Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con gái tôi xinh đẹp và có khí chất. Tôi biết ngay nó thảo nào cũng sẽ kết hôn người đàn ông có quyền thế Kiến Trung, vẫn là Phi Phi của chúng ta biết lấy thể diện cho ông! Đem vinh dự đến cho nhà họ Vũ chúng ta!

Tôn Hồng nhìn con gái cưng hết lời khen ngợi.

“Cùng là con gái, nhưng khoảng cách thực sự quá lớn rồi.” Vũ Kiến Trung nói.

“Tất nhiên rồi, con gái của tôi làm sao có thể so sánh với loại người rẻ tiền như Vũ Tiểu Kiều được.

Sau đó, Tôn Hồng lại hỏi “Phi Phi, mẹ nghe nói Vũ Tiểu Kiều bởi vì tác phong không tốt nên bị nhà trường đình chỉ học phải không?” Vũ Phi Phi gật đầu và nói: “Là thật đó! Cô ta đã có bạn trai rồi còn đi quyến rũ khắp nơi, bị bạn học trong trường bắt gặp. Tôn Hồng nói: “Thật không ngờ, Cao Thủy Cầm lại dạy dỗ ra một người con gái như vậy! Đúng là mẹ nào con nấy. Năm đó Cao Thủy Cầm chính là…

“Ngày tốt lành như vậy, nhắc đến cô ta làm gì, thật mất hứng!” Vũ Kiến Trung quát, ngắt lời Tôn Hồng.

Vũ Phi Phi liếc nhìn bố, trước đây khi nhắc đến Vũ Tiểu Kiều, bố vẫn còn nói điều gì đó như “Dù sao cũng là chị em, ngay cả khi quan hệ không tốt, cũng không được quả đáng khiến người ngoài chế cười”, nhưng hôm nay rõ ràng có thể thấy, bố cô ta luôn có thành kiến với Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Phi Phi ngẩng cao đầu, cô ta mới là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của bố cô, đứa con riêng không thể tồn tại dưới ánh sáng như Vũ Tiểu Kiều kia không thể nào so sánh được.

“Phi Phi, con mau rời khỏi ký túc xá của Vũ Tiểu Kiều đi, tránh cô ta xa một chút. Bây giờ con đang ở một địa vị khác, không thể để người nhà họ Tịch có ấn tượng xấu với con được.” Tôn Hồng nói. Vũ Kiến Trung suy nghĩ vài giây rồi cũng nói: “Đúng thế, chuyển ra ngoài đi! Tránh để người khác cảm thấy tác phong của con cũng không tốt.”

“Được, ngày mai con sẽ về trường dọn đi.” Vũ Phi Phi vui vẻ nói.

Bây giờ thân phận cô ta đã không có ai có thể so sánh được, cô ta cũng không cần phải nghe lời Bạch Lạc Băng, giúp Bạch Lạc Băng theo dõi Vũ Tiểu Kiều nữa, tất nhiên cũng có thể chuyển thẳng ra ngoài.

Hơn nữa, kể từ khi có tiếng gõ cửa vào lúc nửa đêm, cô ta sống trong phòng của Vũ Tiểu Kiều cũng không thể ngủ ngon, đặc biệt là vào nửa đêm, cô ta luôn cảm thấy có ai đó đang đi ngoài cửa, và còn như có tiếng gõ cửa, rất kinh khủng! “Vũ Tiểu Kiều rẻ tiền như mẹ cô ta! Mẹ cô ta cậy trong nhà có Vũ Thanh Tùng sống dở chết dở, biết rằng trái tim bố con mềm yếu, suốt ngày gọi điện tìm bố con. Tên ngốc đó làm sao mà có thể sống được như vậy! Đã bao nhiêu năm rồi vẫn còn sống! Cũng không mau chết sớm đi.” Tôn Hồng nguyền rủa “Phi Phi, sau này Vũ Tiểu Kiều mà còn bắt nạt con ở trường. con không cần phải sợ cô ta, đáp lại gấp đôi! Không cần nghe lời bố con, chị em cái quái gì! Nó sẽ chỉ khiến nhà họ Vũ thêm mất mặt! Nếu nhà họ Tịch biết được con có một người chị phóng đãng như vậy, chắc chắn sẽ hủy bỏ chuyện hôn sự này! Hơn nữa, cô ta là sao được coi là chị của con, ta không quen cô ta!”

Vũ Phi Phi cười như một bông hoa, ôm lấy cánh tay của mẹ cô ta, đôi mắt cô ta tràn đầy niềm tự hào.

“Mẹ, đừng nhắc đến cô ta nữa, xui xẻo!”

“Được được, ngày vui như vậy không nhắc đến thứ rẻ tiền đó nữa!”

Rốt cuộc, Vũ Kiến Trung cũng có chút không vui khi nghe ai đó mắng Vũ Tiểu Kiều. Mặc dù ông ta không muốn gặp cô, nhưng dù sao cô cũng là con gái của ông ta.

“Nói chuyện vẫn nên chú ý một chút đi! Đừng để người giúp việc nghe thấy cười nhạo cho. Tôn Hồng trợn mắt nhìn Vũ Kiến Trung: “Ông chỉ biết che chở cho con tiện nhân đó! Ba mẹ con bọn họ không thể sống nổi, có thể đem lại điều gì tốt cho ông rồi! Nó sẽ chỉ làm liên lụy ông và xin tiền từ ông!”

“Bà nói bà nói đi, bà hài lòng là được.” Vũ Kiến Trung xua tay.

Vũ Phi Phi lại khoác lấy cánh tay của Vũ Kiến Trung, nũng nịu nói: “Bồ, con sắp phải gả vào nhà họ Tịch rồi, có phải là nên thay một bộ quần áo khác tốt hơn không? Cũng không làm mất mặt bố khi là chủ tịch thành phố.

Vũ Kiến Trung mim cười, vỗ nhẹ vào tay Vũ Phi Phi, ánh mất tràn ngập tình yêu.

“Được được! Đợi đến cuối tuần, để mẹ con đưa con đi mua săm, con thích gì thì mua cái đó.” Vũ Kiến Trung đưa cho Vũ Phi Phi một tấm thẻ, có vẻ như số tiền rất lớn.

Vũ Phi Phi vui vẻ ôm lấy Vũ Kiến Trung, hôn lên má ông một “Bố, bố là tốt nhất, con yêu bố nhất!” cái.

Vũ Kiến Trung mỉm cười: “Chẳng bao lâu người mà con yêu nhất sẽ chính là chồng của con rồi!”

Vũ Phi Phi đỏ mặt, chơi đùa với chiếc thẻ ngân hàng trong tay, thì thầm nói: “Con còn chưa chính thức gặp mặt anh ấy, thực sự rất lo lắng. Cũng không biết khi nào cậu Thần mới đến hỏi cưới.

Tôn Hồng mỉm cười và nói: “Nhìn con vội vàng chưa kìa! Con nhất định phải cẩn thận một chút, đừng để nhà họ Tịch xem thường! “Con biết rồi! Con nhất sẽ dùng hết sức mình giữ chặt lấy cậu Thần!” Ánh mắt Vũ Phi Phi kiên định, nằm chặt tay, dáng vẻ kiên quyết và đắc ý.

An Tử Dụ đích thân đưa Vũ Tiểu Kiều về nhà.

Vũ Tiểu Kiều ở trên xe, chải tóc, thay quần áo và lau máu trên khỏe môi.

“Kiều Kiều, cậu thực sự không cần phải đến bệnh viện khám sao?” An Tử Dụ lo lắng nhìn cỔ. Vũ Tiểu Kiều mím môi, má cô chút sưng sưng, nhưng mà không quá rõ: “Không cần! Mình không sao đâu “Kiều Kiều..” Đôi mắt An Tử Dụ đỏ hoe, ôm lấy Vũ Tiểu Kiều.

“An An, mình thực sự không sao, đừng khóc nữa” Vũ Tiểu Kiều vẫn kiên cường gắng gượng, nhưng thực ra lúc này cô cũng muốn khóc thật to.

Nhưng cô sẽ không khóc.

Vũ Tiểu Kiều có sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy! Vũ Tiểu Kiều phát hiện trên cánh tay của An Tử Dụ có một vết xước dài.

“An An, cậu cũng bị cào rồi!”

“Mình không sao đâu! Cậu hãy tự chăm sóc bản thân mình trước được không?” Nước mắt của An Tử Dụ từ từ rơi xuống: “Đám người bọn quả đáng quá rồi…đều tại mình, nếu mình có chút bản lĩnh, sẽ không để bọn họ ức hiếp cậu như vậy”

“An An, mình thực sự không sao. Dù sao mẹ mình cũng đang ở trong bệnh viện, mình cũng cần phải chạy đến bệnh viện để chăm sóc bà thường xuyên. Bây giờ tốt rồi, mình có thể yên tâm làm việc và chăm sóc mẹ mình rồi.”

An Tử Dụ thấy Vũ Tiểu Kiều vẫn còn cười được vào lúc này, đấm nhẹ vào Vũ Tiểu Kiều.

“Không được cười nữa, mình buồn chết rồi đây.” An Tử Dụ lầm bầm, nước mắt lại tuôn ra.

Vũ Tiểu Kiều vẫn nở một nụ cười đầy rạng rỡ với An Tử Dụ “An An, suýt nữa thì mình quên mất, cậu giúp mình đem số tiền này trả cho Nhất Hàng nhé. Như vậy mình và anh ta đã hết nợ rồi. Mình hi vọng sẽ không có bất kì dính líu nào tới Nhất Hàng nữa.

Rũ bỏ mối quan hệ với Tô Nhất Hàng, như vậy cô có thể đường đường chính chính đứng thẳng trước mặt Bạch Lạc Băng rôi.

Vũ Tiểu Kiều lục lọi tấm chi phiếu trị giá một trăm vạn (~300 triệu VNĐ) trong túi xách, nhưng cô tìm rất lâu cũng không thể tìm thấy.

Cô nhớ rõ ràng đã đặt nó ở phía trong của chiếc ví, và luôn bảo về cẩn thận. Vũ Tiểu Kiều lật tung cả chiếc tung để tìm, nhưng vẫn không tìm thấy tấm chi phiếu đó.

Lúc này, sắc mặt Vũ Tiểu Kiều trông tái nhợt.

“Kiều Kiều? Có chuyện gì vậy?”

Vũ Tiểu Kiều khẽ mở mắt, hít một hơi.

“Tấm chi phiếu không thấy nữa rồi.”

“Cái gì?! Cậu tìm kĩ lại xem.” An Tử Dụ vội vàng giúp Vũ Tiểu Kiều tìm, nhưng vẫn không tìm thấy.

“Cậu nhớ kĩ lại xem đã để nó ở đâu rồi?” An Tử Dụ cũng lo lång.

Vũ Tiểu Kiều mở cửa và nhảy ra khỏi xe, vội vã lao vào trong

Nếu cô đoán không nhầm, tấm chi phiếu của cô sợ rằng đã nhà. bị Lý Thành Sơn trộm mất rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK