy.
Khách sạn River House!.
Rốt cuộc cô có nên đi hay không?
Cửa phòng 1508.
Cửa phòng đóng rất chặt.
Vũ Tiểu Kiều nắm chặt điện thoại đứng ở đó, cô ngỡ ngàng nhìn biển số phòng trước mắt.
Cuối tháng này cô với Tào Xuyên phải đính hôn rồi, còn có mười mấy ngày nữa thôi, còn tiệc đính hôn của Tịch Thần Hạn và Vũ Phi Phi còn có 5 ngày nữa là đến.
Cô không biết tại sao bây giờ lại nghĩ đến cái này.
Một nhân viên phục vụ sải bước đến đưa cho Vũ Tiểu Kiều một tấm thẻ phòng.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc, “Tại sao lại đưa cái này cho tôi? Là ai bảo anh đưa cho tôi vậy?”
Nhân viên phục vụ không nói gì hết, lắc đầu, vội vàng quay người rời đi.
Vũ Tiểu Kiều càng nghi hoặc và không thể lý giải được hơn.
Cô muốn đuổi theo nhân viên phục vụ đó để hỏi cho rõ ràng, nhưng nhân viên phục vụ đó đã biến mất ở cửa thang máy mất rồi.
Cô nắm nhặt tấm thẻ phòng rồi cúi đầu xuống nhìn điện thoại, tin nhắn nặc danh vẫn yên tĩnh ở đó, giống như một con rắn độc đang nhả ra nọc độc, con rắn đó đang quấn chặt lấy cổ cổ khiến cô khó có thể hô hấp được.
Tào Xuyên không phải vẫn luôn đang đi công tác ở nước ngoài sao? Sao có thể ở trong khách sạn ở thành phố Kinh Hoa được chứ?
Là ai đã gửi tin nhắn nặc danh cho cô vậy?
Mục đích là gì vậy?
Rất nhiều nghi vấn tích tụ trong lòng cô, mà đáp án của tất cả hình như lại đang ở mặt cô, ở sau cánh cửa này.
Cô do dự rất lâu, cuối cùng vẫn dũng cảm từ từ đưa tấm thẻ quẹt lên khoá cửa!.
“Ting ting!.
”
Hai âm thanh véo von khẽ kêu lên, giống như là hai bàn tay to lớn vô hình đột nhiên bóp lấy tim cô, bàn tay nắm lấy tay cầm cửa hơi hơi run rẩy lên.
Cô từ từ đẩy cửa ra!.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một cái váy xếp nếp màu xanh lam đang vứt bừa bộn ở cửa, tiếp tục nhìn vào trong liền nhìn thấy áo sơ mi của nam và quần tất bị xé rách của phụ nữ đang vứt bừa bộn ở trên nền đất, đi tiếp vào cửa phòng ngủ ở chỗ sâu trong phòng khách.
Vũ Tiểu Kiều nhìn sự bừa bộn trên nền nhà, từng bước từng bước lại gần.
Cửa phòng ngủ mở hé một nửa, từ trong phòng truyền đến tiếng kêu nũng nịu của phụ nữ và hơi thở hổn hển nặng nề của đàn ông.
“Ừm!.
ừm, ừm!.
.
a!.
anh Tào! ”
Anh Tào?
Trái tim Vũ Tiểu Kiều đột nhiên co lại.
Tiếng ngâm nga ngắt quãng của phụ nữ là giọng nói vô cùng quen thuộc, còn có xưng hô “anh Tào” thì chỉ có Ngô Kính mới gọi anh ta như vậy.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc trợn trừng mắt lên, thông qua cánh cửa hơi hé mở nhìn vào chiếc giường lớn bên trong!.
Hai cơ thể trần như nhộng đang quấn lấy nhau, đang say sưa hôn nhau, giọng nói không thể tả được, còn có mặt mũi đang biến dạng của bọn họ khiến Vũ Tiểu Kiều bị một phen kinh ngạc.
Vũ Tiểu Kiều giống như bị đổ bùn nhão, lập tức bị hoá đá, không thể cử động được.
“Hai người!.
” Vũ Tiểu Kiều khàn giọng nói.
Cô tuyệt đối không ngờ đến hai người bây giờ đang ở trên giường vận động kịch liệt thì có một người là chị em tốt lớn lên từ nhỏ với cô, còn một người là chồng chưa cưới sắp đính hôn với cô.
Hai người đang vận động kịch kiệt phát hiện có người đột nhiên xông vào, kinh ngạc đến mức lập tức trở lại trạng thái bình thường và đều nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều đang ngớ người ở cửa.
Trong khoảng khắc, tất cả các con mắt chạm nhau đều ngưng đọng lại, chỉ còn lại hoóc-nôn chưa tiêu tán vẫn còn đang phảng phất trong không khí.
“A! Tiểu Kiều!!!”
Người phụ nữ kinh ngạc hét lên.
Ánh mắt Tào Xuyên tràn ngập sự hoảng loạn, anh ta nhanh chóng lật người đứng dậy.
Ngô Kính nhanh chóng túm lấy chiếc chăn ở bên cạnh, che chắn kĩ càng cơ thể trần như nhộng của mình.
“Tiểu Kiều, bọn chị!.
.
bọn chị!.
”
Ngô Kính vội vàng muốn giải thích cái gì đó, nhưng bởi vì quá hoảng loạn mà cả buổi vẫn không nói ra được câu nào hoàn chỉnh.
“Tiểu Kiều, em đừng hiểu lầm, không phải chị cố ý đâu, bọn chị!.
” Ngô Kính bất lực nhìn về phía Tào Xuyên.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy bản thân có chút suy sụp.
“Một người!.
nói đi công tác, một người nói!.
có việc không thể về nhà được! a a! ”
Vũ Tiểu Kiều không biết tại sao mắt cô lại trở nên mơ hồ, cô nhanh chóng cố gắng nở ra một nụ cười.
“Tiểu Kiều, em nghe anh giải thích đã.
”
Tào Xuyên nhanh chóng mặc quần lên, anh ta vô cùng lúng túng, hoảng hốt bất an sải bước đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Vũ Tiểu Kiều đẩy anh ta ra, “Đừng động vào tôi, ghê tởm.
”
“Tiểu Kiều, là do cô ta!.
cô ta dụ dỗ anh, anh uống hơi quá chén!.
.
anh không biết chuyện này là như thế nào! ” Tào Xuyên vội vàng giải thích nói.
“Tiểu Kiều, em phải tin tưởng anh, thật sự là do cô ta dụ dỗ anh!.
anh yêu em, chỉ em một mình em thôi, sao anh có thể phản bội em được chứ.
” Tào Xuyên cố gắng giải thích, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Ngô Kính.
Vũ Tiểu Kiều không muốn nhìn thấy người đàn ông giả dối này diễn kịch nữa, cô quay người chạy ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng khóc đau khổ của Ngô Kính.
“Tiểu Kiều, chị sai rồi, thực sự sai rồi! em tha thứ cho chị đi.
”
Ngô Kính xông xuống giường, cô ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng, chạy nhanh đuổi theo Vũ Tiểu Kiều, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Vũ Tiểu Kiều.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều trở nên nặng nề.
Nhìn người chị em tốt từ nhỏ trưởng thành cùng một nhà với cô đang quỳ trước mặt cô, thì đây sẽ là tâm trạng gì vậy?
“Tiểu Kiều, anh không yêu cô ta một chút nào hết, thật đấy, em tin anh, trong lòng anh chỉ có mình em.
” Tào Xuyên ra sức giải thích.
Đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước của Vũ Tiểu Kiều lúc này đang tràn ngập sự tức giận và chán ghét, sự lạnh lùng trong đáy mắt cô theo máu lan toả đến tứ chi và khắp cơ thể, quanh người cô đang toả ra khí thế lạnh lùng.
“Bộp!”
Cô đưa tay lên tát cho Tào Xuyên một cái bạt tai, giọng nói lảnh lót vang khắp phòng.
“Anh thật ghê tởm!”
Cô có lẽ có thể tha thứ cho việc anh ta ngủ với chị em tốt của mình, nhưng tuyệt đối không tha thứ việc anh ta sau khi ngủ xong thì ở trước mặt Ngô Kính nói ra những lời nói ghê tởm như vậy.
Tào Xuyên bị đánh đến mức ngớ người ra.
Ngô Kính đau lòng nhìn về phía Tào Xuyên, cô ta kéo lấy Vũ Tiểu Kiều thì bị Vũ Tiểu Kiều hất ra.
Ngô Kính nhấn chặt vào vị trí bụng của mình, ra sức nói, “Tiểu Kiều, chị sai rồi, em nhất định đừng nói với dì! được không?”
Lúc này Vũ Tiểu Kiều mới phát hiện, bụng của Ngô Kính lại hơi hơi nhô ra, nhìn mức độ nhô ra của bụng, có thể đoán được cô ta ít nhất đã có thai được 3-4 tháng.
“Cô có thai rồi!” Vũ Tiểu Kiều đột nhiên hít một hơi lạnh.
Ngô Kính khóc nức nở, “Tiểu Kiều, chị, chị! ”
Cơ thể Vũ Tiểu Kiều đột nhiên run rẩy.
3-4 tháng trước!.
Cô và Tào Xuyên còn chưa chia tay, bọn họ vẫn còn ở trong giai đoạn yêu nhau nồng nhiệt.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng, Ngô Kính và Tào Xuyên từ lúc đó đã ở bên nhau rồi.
Chẳng trách thời gian đó Tào Xuyên thường xuyên ra ngoài, ngay cả Ngô Kính nghỉ đông về nhà cũng chỉ ở nhà mấy ngày vào mấy hôm tết, sau đó liền nói là tìm được chỗ làm cần đi làm liền không hề về nhà nữa.
Vũ Tiểu Kiều lại nhớ đến khi mới hẹn hò với Tào Xuyên, Ngô Kính nghỉ lễ phép về nhà, cô ta luôn thích kéo lấy cô rủ cả Tào Xuyên cùng đi dạo phố, ăn cơm và xem phim, cô ta cứ mở miệng ra là gọi “anh Tào”, vô cùng thân mật.
Ngô Kính thường xuyên ở trước mặt cô ngưỡng mộ khen Tào Xuyên dịu dàng ân cần, còn luôn nói nếu cô ta có một bạn trai như vậy thì cả đời này sẽ viên mãn không còn hối tiếc gì nữa.
Vũ Tiểu Kiều lại đột nhiên nhớ ra, tên wechat của Tào Xuyên vào 7 hay 8 tháng trước liền đổi thành “Yêu không bờ bến”.
*Wechat là ứng dụng giống như Zalo của Việt Nam.
Lúc đó An Tử Dụ còn cười nói, “Tiểu Kiều, Tào Xuyên là đang tỏ tình với cậu sao?”
Yêu không bờ bến, yêu không bờ bến!.
Trong tên đó có tên của Ngô Kính.
*Từ Kính trong từ “Ngô Kính” trong tiếng hán có cùng âm với từ “bờ bến”.
Danh Sách Chương: