Mục lục
Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Thanh Tùng được đưa vào phòng cấp cứu.

Mỗi lần anh phát bệnh, là một lần nghiêm trọng đối với tình hình của anh, mỗi phút mỗi giây đều không thể trì hoãn, nếu không sẽ đe dọa đến tính mạng. Tuy nhiên, các bệnh viện tư nhân cao cấp như Đức An nếu không có tiền để trả chi phí y tế cao, điều đó có nghĩa là tất cả công việc trong phòng cấp cứu sẽ đều dừng lại. Bây giờ gia đình Vũ Tiểu đã bị rút hết tiền, không có đủ tiền để chi trả số tiền viện phí này.

Cao Thủy Cầm vội vàng gọi điện cho Vũ Kiến Trung, còn tưởng rằng Vũ Kiến Trung sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng không ngờ…

“Thủy Cầm, số tiền lương một tháng của tôi chỉ có một ít như vậy, những năm nay tôi đã bị Thanh Tùng liên lụy cũng đã rất túng thiếu, bây giờ tôi thực sự không có nhiều tiền nữa.

Liên lụy…

Trong mắt ông ta, không ngờ lại coi con trai ruột của mình như một vật cản “Tại sao bây giờ Tùng Tùng lại trở nên như thế này, ông biết rõ hơn bất cứ ai! Tùng Tùng của tôi, vốn thông minh hoạt bát, khỏe mạnh và đáng yêu, chứ không phải là như bây giờ.

“ Cao Thủy Cầm buồn bã òa khóc.

“Những chuyện đã xảy ra trước kia, bây giờ nhắc đến đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa! Hơn nữa, bao nhiêu năm qua tôi cũng đã luôn bù đắp cho Tùng Tùng! Tôi đã làm quá nhiều cho nó rồi!” Vũ Kiến Trung nói.

Cao Thủy Cầm lau nước mắt trên mặt, đau đớn nói: “Tôi đang mượn, tôi sẽ trả lại ông! Tùng Tùng bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu, tình hình rất nguy cấp, một phút cũng không thể trì hoãn! Ông là bố đẻ của Tùng Tùng, ông không thể nhìn nó chết được chứ “Nhưng mà bây giờ trong tay tôi thực sự không có tiền hơn nữa, tiên sinh hoạt tháng này cũng đã gửi cho các người rồi…

“Tôi đã nói rồi, tôi mượn, tôi sẽ trả lại cho ông… coi như tôi cầu xin ông đấy…được không?” Cao Thủy Cầm khóc lóc cầu xin. Vũ Kiến Trung có chút mềm lòng, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng cúp máy.

Hy vọng của Cao Thủy Cầm đã sụp đổ, cả người đều trở nên yếu đuối.

Vũ Tiểu Kiều xót xa nhìn mẹ, đau nhói trong lòng.

Sớm đã biết Vũ Kiến Trung bạc tình bạc nghĩa, nhưng thật không ngờ đến thời điểm sống chết cũng máu lạnh như thế, ngay cả ruột thịt cũng không quan tâm.

An Tử Dụ vội vàng gọi điện về nhà xin tiền, nhưng gọi vào máy bố lại là mẹ kế nghe máy, giọng nói chua chát hà khắc: “Tử Dụ à, con ở trường không cần nhiều tiền đến như vậy, chẳng phải mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt phí cho con sao? Con cần nhiều tiền như thế để làm gì?”

“Tử Dụ à, con đừng có lấy tiền của gia đình để đi nuôi bạn trai bên ngoài nhé.

Vũ Tiểu Kiều không còn do dự, nhanh chóng gọi điện cho Tô Nhất Hàng.

Bệnh viện Đức An là sản nghiệp của nhà họ Tô, chỉ cần Tô Nhất Hàng nói một câu, công việc trong phòng cấp cứu lại có thể được tiến hành.

“Nhất Hàng, cảm ơn cậu…

Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều nghẹn ngào, cố kìm nén những giọt nước mắt: “Mình thực sự không có lựa chọn nào khác nên mới gọi điện cho cậu, cảm ơn cậu rất nhiều và cũng rất xin lỗi cậu, lần nào cũng làm phiền cậu “Tiểu Kiều.



Giọng của Tô Nhất Hàng hơi chùng xuống, rồi anh mỉm cười và nói: “Chúng ta đã là bạn bao nhiêu năm rồi, không cần phải cảm ơn đâu.”

“Tiền viện phí mình sẽ cố gắng bù đắp.” Vũ Tiểu Kiều nói.

Tô Nhất Hàng ngập ngừng.” Được.”

Đèn trong phòng cấp cứu lập tức sáng lên.

Cao Thủy Cầm đau khổ lại gọi điện cho Vũ Kiến Trung: “Ông nói Tùng Tùng chết rồi cũng là một sự giải thoát cho nó, sao trên đời này lại có thể có người khốn nạn như ông được cơ chứ. Tôi nói cho ông biết Vũ Kiến Trung, ông không nhân từ thì cũng đừng trách tôi bất nghĩa, những chuyện xấu hổ của ông tôi đều biết rất rõ đây

Cao Thủy Cầm giận dữ cúp điện thoại

Tịch Thần Hạn đứng ở cuối hành lang, con ngươi đen khiến siết chặt lại.

Anh nhìn thấy sự bất lực của Vũ Tiểu Kiều giống như trong đêm mưa giông hôm đó, cô run rẩy trong mưa giông, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh, cầu xin anh giúp đỡ Có thể thấy rằng anh trai cô rất quan trọng với cô.

Tịch Thần Hạn lặng lẽ quay người đi

Đông Thanh đi tới, thì thầm báo cáo với anh: “Cậu Thần, mọi thứ đều đã được sắp xếp theo lời dặn dò của anh”

Tịch Thần Hạn khẽ gật đầu.

“Thật không ngờ, chủ tịch Vũ trước nay đều luôn nhận từ trước mặt mọi người, mà lúc này ngay cả con trai ruột của mình cũng không cứu.” Đông Thanh nói.

“Ông ta vốn là một kẻ đạo đức giả, nếu không thì làm sao trước đây lại cố gắng bàn chuyện hôn nhân với mẹ tôi chứ.” Tịch Thần Hạn lạnh lùng nói.

Đây cũng là lý do tại sao anh lại chống đối Vũ Tiểu Kiều đến gần mình, anh còn tưởng rằng Vũ Kiến Trung là người đứng đẳng sau Vũ Tiểu Kiều để lên kế hoạch tất cả mọi việc.

Viên ngọc trên tay ông ta không thể bàn chuyện được nữa nên phải con riêng ra để cố tình dụ dỗ.

Nhưng bây giờ có vẻ như mối quan hệ giữa Vũ Tiểu Kiều và Vũ Kiến Trung không tốt đến nỗi có thể liên kết để âm mưu. Nhưng Vũ Tiểu Kiều và ông chủ của hộp đêm Kim Sa Than rốt cuộc là có quan hệ gì?

Anh đã sai người đi điều tra nhưng đến giờ vẫn không có chút mạnh mối nào.

Tịch Thần Hạn quay đầu lại, nhìn vào tấm lưng của Cao

Thủy Cầm bằng đôi mắt đen sâu thảm, đôi môi hơi nhếch lên.

“Biết tất cả những bí mật của chủ tịch Vũ? Ha ha, thật là thú vi.”

Ngay lập tức, đôi mắt của Tịch Thân Hạn chuyển sang bóng hình thanh mảnh của Vũ Tiểu Kiều, trong tim anh dấy lên một mùi vị không rõ ràng. Cảm giác kỳ lạ đó biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại sự kiện định.

Vũ Tiểu Kiều, cô chắc chắn sẽ trở thành người phụ nữ của Tịch Thần Hạn tôi

Sẽ sớm thôi.

Bảng tất cả mọi cách

Vũ Thanh Tùng cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm, được chuyển đến phòng bệnh.

Cơ sở y tế của bệnh viện Đức An là cơ sở y tế tiên tiến nhất trong toàn thành phố Kinh Hoa, thận chỉ là cả nước. Chỉ khi bác sĩ ở đây nói với Cao Thủy Cầm, Vũ Thanh Tùng không sao thì bà mới thực sự nhẹ nhõm.

Đường Khải Hiền nói với Cao Thủy Cầm: “Tình trạng của bệnh nhân không thể nhận bất kì sự kích động nào nữa. Thời gian phát bệnh mỗi lần kéo dài, sẽ khiến não anh ta bị thiếu oxy, dẫn đến nhiều tế bào não chết hơn, và tình hình sẽ ngày càng tồi tệ hơn.

Cao Thủy Cầm nhìn chăm chăm Vũ Tiểu Kiều và Lý Thành Sơn: “Rốt cuộc Tùng Tùng ở nhà đã xảy ra chuyện gì? Hai người chăm sóc Tùng Tùng kiểu gì vậy!

Vũ Tiểu Kiều không biết nói như thế nào, Lý Thành Sơn lo lắng răng Vũ Tiểu Kiêu sẽ nói sự thật, vội vàng nói trước.

“Tiểu Kiều, chỉ là để con chăm sóc anh một lúc, rốt cuộc con đã làm gì với anh vậy? Những ngày này mẹ con không ở nhà ta đã chăm sóc Tùng Tùng rất tốt, chưa bao giờ bị ốm!”

Cao Thủy Cầm nghe thấy điều này, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm Vũ Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, có phải con cũng cảm thấy anh con liên lụy đến con, muốn hại chết anh con phải không!”

“Mẹ, con không có! Thật ra chuyện là..” Vũ Tiểu Kiều muốn giải thích, nhưng bị Lý Thành Sơn ngắt lời.

“Con đừng ngụy biện nữa! Tùng Tùng lần này phát bệnh là do con không chăm sóc tóc, đó là trách nhiệm của con!” Lý Thành Sơn đẩy trách nhiệm cho Vũ Tiểu Kiều và nói với Cao Thủy Cầm.

“Thủy Cầm, bà cũng đừng giận nữa, may là Tùng Tùng không sao rồi! Có lẽ Tiểu Kiều cảm thấy Tùng Tùng đã đem đến nhiều sức ép lớn cho nó, tâm trạng không tốt nên mới làm gì với Tùng Tùng.

Sự thật rõ ràng là Vũ Thanh Tùng đã tức giận khi Lý Thành Sơn đánh Vũ Tiểu Kiều, tâm trạng kích động mới phát bệnh. Nhưng mà lúc này Cao Thủy Cầm lại không muốn nghe Vũ

Tiểu Kiều giải thích và trách mảng cô.

“Tiểu Kiều, ta đã nói với con từ nhỏ, ta sinh con nuôi con chỉ là vì anh trai con, sao con có thể đối xử không tốt với anh trai con? Con có thể đến thế giới này, sống đến hiện tại đều là anh con cho con cơ hội này!”

Mặc dù Vũ Tiểu Kiều muốn giải thích, nhưng nghi nghe thấy những lời này của mẹ cũng không muốn nói gì nữa, trái tim cô chỉ còn lại là sự chua chát và cay đắng.

“Vâng, thưa mẹ, con biết con sai rồi. Từ nay về sau, con chắc chắn sẽ chăm sóc anh thật tốt. Vũ Tiểu Kiều củi đầu xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK