Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khung cảnh trong lớp học thật hỗn loạn.

Mọi người đều xông vào nhìn người cứu Vũ Tiểu Kiều, là Cung Cảnh Hào, người nào người nấy đều vô cùng kinh ngạc. “Cậu Cung! Người anh không muốn nhìn thấy nhất, chính là Vũ Tiểu Kiều “Anh giúp loại tiện nhân này làm cái gì?”

“Chúng tôi cũng là đang giúp cậu Cung trút cơn giận!”

Đảm phụ nữ hét lên, nhìn Vũ Tiểu Kiều quấn trong chiếc áo khoác rộng của Cung Cảnh Hào với một ánh mắt căm hận xuyên thấu. Vũ Tiểu Kiều run rẩy, mái tóc dài rối bù, nhưng dưới sự thảm hại đôi mắt đẹp vẫn sáng ngời trong veo, như một vòng sương pha lê, kiên cường không chịu rơi một giọt nước mắt.

Cung Cảnh Hào không nói gì, sắc mặt lạnh lùng nhìn mọi người. Đột nhiên mọi người đều không phát ra tiếng, lớp học ồn ào hỗn loạn im lặng trong phút chốc.

Bạch Lạc Băng nằm lấy điện thoại, mỉm cười: “Cậu Cung, Vũ Tiểu Kiều tâm địa rất xấu xa, anh biết rõ hơn bất cứ ai! Hôm nay mọi người dạy dỗ cô ta cũng không vì gì khác, cô ta cứ luôn quyến rũ đàn ông ở mọi nơi là thứ nhất, quan trọng hơn là cô ta còn luôn đối đầu với anh.”

Ánh mắt của Cung Cảnh Hào từ từ nhìn sang Bạch Lạc Băng đang cười.

Anh ta và Bạch Lạc Băng biết nhau từ khi còn nhỏ, anh ta luôn cảm thấy rằng Bạch Lạc Băng mặc dù là người có chút kiêu ngạo buông thả, nhưng bản chất không phải là người phụ nữ xâu.

Cung Cảnh Hào vẫn không nói gì, đôi mắt đen láy trầm lặng như nước.

Mọi người đều không thể đoán được, người ngang ngược hung hằng này rốt cuộc đang nghĩ cái gì trong lòng.

Vũ Tiểu Kiều năm chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, ảnh mặt lướt qua từng gương mặt đang cười đắc ý, ghi nhớ lại tất cả những người ở đây.

Vũ Tiểu Kiều cô, cả đời này tuyệt đối sẽ không để cho người khác tùy ý ức hiếp!

Vũ Phi Phi, Bạch Lạc Băng, Cung Cảnh Hảo…… đám người này, tôi sẽ nhớ rõ từng người một

Lúc này, Vũ Phi Phi mở lời: “Cậu Cung, anh để loại phụ nữ như Vũ Tiểu Kiều khoác áo của anh cũng không sợ làm bẩn áo của anh sao!”

Đôi mắt của Cung Cảnh Hoàng bất định, giọng nói trầm thấp: “Thực sự là rất bẩn.

Mọi người lại cười đắc ý, hóa ra Cung Cảnh Hào cũng không thực sự muốn giúp đỡ Vũ Tiểu Kiều, chẳng qua chỉ là đến đâm thêm một phát nữa mà thôi.

Vũ Tiểu Kiều cởi chiếc áo khoác lớn trên người ra và ném xuống đất. Cô nắm lấy chiếc áo sơ mi đã bị xé nhiều chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn dáng người cao lớn của Cung Cảnh Hào rồi quay người chạy ra khỏi lớp.

Cung Cảnh Hào quay đầu lại, nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều đã chạy ra xa, ảnh nhìn rơi xuống chiếc áo khoác trên mặt đất.

Một số người cười khinh bỉ: “Lại dám vứt áo của cậu Tiện nhân này, thật không muốn sống nữa mà!”

Cung! “Cậu Cung, chỉ cần anh nói một câu, chúng tôi nhất định sẽ khiến cô ta biến mất khỏi ngôi trường này.

Cung Cảnh Hào liếc nhìn mọi người bằng một ánh mắt sắc lạnh, mọi người lập tức im lặng, từng người một rụt rè không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.

Tâm trạng của Bạch Lạc Băng rất tốt, bởi vì cô ta đã quay lại được đoạn video Vũ Tiểu Kiều bị đánh, đang chuẩn bị đăng nó lên mạng.

Đột nhiên, bàn tay của Bạch Lạc Băng trống rỗng, điện thoại đã bị Cung Cảnh Hào giành lấy.

Bạch Lạc Băng liếc nhìn, khuôn mặt của Cung Cảnh Hảo không có bất kỳ biểu cảm gì Từ nhỏ đến lớn, Cung Cảnh Hào đều là gương mặt này, Bạch

Lạc Băng cũng không cảm thấy có gì lạ cả, cô ta mỉm cười nói: “Cậu Cung, để anh thưởng thức trước, chắc chắn thỏa mãn và kích thích.”

Cung Cảnh Hào không thèm xem đoạn video đó, cầm chiếc điện thoại đến bên cửa sổ, giơ tay lên, nhẹ nhàng thả tay ra, chiếc điện thoại liền rơi từ tầng 10 xuống. “A…” không biết là ai đã phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Bạch Lạc Băng có chút tức giận, cô ta quen biết Cung Cảnh

Hào đã lâu, Cung Cảnh Hào cũng không ít lần ức hiếp người khác, thủ đoạn còn độc ác hơn nhiều, hơn nữa còn rất hưởng thủ cảm giác kích thích mang lại. Nhưng hôm nay lại làm sao thế, không bình thường chút nào.

Bạch Lạc Băng bỏ lỡ cơ hội tốt để lật đổ Vũ Tiểu Kiều, ảnh mắt có chút lạnh lùng.

Điện thoại của cô ta dù có tốt thế nào đi chăng nữa nhưng khi rơi từ tầng 10 xuống đất cũng sẽ vỡ tan tành, tất cả mọi thứ đều bị hủy hoại. “Cậu Cung, rốt cuộc anh có ý gì thế?” Bạch Lạc Băng hỏi.

Cung Cảnh Hào cũng không thèm để ý Bạch Lạc Băng, bước chân rời đi.

Vũ Phi Phi nhìn thấy Cung Cảnh Hào đi rồi, vỗ ngực một cái rồi đến bên cạnh Bạch Lạc Băng, thấp giọng hỏi: “Chị Lạc Băng, sắc mặt của cậu Cung thật đáng sợ. Anh ta làm sao vậy? Chắc không phải là tức chúng ta ức hiếp Vũ Tiểu Kiều chứ?”

“Làm sao mà chi biết được. Anh ta thường xuyên phát điện, ai mà biết được anh ta đang nghĩ cái gì chứ!” Bạch Lạc Băng đẩy Vũ Phi Phi ra, tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

Ở trong trường, người dám nói Cung Cảnh Hào như vậy cũng chỉ có Bạch Lạc Băng mà thôi, cũng vì thế mà mọi người đều rất cảm phục Bạch Lạc Băng.

Mấy người phụ nữ nhanh chóng xúm lại, nhẹ nhàng do dành Bạch Lạc Băng “Lạc Băng, cô cũng đừng tức giận nữa, chúng tôi đã dạy dỗ

Vũ Tiểu Kiều rồi, xem cô ta sau này còn dám tùy tiện quyến rũ đàn ông nữa không!”

“Đúng vậy Lạc Băng, chúng tôi đã cho cô ta một bài học rồi!” *

Vũ Tiểu Kiều bị giáo viên gọi đến văn phòng.

Cô trông rất nhếch nhác, quần áo của cô nhăn nhó, và còn có một chút máu trên khỏe môi của cô, càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.

Cô Tôn là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, trước nay đều rất quan tâm Vũ Tiểu Kiều, nhìn thấy quần áo cô bị rách, liền lấy áo khoác của mình đặt lên người Vũ Tiểu Kiều, còn rót cho Vũ Tiểu Kiều một ly nước. “Tiểu Kiều à, thành tích học tập của em trước nay đều rất tốt, lại rất chăm chỉ, cô thực sự rất thích em”

“Nhưng mà đây là trường học quý tộc, các học sinh đều xuất thân quyền quý, thế lực lớn mạnh, bọn họ tập hợp nổi loạn, cô cũng rất bất lực. “Cô Tôn…em…em chỉ muốn nhận được bằng tốt nghiệp một cách suôn sẻ.” Vũ Tiểu Kiều không biết phải giải thích như thế nào.

Tất cả những điều này, đều do Tịch Thần Hạn mà ra “Cô biết trong lòng em uất ức, cũng không cam tâm, nhưng em nghĩ đi, em đấu với bọn họ em cũng sẽ không được lợi gì. Có người muốn đối phó với em, em ở trong trường này cũng sẽ không thể yên tâm học hành.”

“Cô, cô muốn đuổi em sao? Em không thể bị đuổi học được… Đôi mắt của Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng tràn đầy nước mắt, tất cả những túi hờn uất ức đều tràn ngập trái tim cô.

Cô Tôn nhẹ nhàng nói với cô: “Tiểu Kiều, cô cũng không muốn đuổi em. Nhưng xảy ra chuyện như thế này, em vẫn nên về nhà tránh một thời gian, đợi tin tức qua đi thì hằng quay trở lại trường.”

“Nhưng mà cô ơi, kì thi cuối học kỳ sắp diễn ra, em em không thể thi không đạt “Tiểu Kiều, cô sẽ gửi những ý chính cho em, cô tin rằng em ở nhà ôn tập, cũng có thể trả lời bài thi rất tốt. Còn nữa, đừng quên mục đích của em là lấy được bằng tốt nghiệp, nhất định phải học cách chịu đựng. Chỉ một khoảnh khắc bình tĩnh, nhẫn nhịn nhún nhường mới có thể đạt được tương lai của em.

Lời của cô Tôn đã khiến Vũ Tiểu Kiều hiểu ra nhiều điều.

Cô cần môi và gật đầu.

Cô Tôn đình chỉ Vũ Tiểu Kiều nửa tháng, về nhà suy ngầm. Nhìn vào giống như là đang trừng phạt Vũ Tiểu Kiều, nhưng cũng là đang che chở cho cô.

Vũ Tiểu Kiều trở về ký túc xả để thu dọn đồ đạc. Khi cô vừa đi đến hành lang thì nhìn thấy thấy Cung Cảnh Hào như một bức tượng Phật lớn đứng trước cửa ký túc xá của cô.

Cung Cảnh Hào

Tên đại ma đầu đang đùng ánh mắt đen như mực nhìn cô chăm chăm không chớp mắt.

Vũ Tiểu Kiều cảm thấy toàn thân mình bị bao phủ bởi cảm giác giống như địa ngục, cả người đều không thoải mái, nhưng vẫn ngẩng đầu lên mà không sợ hãi, kiên cường nhìn vào đôi mắt sâu thăm của Cung Cảnh Hào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK