Bà nội Tịch thu nhận và giúp đỡ cho Vũ Tiểu Kiều ở tầng cao nhất.
Bà nội Tịch nhìn ra tâm trạng của Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn không ổn định, cô đang lo lắng cho anh trai của cô là Vũ Thanh Tùng.
“Yên tâm đi, chỗ anh trai cô, ta đã cử người đi canh chừng rồi.”
“Lão phu nhân, cám ơn bà.” Trái tim đang treo ngược của Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng được hạ xuống.
“Đừng cám ơn ta, ta chỉ không muốn cô bị đám phóng viên tìm được, nói linh tinh với bọn họ thì lại huỷ mất thanh danh của cháu ta thôi.” Bà nội Tịch lại trợn trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều.
“Lão phu nhân, lời nói trên đầu môi khác với điều đang nghĩ trong lòng.
Bà là đang giúp cháu, cháu thật lòng cám ơn bà.”
“Ba hoa ít thôi, đừng có nịnh hót ta, bà lão như ta ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm.
Đừng tưởng rằng ta nhìn không ra giữa cô và Hạn Nhi vốn không đơn giản như vậy.”
“Còn không chịu nói thật với ta sao?” Bà lão trách mắng một câu.
Vũ Tiểu Kiều cắn môi, cúi đầu thấp xuống, khẽ nói, “Mẹ cháu bị người của xã hội đen tống tiền, bị nhốt vào đồn cảnh sát, đối phương yêu cầu 10 tỷ, nếu không sẽ khiến mẹ cháu phải ngồi tù.”
“Cha dượng nói với cháu, có thể đến hộp đem Kim Sa Than rút tiền, sau....sau khi cháu đến đó thì bị người ta cho uống thuốc kích dục.”
“Cháu liều mạng và dựa vào một chút lí trí cuối cùng chạy thoát ra ngoài, sau đó cháu đâm vào xe của cậu Thần...chuyện sau đó, cháu thật sự nhớ không rõ ràng nữa, trong lúc mơ mơ màng màng, cháu nhớ rằng cháu có cầu xin cậu Thần cứu cháu, đừng giao cháu cho bọn ác ôn kia....”
Vũ Tiểu Kiều đỡ lấy đầu, “Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì thì cháu thật sự không nhớ được nữa.
Nhưng ngày hôm sau cháu thực sự tỉnh dậy trong phòng của cậu Thần....”
Vũ Tiểu Kiều không nói tiếp, cô thật sự rất sợ bà nội Tịch sẽ hiểu sai ý của cô.
Bà nội Tịch nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, cũng không ép cô nói tiếp.
Bà lão từng điều tra Vũ Tiểu Kiều, trong tài liệu điều tra thu được, tuy không có bất kì tin tức gì liên quan đến Tịch Thần Hạn, nhưng thật sự có chuyện mẹ co bị người khác tống tiền và phải vào tù, còn chuyện cha dượng của cô yêu cờ bạc thành thói, thường xuyên nợ số tiền khổng lồ ép con gái phải gom tiền để trả...
Trong tài liệu cũng không có bất kỳ bằng chứng gì nói Vũ Tiểu Kiều lẳng lơ, đều là nói Vũ Tiểu Kiều vì muốn kiếm tiền mà mỗi ngày đều làm rất nhiều việc.
Bà lão còn sai người điều tra những đồng nghiệp từng làm việc với cô, ai ai cũng khen Vũ Tiểu Kiều không ngớt lời, nói cô vừa hiền lành vừa chăm chỉ, ông chủ và khách hàng đều thích cô.
Trong ánh mắt mà bà nội Tịch lại nhìn Vũ Tiểu Kiều thì đã dịu dàng đi một chút, trong lòng bà lão than thở, thật là một đứa trẻ đáng thương.
Bà lão gọi vệ sĩ ở bên ngoài vào, “Chỗ này là bệnh viện, không phải là nơi mà đám phóng viên và paparazzi chạy đến moi tin, còn để cho ta yên ổn chữa bệnh nữa không đây.”
“Cậu đi nói với viện trưởng Tô, nếu còn để cho bất kỳ tên phóng viên nào vào nữa thì ông ta có thể thu dọn đồ đạc về quê dưỡng già được rồi!”
“Vâng, thưa lão phu nhân.”
Bà nội Tịch lại gọi vệ sĩ lại, “Gọi thêm một vài người nữa qua canh chừng ở đây.
Cho các cậu thêm một giờ đồng hồ để đuổi hết sạch đám phóng viên xâm nhập vào bệnh viên.”
“Vâng!”
Vũ Tiểu Kiều cảm ơn nhìn bà nội Tịch, còn chưa đợi đến lúc cô nói cảm ơn thì bà nội Tịch đã xua xua tay.
“Không phải vì cô, ta là vì Hạn Nhi của ta.”
“Cháu biết thưa lão phu nhân.” Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười.
Lão phu nhân lại trợn trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều, “Còn đứng ngơ ra đó làm cái gì, còn không mau bóp chân cho ta.”
“Vâng thưa lão phu nhân.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng ngồi ở bên cạnh giường bóp chân cho lão phu nhân.
“Ta thích đôi tay nhỏ nhắn của cô, nhìn thì rất mềm mại, nhưng sức lực lại rất mạnh, bóp chân cũng thoải mái.” Lão phu nhân nhắm mắt lại, rất hưởng thụ.
“Lão phu nhân thích, nếu cháu có thời gian và lão phu nhân cũng tiện thì cháu sẽ đến bóp chân cho bà.”
Bà nhão nhấc mí mắt lên, “Không phải mỗi lần đều năm lần bảy lượt từ chối không muốn đến sao?”
Vũ Tiểu Kiều cười ngượng ngùng, lắc đầu, “Trước đây cháu cũng không năm lần bảy lượt từ chối, chỉ là lo lắng gặp phải người không nên gặp, cho nên liền.....”
Bà lão gật đầu, “Hiểu, hiểu.”
“Cô cũng biết được cái chân già này của ta không phải do anh trai cô đâm vào, ta gây khó dễ cho cô như vậy mà cô vẫn tận tâm tận lực mát xa giúp ta, cũng không tranh luận với ta về bất kỳ vấn đề nào là vì tại sao?”
Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Cháu vẫn còn chưa thật sự nghĩ qua là tại sao, chỉ là cảm thấy lão phu cần, nếu cháu có thể giúp được thì đương nhiên cháu sẽ giúp ạ.”
Bà lão nhìn dáng vẻ chu đáo của Vũ Tiểu Kiều đang giúp bà bóp chân thì trong lòng càng thêm hài lòng, nhưng cũng càng thêm thương xót.
Nếu như cô bé này có xuất thân tốt hơn một chút thì bà cũng sẽ nhất định ra sức tác thành cho cô và Tịch Thần Hạn ở bên nhau, chứ không phải là Vũ Phi Phi vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét kia.
Điện thoại của lão phu nhân reo lên, là điện thoại do Dương Tuyết Như gọi đến.
“Mẹ! Sao trước cửa bệnh viện có nhiều vệ sĩ như vậy? Còn không cho con vào! Chuyện này là ra sao vậy mẹ?” Giọng nói của Dương Tuyết Như rất tức giận, bà ta quả nhiên ở cổng bệnh viện bị đám vệ sĩ làm cho tức giận.
“Là do ta ra lệnh, ta muốn nghỉ ngơi, người đông ồn ào quá.”
Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Chuyện gì?”
“Mẹ không xem tin tức sao?”
“Tin tức gì?” Bà nội Tịch cố ý giả vờ hồ đồ.
“Mẹ, mẹ ra lệnh cho bọn họ cho con vào trước đã, con lên lầu gặp mẹ sẽ nói với mẹ.”
Bà nội Tịch nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, nói hai câu “Ừm” với đầu bên kia rồi ngắt điện thoại.
“Tiểu Kiều, cô về trước đi, khi ta không gọi cô thì không cần đến nữa.”
“Cháu gây phiền phức cho lão phu nhân rồi.” Vũ Tiểu Kiều thành khẩn xin lỗi.
Cô biết, chuyện này chắc chắn gây ảnh hưởng lớn đến nhà họ Tịch, bọn họ phải áp dụng biện pháp đối phó khẩn cấp.
Tuy khuôn mặt của bà lão nhăn nhó lại, nhưng trong lòng lại thật sự rất hài lòng, thật là cô gái tốt hiểu chuyện, bà lão càng thích Vũ Tiểu Kiều hơn.
Vũ Tiểu Kiều được vệ sĩ đưa xuống lầu.
Cô vừa rời đi được mất phút thì Dương Tuyết Như liền xông vào phòng bệnh của bà lão, bà ta khuôn mặt trắng bệch, giọng nói mất kiểm soát lớn giọng nói.
“Mẹ, rốt cuộc Thần Hạn có ý gì vậy? Rốt cuộc những bức ảnh kia là như thế nào vậy?”
“Ảnh gì vậy?” Bà nội Tịch vẫn đang giả vờ hồ đồ.
Dương Tuyết Như nhanh chóng đem hình ảnh trong tin tức đưa cho bà lão xem, “Mẹ xem, chính là những bức ảnh này.
Người phụ nữ này, chính là nữ chính trong video Tịch Thần Hạn gây mê thiếu nữ trước đây.”
“Ôi chao, mặt mũi cũng khá được đấy chứ, hihi....” Bà nội Tịch nở nụ cười, trên gương mặt đầy nếp nhăn.
“Mẹ, đã đến lúc nào rồi mà mẹ còn cười được.
Bên thị trưởng Vũ đã gọi điện đến chất vấn con rồi, con lại không liên lạc được với Thần Hạn, thế này thì con biết ăn nói với nhà họ Vũ như thế nào?”
“Ngay cả con cũng không liên hệ được với Hạn Nhi thì ta liên hệ được chắc? Nó ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, chắc chắn phải tắt máy rồi.
Hơn nữa còn có chênh lệch thời gian, giờ này chắc nó đang nghỉ ngơi.” Bà nội Tịch nói.
Dương Tuyết Như tức giận đến mức sắc mặt cương cứng, “Được, mẹ, nếu chỗ Thần Hạn không có phản hồi gì thì con chỉ có thể đi tìm người phụ nữ kia.
Con nhớ con từng gặp cô ta ở bệnh viện, anh trai cô ta đang nằm ở trong bệnh viện này.
Dương Tuyết Như sớm đã bí mật điều tra Vũ Tiểu Kiều, cũng nhìn một cái là nhận ra Vũ Tiểu Kiều trong bức ảnh tin đồn tình ái của Tịch Thần Hạn.
“Quả nhiên, không có lửa thì làm sao có khói, người phụ nữ kia quả nhiên có vấn đề với Tịch Thần Hạn.” Trong đáy mắt của Dương Tuyết Như lộ ra tia lạnh lẽo và hung ác.
Danh Sách Chương: