Tịch Thần Hạn sải bước đi đến thư viện.
Cửa thư viện vẫn còn khóa.
Đông Thanh dẫn người quản lý thư viện đến, anh ta bị dọa đến mức hai tay run lẩy bẩy lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tịch Thần Hạn đang định mở cửa bước vào, nhưng lại do dự.
“Cậu chủ?” Đông Thanh nghi hoặc nhìn anh.
Tịch Thần Hạn liếc Đông Thanh một cái, Đông Thanh hiểu ý, anh ta nhanh chóng dẫn người quản lý thư viện rời đi.
Tịch Thần Hạn đứng ở cửa, cái tay đưa ra lại có một khoảnh khắc bị run rẩy, cuối cùng anh vẫn từ từ đẩy cánh cửa đóng chặt ra!.
Đám bạn học tụ tập ở sân vận động đều muốn nhìn xem rốt cuộc phía thư viện xảy ra chuyện gì vậy? Nhưng lại bị một nhóm vệ sĩ khống chế, ai cũng không thể lại gần thư viện.
Vũ Phi Phi nhìn về phía nhóm người trên mặt tràn ngập vẻ tò mò một cái, khóe miệng cô ta thấp thoáng mỉm cười.
“Xem ra thật sự là xảy ra chuyện gì xấu không thể để người khác biết.
Bộ mặt thật của Vũ Tiểu Kiều cuối cùng sẽ lộ ra trước mặt cậu Thần rồi.
” Vũ Phi Phi khẽ lên tiếng.
Tất cả bạn học đều nhốn nháo, có người nói là nhất định xảy ra chuyện xấu gì rồi, cũng có người nói Vũ Phi Phi cười trên nỗi đau của người khác, chửi mắng chị của mình.
Đông Thanh đang ở ngoài đám người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Vũ Phi Phi, dọa khiến cô ta sợ đến mức nhanh chóng cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt thăm dò của Đông Thanh.
Đông Thanh bước đến, “Cô Vũ, có phải cô biết chuyện gì không?”
“Sao tôi có thể biết được chứ? Có phải các anh đều đang nghi ngờ tôi không? Vốn không phải là tôi.
” Vũ Phi Phi tức giận hét chói lên.
“Ồ, hóa ra không phải là cô Vũ.
” Đông Thanh gật đầu, không nói gì nữa.
! ! !.
Tịch Thần Hạn đẩy cửa của thư viện ra!.
Ánh sáng thông qua cửa chiếu vào trong thư viện, chiếu sáng thư viện rộng lớn, ở dưới ánh sáng, một bóng lưng cao lớn của một người đàn ông, đang mặc quần áo.
Tịch Thần Hạn đột nhiên trợn trừng mắt lên, ánh mắt của Tịch Thần Hạn từ từ di chuyển xuống, nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều đang dựa vào giá sách nằm dưới đất, hai mắt nhắm chặt, quần áo xộc xệch, còn trên nền gạch trắng tinh ở bên cạnh lại có vết máu loang lổ!.
Cung Cảnh Hào không quay đầu lại, anh ta còn tưởng rằng người mở cửa là nhân viên quản lý của thư viện.
Anh vừa đóng cúc áo che đi cơ bắp tráng kiện của mình vừa nói.
“Chuyện hôm nay anh nhìn thấy, không được đồn ra ngoài.
”
Tịch Thần Hạn xông đến, một tay kéo cổ áo của Cung Cảnh Hào, sau đó một tay liền đấm vào mặt anh ta.
Cung Cảnh Hào bị đánh đến mức khó chịu hừm một tiếng, anh ta lảo đảo một cái, trước mặt là một khoảng sao, một lúc sau anh ta mới đứng vững được.
Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn thấy rõ người đánh anh ta là ai, chỉ cảm thấy trước mắt lại là một cái bóng đen nhào đến, liền ăn một cú đấm mạnh tay nữa.
Cung Cảnh Hào bị đánh ngã xuống đất, đầu óc choáng váng.
“Cung Cảnh Hào!” Tịch Thần Hạn khẽ quát lên một câu.
Cung Cảnh Hào đột nhiên ngẩng đầu lên, động chạm đến vết thương trên mặt, phát ra một tiếng kêu “ái” đau đớn.
“Cậu!.
.
” Cung Cảnh Hào vô cùng sợ hãi.
Cung Cảnh Hào chỉ cảm thấy cổ anh ta bị xiết chặt, liền bị Tịch Thần Hạn bóp chặt.
“Mày đã làm gì cô ấy vậy? Giọng nói hung dữ của Tịch Thần Hạn khiến sắc mặt của Cung Cảnh Hào đột nhiên trở nên trắng bệch.
Cung Cảnh Hào có chút đứng không vững, toàn thân trở nên không có chút sức lực nào, anh ta lắc lắc cái đầu không tỉnh táo của mình, một tay nắm lấy bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn, hung hăng nói.
“Cậu thấy cháu làm gì cô ấy vậy?”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn hung ác nghi hoặc nhìn Cung Cảnh Hào, bàn tay to lớn của anh càng dùng sức hơn, khiến Cung Cảnh Hào bị ngạt thở một trận.
“Cung Cảnh Hào, tao thấy mày chán sống rồi.
” Giọng nói tàn nhẫn của Tịch Thần Hạn, không có một chút tình cảm nào.
“Được thôi! Cậu giết cháu đi.
” Cung Cảnh Hào ngược lại lại không cảm thấy sợ hãi, anh ta lau vệt máu ở môi, nở nụ cười nhìn Tịch Thần Hạn.
“Mày tưởng rằng tao không dám sao?” Trong đáy mắt của Tịch Thần Hạn bây giờ tràn ngập sát khí khiến người khác sợ hãi.
“Có cái gì mà cậu không dám làm chứ?”
Bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn dùng sức từng chút từng chút một, khiến Cung Cảnh Hào từ từ ngạt thở, nhưng anh ta lại không hề vùng vẫy.
“Người phụ nữ của tao mà mày cũng dám động!” Tịch Thần Hạn nghiến răng khẽ hét lên.
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy cháu động vào cô ấy vậy!” Cung Cảnh Hào vất vả hét lên, sắc mặt của anh ta dần dần tím lại.
Tịch Thần Hạn càng trở nên tức giận hơn, bàn tay anh tiếp tục gia tăng sức lực, “Tao nói cho mày biết Cung Cảnh Hào, thứ thuộc về tao, nếu mày dám nhúng chàm một chút nào thì cái chết chính ta kết cục duy nhất của mày.
”
“Xem ra cậu rất mong chờ cháu làm gì cô ấy.
Như vậy cậu có thể đá bỏ cô ấy, đúng không?” Ánh mắt của Cung Cảnh Hào từ từ trở nên đỏ ngầu, anh ta nở nụ cười tàn nhẫn.
“Nói, mày có động vào cô ấy không? Nói!”
Tịch Thần Hạn giống như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống Cung Cảnh Hào.
Cung Cảnh Hào đã bị bóp đến mức không nói ra lời, “Nếu như cháu nói không!.
.
thì cậu có tin không?”
Tịch Thần Hạn đương nhiên không tin, bởi vì anh tận mắt nhìn thấy Cung Cảnh Hào đang mặc quần áo, còn quần áo của Vũ Tiểu Kiều thì xộc xệch, Cung Cảnh Hào còn dặn dò người đến không được truyền ra ngoài.
Đúng lúc Tịch Thần Hạn căm hận đến mức bây giờ không thể bóp chết Cung Cảnh Hào thì Vũ Tiểu Kiều rên một tiếng, đau khổ lật người lại.
Tịch Thần Hạn dùng sức giẫm lên người Cung Cảnh Hào một cái, đau đến mức khiến mồ hôi lạnh của Cung Cảnh Hào toát ra như suối, rất lâu sau mới bớt đau.
Tịch Thần Hạn xông về phía Vũ Tiểu Kiều ôm cô lên.
“Tiểu Kiều! Tiểu Kiều!”
Vũ Tiểu Kiều lắc lắc đầu, đôi mắt nặng trĩu của cô không một chút sức lức nào để mở ra, “Lạnh quá!.
”
Tịch Thần Hạn sờ thử trán của cô, lúc này mới phát hiện trên người cô rất nóng.
“Tiểu Kiều!”
Tịch Thần Hạn ôm chặt cơ thể yếu ớt của cô vào trong lòng, ánh mắt như phun ra lửa của anh nhìn chằm chằm vào Cung Cảnh Hào, giọng nói lạnh lùng như băng.
“Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, tao sẽ tự tay kết liễu mày!”
Tịch Thần Hạn ôm lấy Vũ Tiểu Kiều, sải bước rời khỏi thư viện.
Cung Cảnh Hào ôm lấy lồng ngực đau đớn dữ dội của mình, anh ta lau vệt máu trên khóe miệng, trong đôi mắt u ám toát ra một sự căm hận đến thấu xương.
“Tịch, Thần, Hạn.
”
“A! ! ! ! ! ” Anh ta hét ra một tiếng gào thét tức giận.
Tịch Thần Hạn ôm Vũ Tiểu Kiều rời khỏi thư viện.
An Tử Dụ nhanh chóng xông đến, nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều được áo vest của Tịch Thần Hạn quấn chặt, nhưng khuôn mặt của cô thì đỏ rực.
“Tiểu Kiều sốt rồi sao?” An Tử Dụ căng thẳng đến mức hốc mắt ửng đỏ.
“Đông Thanh, lái xe qua đây!” Gương mặt của Tịch Thần Hạn u ám, tức giận quát lên một tiếng.
Đông Thanh nhanh chóng lái xe đến trước mặt Tịch Thần Hạn, Tịch Thần Hạn ôm thẳng Vũ Tiểu Kiều lên xe.
“Cậu Thần!” An Tử Dụ đuổi theo hai bước, nhưng bị bỏ lại khá xa.
“Kiều Kiều làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại không có cảm giác gì mà hôn mê vậy?” An Tử Dụ vô cùng sốt ruột.
Đông Thanh ở lại xử lí những việc còn lại, anh ta khẽ nói với An Tử Dụ, “Cô An, có một số chuyện vẫn là cần cô giúp đỡ.
”
“Anh nói đi!” An Tử Dụ vội vàng nói.
Đông Thanh nhìn đám người xem chuyện vui vây xung quanh thư viện, lại nhìn về phía trong thư viện.
“Đông nhiều như vậy, miệng lưỡi phức tạp, có thể đem tin đồn giảm thiểu đến mức thấp nhất là tốt nhất.
”
An Tử Dụ suy nghĩ một lúc, cô ta dùng sức gật đầu, sau đó quay người đi vào trong thư viện!.
.
“A! !.
”
Khi An Tử Dụ nhìn thấy Cung Cảnh Hào trên mặt toàn là vết thương thì bị dọa đến mức hét lên một tiếng chói tai, cô ta nhanh chóng bịt miệng lại.
Cung Cảnh Hào mềm nhũn nằm trên đất, không còn chút sức lực nào để đứng dậy, nhưng khắp người anh ta vẫn tỏa ra hơi thở hung hăng càn quấy như thường ngày, khiến người khác không dám lại gần.
An Tử Dụ dè dặt bước đến, cô ta khẽ chạm vào Cung Cảnh Hào, không kiềm được mà trở nên kinh ngạc.
“Anh đang sốt sao?”
Cung Cảnh Hào đưa mắt lên nhìn An Tử Dụ một cái, anh ta vùng vẫy một lúc mới miễn cưỡng chống cơ thể lên rồi đứng dậy.
An Tử Dụ nhanh chóng chặn anh ta lại, “Bây giờ anh không thể ra ngoài được.
”
Danh Sách Chương: