Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đúng vào lúc khi Dương Tuyết Như muốn xông ra khỏi phòng bệnh của bà lão đi tìm Vũ Tiểu Kiều thì bị bà lão nghiêm giọng gọi lại.
“Hồ đồ!!!”
“Mẹ?”
“Con thân mà phu nhân nhà họ Tịch lại đi tìm cô gái trong tin đồn để nói chuyện, vốn không có chuyện gì cũng sẽ bị con làm ra có chuyện.”
“Mẹ? Dù sao chúng ta cũng phải ăn nói với thị trưởng Vũ.”
“Bên trong bức ảnh có cái gì? Hạn Nhi chỉ ôm cô ta thì có thể chứng minh cái gì? Ở trên giường sao? Không mặc quần áo sao? Cái gì cũng không có, chỉ dựa vào một cái tiêu đề mà con liền nghe theo, không kiềm chế nổi bình tĩnh sao? Sao con có thể không kiềm chế được như vậy chứ?”
Sự kiêu ngạo của Dương Tuyết Như dần dần vơi đi, “Mẹ, vậy mẹ nói xem bây giờ phải làm sao?”
“Con có thời gian ở đây nghĩ đi tìm Thần Hạn và cô gái kia nói chuyện thì không bằng nghĩ xem rốt cuộc là ai ngấm ngầm ở sau lưng tung những bức ảnh này ra để phá hoại hôn sự của nhà họ Tịch và nhà họ Vũ.”
“Đúng vậy.

Rốt cuộc chuyện này là do ai làm vậy? Tại sao lại làm như vậy? Lẽ nào là đối thủ cạnh tranh thương mại của nhà họ Tịch chúng ta sao?” Dương Tuyết Như chau mày.
Bà nội Tịch liếc Dương Tuyết Như một cái, khinh thường mỉm cười, “Ta gặp nhiều loại thủ đoạn con cỏn này rồi.

Con càng để ý thì đối phương sẽ càng đắc ý, con càng mặc kệ, mọi chuyện diễn ra bình thường thì sẽ không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho con.”
Bà nội Tịch vứt điện thoại trong tay sang một bên, dáng vẻ khinh thường những bức ảnh kia.

“Mẹ, nhưng mà bây giờ, chuyện đã lớn như vậy, chúng ta không ra mặt chứng minh cái gì đó thì cũng không hay chứ?”
“Tục ngữ có nói ‘Cây ngay không sợ chết đứng’, cũng không có chuyện gì, con vội vàng ra ngoài nói cái gì chứ? Càng nói lại càng không hay, càng giấu đầu hở đuôi.”
“Đúng, đúng, đúng, mẹ nói đúng.”
“Bây giờ phải chuẩn bị tất cả việc cho tiệc đính hôn như bình thường, thường xuyên đăng một vài tin như con vội vàng chuẩn bị tiệc đính hôn là được.”
Trong đáy mắt của Dương Tuyết Như cuối cùng lộ ra một tia sáng, “Đúng, hôn lễ của chúng ta diễn ra như bình thường thì những tin đồn kia tự nhiên sẽ chưa đánh đã tan đi.”
Bà lão từ từ gật đầu, khí thế mạnh mẽ không hề kinh ngạc bày mưu tính kế tràn ngập trên người bà lão khiến Dương Tuyết Như một lần nữa cảm thấy cảm phục.
Đây cũng là lý do chính mà bao nhiêu năm qua Dương Tuyết Như sợ bà lão nhất.

Chỉ cần có bà lão đính thân trấn giữ thì cục diện hỗn loạn và khó giải quyết đến đâu thì đều có thể giải quyết dễ dàng.
“Đã ngừng này tuổi rồi, đừng có không kiềm chế được mình, khiến người ta bắt được thóp lại chạy ra ngoài nói chuyện.”
“Nhưng mà mẹ, video trước đây của Thần Hạn bị người khác tung ra là gây mê thiếu nữ, bây giờ ảnh chân dung chính của cô gái đó bị tung ra rồi, dáng vẻ của cô gái đó lúc đó lại thật sự bị hôn mê, không ít người nói tác phong của Thần Hạn có vấn đề...”
“Im miệng! Ngay cả con trai mình mà cũng không tin thì làm sao khiến người ngoài tin nó! Chỉ là mấy bức ảnh có thể chứng minh cái gì.”
“Phía thị trưởng Vũ thì con phải ăn nói như thế nào?”
“Tiệc đính hôn vẫn tổ chức như bình thường, đó là cách ăn nói tốt nhất với thị trưởng Vũ.” Sự quyết đoán tràn ngập trên người bà lão một lần nữa khiến Dương Tuyết Như kinh sợ.
“Con biết rồi thưa mẹ.”
“Nhớ kĩ, đứng vững chân, đừng có gặp chút chuyện đã loạn hết cả lên mà làm ra những chuyện tổn hại thân phận phu nhân trưởng nhà họ Tịch.”

“Vâng thưa mẹ.”
Sau khi Dương Tuyết Như rời khỏi phòng bệnh của bà lão thì do dự ở ngoài hành lang rất lâu, bà ta nghĩ lại hoàn cảnh bây giờ thì cảm thấy bà lão phân tích rất có lý lẽ, bây giờ bà ta thực sự không thích hợp đi tìm Vũ Tiểu Kiều.”
Nhưng cứ để cho cô như vậy thì thực sự bà ta lại không cam lòng.
Bà ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Cung Cảnh Hào, “Bà nghe nói, người phụ nữ trong bức ảnh của Tịch Thần Hạn là bạn học của con, con biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Cung Cảnh Hạo trầm mặc rất lâu mới lên tiếng.
“Con biết rồi thưa bà ngoại.”
*
Vũ Tiểu Kiều lo lắng cho anh trai mình, sau khi rời khỏi phòng bệnh của bà lão thì cô liền trở về phòng bệnh của anh trai.
Khi cô vừa vào cửa thì cả Tào Xuyên và Cao Thuý Cầm đều ở trong phòng bệnh.
Sắc mặt của Cao Thuý Cầm rất không tốt, ánh mắt của bà nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều.
“Mẹ....”
Sắc mặt của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trở bên trắng bệch.
Không phải mẹ cô đã biết chuyện tin tức rồi chứ?
“Tiểu Kiều con đi đâu vậy? Sao lại để anh trai con một mình trong phòng bệnh vậy? Nếu không phải là Tào Xuyên đến ngộ nhỡ anh con chạy ra ngoài rồi xảy ra chuyện thì sao?”

Cao Thuý Cầm nghiêm giọng quát mắng.
“Mẹ, con, con....” Vũ Tiểu Kiều thở phào một hơi, hoá ra mẹ cô còn chưa biết, cảm ơn trời đất.
“Rốt cuộc con đã đi đâu vậy?”
“Con, con.....con đi nhà vệ sinh.” Vũ Tiểu Kiều cúi đầu xuống.
Từ sau khi cô nói huỷ bỏ hôn ước với Tào Xuyên thì lúc nào Cao Thuý Cầm cũng hằn học với cô.
“Cho dù đi nhà vệ sinh thì con cũng không thể bỏ Tùng lại ở trong phòng bệnh một mình chứ.

Tùng thích chạy lung tung, con không biết sao? Nói cái gì mà con chăm sóc cho anh bảo ta yên tâm về nhà nghỉ ngơi, con chăm sóc anh con như vậy sao? Nếu như không phải có Tào Xuyên đến chặn anh con lại thì nó lại chạy ra ngoài rồi.”
“....Con sai rồi, lần sau con sẽ không như vậy nữa.”
“Dì à, dì đừng trách Tiểu Kiều, là con bảo cô ấy ra ngoài đi dạo.” Tào Xuyên nhanh chóng giải thích cho Vũ Tiểu Kiều.
Cao Thuý Cầm nhìn Tào Xuyên một cái, sắc mặt bà lại dịu dàng đi rất nhiều, “Cháu chỉ biết bảo vệ nó.”
Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt nhìn Tào Xuyên một cái.
“Tiểu Kiều, con xem Tào Xuyên, đối xử với con và anh con tốt biết bao, sao con có thể nói ra những lời huỷ bỏ hôn ước với Tào Xuyên vậy? Bắt đầu từ hôm nay, con bắt buộc phải đối xử tốt với Tào Xuyên, cố gắng chuẩn bị tốt tiệc đính hôn của con.” Cao Thuý Cầm nghiêm giọng ra mệnh lệnh.
Vũ Tiểu Kiều nắm chặt bàn tay lấm tấm mồ hôi của mình, bây giờ tâm trạng của cô đang hoảng hốt bất an, cô luôn cảm thấy có một trận bão to chuẩn bị đổ xuống, trận bão này sẽ cuốn cô vào khiến cô không thể nào thoát thân được.
“Mẹ, hôm nay con có tiết học, con đi trước đi.” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng cầm lấy túi xông ra khỏi phòng bệnh.
Có lẽ cô phải rời khỏi bệnh viện tìm một chỗ để trốn vào thì trận bão này mới có thể trôi qua yên bình.
“Tiểu Kiều, anh đưa em đi.” Tào Xuyên nhanh chóng đuổi theo.
Vũ Tiểu Kiều sải bước nhanh hơn về phía trước.


Cô muốn cắt đuôi Tào Xuyên, nhưng anh ta cũng sải bước nhanh hơn, vẫn luôn duy trì khoảng cách không gần cũng không xa mà đi theo cô.
“Đừng đi theo tôi nữa.” Cô sải bước chạy nhanh hơn.
“Tiểu Kiều, em đừng như vậy nữa, để anh đưa em đi, một mình em, anh không yên tâm.”
Tào Xuyên đuổi lên, ở trong đáy mắt anh ta có một sự khác lạ không nói ra rõ được, khoé môi anh ta dần dần cong lên thành những nếp nhăn hằn sâu trên mặt.
Tào Xuyên kéo Vũ Tiểu Kiều, anh ta không quan tâm việc cô vùng vẫy, kéo cô vào bãi đỗ xe dưới hầm.
“Anh buông tôi ra, đừng chạm vào tôi,”
“Tiểu Kiều, em làm cái gì vậy? Anh chạm vào em thì sao? Anh là chồng chưa cưới của anh.”
“Tôi sẽ không đính hôn với anh.

Đừng nói những câu như anh là chồng chưa cưới của em nữa, rất ghê tởm, anh có biết không?” Vũ Tiểu Kiều lớn giọng hét lên, cô muốn đẩy Tào Xuyên ra, nhưng anh ta vẫn xiết chặt tay và kéo cô đi.
“Tiểu Kiều, anh nói với em rồi, anh sẽ sửa chữa những sai lầm trước đây, em tha thứ cho anh một lần đi, sao em vẫn không chịu nghe lời anh vậy?”
Tào Xuyên chỉ vào Vũ Tiểu Kiều, lại chỉ vào mình, anh ta nở ra một nụ cười rất kỳ lạ rất mỉa mai.
“Cô và tôi, cùng là một loại xấu xa như nhau, ai cũng đừng nói ai, tuyệt đối rất xứng đôi.”
“Câu này của anh có ý gì vậy?”
“Ý gì hả? Em nghe không hiểu sao?” Tào Xuyên mỉm cười, anh ta lấy ảnh trong phần tin tức của điện thoại ra, “Đừng nói với tôi, cô còn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì? Giả vờ vô tội, giả vờ thuần khiết cái gì? Rốt cuộc ai mới ghê tởm vậy?”
“Vũ Tiểu Kiều, cô xem chuyện tốt mà cô làm đi.” Tào Xuyên tức giận hét một câu, anh ta đem Vũ Tiểu Kiều ấn lên xe của anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK