“Cậu Thần, cậu Đường sẽ không có ý gì với cô Vũ đầu.” Đông Thanh tiếp tục khẽ nói.
“Vậy cũng không được!!!" Tịch Thần Hạn khẽ quát
một câu, ánh mắt anh càng trở nên âm u hơn.
Anh đương nhiên biết, Đường Khải Hiên sẽ không có ý gì với Vũ Tiểu Kiều, nhưng....
Anh tức giận, cũng không cho phép bất kì người đàn ông nào khác tiếp cận Vũ Tiểu Kiều! Đặc biệt là những lời nói mà Vũ Phi Phi nói đã đủ để phá huỷ tất cả lý trí của anh, khiến anh nổi trận lôi đình.
Còn có ánh mắt đau lòng của Đường Khải Hiên đối với Vũ Tiểu Kiêu, điều đó đối với một người đàn ông mà nói là sự thách thức lớn nhất của giới hạn.
Đông Thanh, "Cậu Thần, cô Vũ cô ấy...
“Đừng nhắc đến cô ta với tôi nữa! Người phụ nữ đó không có bất kì quan hệ gì với tôi
Tịch Thần Hạn kéo cởi cổ áo sơ mi, anh vẫn cảm thấy trong phòng hô hấp khó chịu, thể là một chân anh đá bay cái ghế bên cạnh.
Đông Thanh bị doạ đến mức không dám thở mạnh, "Cậu Thân.....!phía bà chủ...!đang điều tra cô Vũ, chuyện này, chúng ta cũng không quan tâm sao?”
Ánh mắt Tịch Thần Hạn đen kịt, đột nhiên lạnh lại, anh khẽ quát một tiếng.
"Nói thừa, đương nhiên phải quan tâm chứ!!!
Khoé môi của Đông Thanh hơi giật giật một lúc, không nhịn được sự kích động muốn cười.
“Cậu Thần, chúng ta làm như thế nào?"
Đồng tử của Tịch Thần Hạn đen kịt, hơi hơi co lại, "Cái nên biết thì để mẹ tôi biết cũng không sao, nhưng cái gì không nên biết
Tịch Thần Hạn kéo dài giọng nói, “Đương nhiên không thể để bà ấy biết.
Nếu không, với hoàn cảnh của Vũ Tiểu Kiều bây giờ sẽ bị Dương Tuyết Như chèn ép đến mức ngay cả một chút cơ hội trở mình cũng không có.
Anh không cho phép tình huống như vậy xảy ra!
Người phụ nữ của anh, ngoại trừ anh thì ai cũng không được làm gì cô
Đông Thanh lập tức hiểu, "Vâng! Chuyện không nên để bà chủ biết thì tôi nhất định không để bà chủ nghe được bất kì điều gì.
Trong lòng Đông Thanh than thở, cậu Thần thực sự rất để tâm đến Vũ Tiểu Kiều, nếu như không phải lo lắng bị phu nhân nghi ngờ Vũ Tiểu Kiều thì cậu chủ cũng không ở trước mặt Vũ Tiểu Kiêu ôm lấy Vũ Phi Phi
Nhưng Vũ Tiểu Kiều không biết chân tướng sự việc, hình như bị tổn thương rất lớn.
Tịch Thần Hạn từ từ thắt lại cà vật trên cổ áo, thu lại vẻ mặt tức giận trên khuôn mặt, khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày, nhấc chân đi về phía phòng của bà nội.
Anh đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh nhìn thấy Vũ Phi Phi và Dương Tuyết Như đang ở trong phòng bệnh của bà nội, anh không muốn nhìn thấy gương mặt làm bộ làm tịch của Vũ Phi Phi nữa cho nên anh không đẩy cửa bước vào
Vũ Phi Phi chườm đã lên mặt nên mặt cô ta đã bớt sưng, sau đó cô ta lại thoa một lớp phấn dày lên, cho nên không nhìn ra một chút dấu vết nào từng bị đánh.
Cô ta có thể bước vào phòng bệnh của bà nội Tịch tất cả đều nhờ Dương Tuyết Như tự ý làm chủ, nếu không bà nội Tịch vốn không muốn để Vũ Phi Phi vào cửa.
Bà nội Tịch đang ngồi ở đầu giường tức giận, không nhèm nhìn Vũ Phi Phi và Dương Tuyết Như lấy một cái
"Bà nội ơi, Phi Phi nghe nói bà thích ăn quả hạnh nhân, đây là quả hạnh nhân mà Phi Phi đặc biệt mua cho bà" Dương Tuyết Như cũng cố gắng nói giúp cho Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi đỏ mất mong chờ nhìn bà nội Tịch, cô ta nịnh hót cười, nhưng bà nội Tịch nhất định không chịu nề mặt cô ta.
Dương Tuyết Như nhanh chóng cười hoà giải, "Phi Phi thực sự có lòng rồi.
Đối với bà nội thật hiểu thảo
Vũ Phi Phi cười ngọt ngào, cô ta thân thiết tiến lại gần bên cạnh Dương Tuyết Như, "Bác gái, cháu và cậu Thần sắp đính hôn rồi, chúng ta là người một nhà, bà nội đương nhiên cũng là bà nội ruột của cháu, hiếu thảo với bà nội là chuyện nên làm ạ.
Nói xong, Vũ Phi Phi lại nói.
“Khi cháu còn bé, bà nội mất sớm, cháu rất ngưỡng mộ những bạn nhỏ khác có bà nội, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cháu cũng có bà nội rồi."
Nếu như không phải bà nội Tịch lạnh mặt lại thì Vũ Phi Phi thực sự muốn ôm lấy cổ bà nội Tịch, nũng nịu thân mật với bà khiến bà nội Tịch có cảm giác gần gũi với cô ta.
“Cô muốn nói là muốn tôi chết sớm một chút sao?" Bà nội Tịch quát một tiếng.
Cả người Vũ Phi Phi run rẩy, cô ta nhanh chóng đưa tay ra giải thích, “Bà nội ơi, cháu không có ý đó.
"Vậy cô có ý gì?” Bà nội Tịch tiếp tục làm khó Vũ Phi Phi vội vàng giải thích đến mức hai mặt ngập tràn nước mắt, nhìn cầu cứu Dương Tuyết Như.
“Mẹ, mẹ thấy Phi Phi thân thiết với mẹ bao nhiêu Đừng gây khó dễ cho con bé nữa.
Dương Tuyết Như nhanh chóng nói tốt giúp Vũ Phi Phi
Bà nội Tịch hừ một tiếng, bà sa sầm mặt lại, không nhìn bọn họ bằng vẻ mặt tốt.
"Mẹ mẹ không thể nề mặt Tịch Thần Hạn mà
chăm chước một chút sao?"
“Mẹ thấy ôn ào quá! Hai người đừng ồn ào ở tại mẹ nữa." Bà nội Tịch vẫn không nói tử tế với bọn họ.
Dương Tuyết Như liếc Vũ Phi Phi một cái, sự khinh thường lướt qua trên khoé miệng bà ta.
Vũ Phi Phi này không thể khiến người khác thích một chút! Hại bà ta ở đây hạ thấp thân phận cười làm lành và nói lời tốt cho cô ta.
“Mẹ, Phi Phi cũng là quan tâm mẹ, muốn hiếu thuận với mẹ nhiều hơn.
"Chỗ mẹ không thiếu sự hiếu thuận." Bà nội Tịch
lạnh lùng nói.
"Mẹ!" Dương Tuyết Như ngồi gần bà lão, "Phi Phi vừa nãy đã phải chịu ấm ức ở bệnh viện, nhưng vừa nghe nói đến thăm bà nội nên đã nhanh chóng nét mặt tươi cười đi theo con đến thăm mẹ.
Điều này có thể chứng minh mẹ ở trong lòng Phi Phi quan trọng như thế nào.
"Đã chịu ấm ức?” Bà lão nhếch mắt lên đảo qua Vũ
Phi Phi một cái.
Tuy bà không thích Vũ Phi Phi, nhưng dù sao Tịch
Thần Hạn đã thừa nhận Vũ Phi Phi là vợ chưa cưới, vậy
thì chính là người nhà họ Tịch rồi.
Bà lão từ trước đến nay đều coi trọng nhà học Tịch nhất, cũng rất bảo vệ nhà họ Tịch, bà lão không cho phép bất kì ai của nhà họ Tịch, ngay cả người giúp việc trong nhà, ai cũng không thể bị người ngoài bắt nạt.
Chính vì vậy mà thái độ ngang ngược của bà lão mới khiến cho những người có quan hệ với nhà họ Tịch ở thành phố Kinh Hoa không có ai dám đắc tội.
Cũng chính vì vậy mà bà nội Tịch ở nhà họ Tịch luôn là người nắm quyền đức cao vọng trọng có quyền uy nhất và được ủng hộ nhất.
“Đúng vậy mẹl Phi Phi bị người phụ nữ kia đánh, mặt đều bị sưng hết lên rồi!” Nếu như không lo lắng bị ảnh hưởng thì con thực sự đã dạy dỗ người phụ nữ kia một trận! Cô ta lại dám đánh người nhà họ Tịch! Dương Tuyết Như nói.
Vũ Phi Phi thấy Dương Tuyết Như đang hết sức bênh vực mình như vậy thì trong lòng cô ta cũng nở hoa, nhanh chóng đổ dầu vào lửa.
"Bác gái, cháu bị ấm ức không quan trọng! Cháu chỉ cảm thấy cháu bị ức hiếp, không phải bị ức hiếp mà là đánh cậu Thần, đánh vào mặt nhà họ Tịch
Vũ Phi Phi còn chưa nói xong thì Tịch Thần Hạn đã đẩy cửa bước vào giọng nói lạnh lùng ngắt lời cô ta.” “Có con ở đây, sao lại có thể để Vũ Phi Phi chịu ẩm
ức được!”
Vũ Phi Phi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt vô cùng đẹp trai của Tịch Thần Hạn, lập tức hai má cô ta đỏ ửng, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn Tịch Thần Hạn, trong mắt cô ta tràn ngập tình cảm.
“Hạn Nhĩ à, con đến rồi." Trên mặt bà nội Tịch cuối cùng cũng thấy nở nụ cười.
Tịch Thân Hạn bước đến ngồi bên cạnh giường của bà nội, ánh mắt anh dịu dàng chưa từng có.
“Bà nội, bà lại tức giận rồi sao?"
Bà nội Tịch hừm một tiếng, đảo mắt qua nhìn Dương Tuyết Như và Vũ Phi Phi một cái, không lên tiếng.
Dương Tuyết Như cười nói, “Mẹ, mẹ xem mẹ lại cáu kỉnh rồi! Vừa nãy không phải mẹ còn bênh vực Phi Phi sao?” Nói xong, Dương Tuyết Như lại nói, “Thần Hạn thích Phi Phi như vậy, trong lòng con cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
Nếu không cứ suy nghĩ đến chuyện hôn sự của Thần Hạn, vì nó là lo lắng không thôi.”
"Mẹ, chúng ta thương lượng với nhau, có thời gian thì gặp mặt bố mẹ của Phi Phi để quyết đính hôn sự của Thần Hạn và Phi Phi nhé.” Bà nội Tịch nhìn Vũ Phi Phi thế nào cũng không vừa mắt,
“Hạn Nhi, con thực sự đồng ý mối hôn sự này sao? Không phải có người ép buộc con chứ?” Tịch Thần Han nhàn nhạt đưa mắt lên, từ từ nói, “Con thực sự đồng ý hôn sự với nhà thị trưởng Vũ rồi”.
Danh Sách Chương: