Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Tiểu Kiều chỉ cảm thấy kí ức sâu sắc, âm thanh đó rất dễ nghe, nhưng chỉ thoảng qua, liên mất tích trong biển trí nhớ.

Vũ Tiểu Kiều lắc lắc đầu, lồng ngực run rẩy.

Cô ấy có chút nghĩ không rõ, thoáng qua là ảo giác hay là thật sự có tồn tại trong kí ức. “Kiều Kiều, cậu sao vậy? Sắc mặt bằng nhiên tệ như vậy.”

“ Không sao.”

“3 tỉ, 3 tỉ … An An, cậu nói có công việc nào có thể kiểm được 3 tỉ không trong 24h?”

“Kiêu Kiều, đừng năm mơ nữa! Hoặc là dùng dây chuyền của tớ, hoặc là dùng tiền của Nhất Hàng! Cân nhắc lợi hại, cậu xem như là thay đổi chủ nợ.

Đối chủ nợ… “Cung Cảnh Hào chúng ta khiêu khích không nổi, lúc nào cũng phải tránh anh ta ra xa một chút.”

“Nhưng mà Nhất Hàng.” Vũ Tiểu Kiều cúi đầu, “Tớ không muốn đem tới bất cứ rắc rối nào cho Nhất Hàng, nếu bị Bạch Lạc Băng biết.

An Tử Dụ nằm tay Vũ Tiểu Kiều, “Bạch Lạc Băng sẽ không biết đầu!”

“Giống như đang làm chuyện khuất tất vậy, tôi thấy không thoải mái.” Vũ Tiểu Kiều vẫn do dự. “Kiều Kiều, cậu phải hiểu rõ, cậu còn 1 năm thì tốt nghiệp rồi, không có chuyện gì quan trọng hơn việc cậu lấy được bằng tốt nghiệp!” An Tử Dụ nói.

Vũ Tiểu Kiều cắn chặt môi, từ từ siết chặt năm tay.

Tịch Thần Hạn ngồi ở phòng viện trưởng, sau lưng là cửa sổ sắt đất rất to, ánh nắng tràn đầy lạc vào trong, càng hiện rõ thêm khuôn mặt tuấn tú bị khuất trong bóng râm, lạnh lùng tàn ác.

Viện trưởng Tôn và mấy vị lãnh đạo cao cấp, đều bị dọa củi đầu, thỉnh thoảng lau lau mồ hôi lạnh. Họ đang vì chuyện xảy ra sáng nay, một người phụ nữ ngất xỉu trong tay của Tịch Thần Hạn mà lo sợ bất an.

Đông Thanh đứng bên cạnh Tịch Thần Hạn, toàn quyền đại diện phát ngôn của Tịch Thần Hạn. “Các ông bảo vệ của bệnh viện cuối cùng đang làm gì vậy! Liên tiếp hai ba lần xuất hiện đụng chạm tạp vụ! May mà hôm nay không tổn hại đến bà, nếu không xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ai có thể gánh vác nổi!” Đông Thanh hét. “Phải phải, cậu Thần, đều là lỗi của bảo vệ bệnh viện chúng tôi, tôi nhất định trừng phạt không tha!” Viện trưởng Tôn xin lỗi liên tục. “Viện trưởng Tôn đang đùn đẩy trách nhiệm sao?” Đông Thanh lại hét.

Viện trưởng Tôn bị dọa đến mức mồ hôi rơi như mưa, “Cậu Thần, tôi tôi…tôi không có đùn đẩy trách nhiệm.

Một lãnh đạo khác, cũng đang mở miệng nói nhỏ, “Đó là người nhà của bệnh nhân, chắc là có việc gấp thật, mới bằng qua dây canh gác.”

“Người nhà bệnh nhân cũng không được! Bệnh viện là nơi nào? Đặc biệt các ông là bệnh viện tư cao cấp, càng không thể xảy ra loại việc này!” Đông Thanh nghiêm giọng. “Phải phải, tôi lập tức thông báo cho bệnh nhân này, lập tức rời khỏi bệnh viện chúng tôi. Viện trưởng Tôn cúi đầu một lúc.

Tiếp đến, viện trưởng Tôn mặt nịnh hót nói, “Cậu Thần, ngài yên tâm, cơ sở vật chất và môi trường bệnh viện chúng tôi, tuyệt đối là tốt nhất trong nước và toàn cầu! Ở đây tuyệt đối thích hợp cho bà an tâm tịnh dưỡng.

Tịch Thần Hạn ngước mắt lên, dường như không nghe thấy lời viện trưởng Tồn nói, ngược lại đột nhiên hỏi một câu “Người nào trong nhà cô ấy nằm viện rồi?”

“Ai ai?!” Viện trưởng Tôn bị hỏi lớ ngớt. “Bệnh gì?” Tịch Thần Hạn lại hỏi.

Viện trưởng Tôn bị hỏi triệt để, mau chóng quay lại hỏi mấy vị lãnh đạo, nhưng họ không biết, từng người cúi đầu không nói.

Tịch Thân Hạn dùng sức đập bàn, dọa mọi người toàn thân căng thẳng. “Bệnh viện các ông lại không nằm rõ bệnh nhân đến như vậy! “Cậu Thân, chúng tôi sai rồi, chúng tôi lập tức tìm hiểu! Viện trưởng Tôn mặt nhăn nhỏ, không ngừng lau mồ hôi.

Ông ấy là viện trưởng, không phải bác sĩ phụ trách, làm sao có thể biết được tình trạng của toàn bộ bệnh nhân.

Phó viện trưởng đúng lúc lên tiếng, “Cậu Thần, người phụ nữ vừa nãy ngất xỉu, chính là con gái của bệnh nhân Cao Thủy Cầm, tên là Vũ Tiểu Kiều.

Cao Thủy Cầm nhập viện bởi vì hạ đường huyết nghiêm trọng, hiện tại đã có chuyển biến tốt

Phó viện trưởng là người đàn ông trẻ đeo kính gọng vàng, dáng vẻ hào hoa phong nhã, có thể thấy năng lực không tệ

Khỏe môi Tịch Thần Hạn, cuối cùng cong lên vẻ hài lòng.

Sau đó, anh lạnh giọng nói. “Các ông nên học hỏi theo phó viện trưởng! Đối với mỗi bệnh nhân tận tâm tận sức! Chỉ có năm rõ tình trạng mỗi bệnh nhân, mới có thể làm tốt công việc! Viện trưởng Tôn và mấy vị lãnh đạo, lần lượt cúi đầu phụ hoa. “Phải phải, cậu Thần giáo huấn phải lắm.”

Đôi môi căng cứng của Đông Thanh khẽ giật một cái. Cảm giác cậu chủ Thần đang dùng cách khác để nghe ngóng về Vũ Tiểu Kiều

Muốn biết thông tin của Vũ Tiểu Kiều thì cứ nói thẳng ra, sao phải lấy danh nghĩa của bà nội lòng vòng mãi như vậy.

Có điều rất kỳ lạ, nhà cậu Thân bọn họ, trước giờ không để ý phụ nữ. Nhưng hiện tại, hình như anh rất để ý đến chuyện của Vũ Tiểu Kiều?

Tịch Thần Hạn đem chuyện bà dưỡng bệnh, toàn quyền giao cho phó viện trưởng

Chờ Tịch Thần Hạn đi xong, viện trưởng Tôn và mấy vị lãnh đạo, lau mồ hôi trên trần thở phào nhẹ nhõm. “Tiểu Đường, chúc mừng cậu, nhưng cậu cũng phải cẩn thật một chút, bà lớn nhà họ Tịch là Hoàng Thái Hậu, lão Phật gia của nhà họ Tịch! Hầu hạ tốt, chính là cậu có công. Hầu hạ không tốt thì chính là cậu xong đời rồi!” Sau đó, mấy người lại bình luận, “Cao Thủy Cầm lầu 7, phải giải quyết như thế nào đây? Ý của cậu chủ Thần là gì? “Chúng ta có đuổi người không? Mặc dù Cao Thủy Cầm là nhà thiết kế thời trang cao cấp, rất có danh tiếng, nhưng ai dám đắc tội với cậu chủ Thần!”

Viện trưởng Tôn nghĩ đến ánh mắt đáng sợ của Tịch Thần Hạn, kinh hồn bạt vía, hỏi phó viện trưởng Đường, “Tiểu Đường, cậu thấy thế nào?”

Đường Khải Hiên cười nhẹ, vuốt vuốt kính, “Không những không thể đuổi đi, còn phải chăm sóc thật tốt.”

Đường Khải Hiên nhìn theo bóng của Tịch Thần Hạn, hai mắt đen dưới cặp kính chợt lóe sáng lên. Tịch Thân Hạn đi đến phòng bệnh của Vũ Tiểu Kiêu, phát hiện trong phòng trống không, sắc mặt hơi thay đổi, thoáng chốc mưa bão đã kéo tới.

Người phụ nữ nhỏ đáng chết, lại chạy rồi!

Lúc gần lúc xa, lạt mềm buột chặt chơi đùa đàn ông, kỹ thuật nhuần nhuyễn

Tâm trạng Tịch Thần Hạn cáu gắt, “Bệnh viện này, chỗ nào cũng không thấy hài lòng!”

Vài y tá bị dọa mau chóng cúi đầu, toàn thân run rẩy.

Đông Thanh cũng cúi đầu, không dám bộc lộ tức giận, trong lòng oản thâm, nếu đã không hài lòng sao không đổi bệnh viện khác?

Tịch Thần Hạn quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đông Thanh, “Cậu làm việc ngày càng không chu đáo “Vâng! Cậu Thần, lỗi của tôi. Tôi nên cử vài tên vệ sĩ giữ ngoài phòng bệnh, canh chừng Vũ Tiểu Kiều” Đông Thanh liên tục xin lỗi.

Tịch Thần Hạn lại lạnh lùng hết, “Vũ Tiểu Kiều là ai, cậu quen sao?”

Đông Thanh ngơ ngác, nhìn ngọn lửa cháy dưới mắt Tịch Thần Hạn, mau chóng lắc đầu, “Không không không quen Tịch Thần Hạn hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi.

Đông Thanh mau chóng đi theo.

Vài y tá thấy Tịch Thần Hạn đi rồi, mới vỗ ngực, thở phảo nhẹ nhỠm, sắc mặc từng người tại mét.

Cậu Thần lúc nổi giận, quả thực quá dọa người rồi!

Một ánh mắt đều khiến người ta nghẹt thở, như tử thần đang kề bên.

Ngay lúc các y tá thở phào nhẹ nhõm, thì họ nghe thấy hưởng cuối hành lang, truyền tới giọng Tịch Thần Hạn hét lên, dọa họ sợ đến tim lại giật thót lần nữa. “Một lũ vô dụng! Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong! Tất cả thức đêm tăng ca!

Ngọn lửa giận của Tịch Thần Hạn phủ lên toàn công ty, tất cả nhân viên ca sáng đều phải thức đêm tăng ca.

Những nhân viên không may làm sao biết, cơn giận của Tịch Thần Hạn từ đầu đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK