Mục lục
Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chết đói? Chết đói đại gia ngươi.

Hôm nay tên gian thương này dựa vào khối rubic có lẽ cũng kiếm lời mấy ngàn lượng bạc rồi.

Còn chết đói? “Đi nhanh lên.”

Vân Hạc không nhịn được thúc giục: “Nếu ngươi không đi, ta sẽ gọi người ép ngươi đi.”

Nghe lời Vân Hạc nói, Chương Hư lập tức giận đến mức thở hổn hển. Nghĩ tới mình yếu thế hơn người ta, Chương Hư cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Cao Hợp bọn họ đang muốn đuổi theo, Vân Hạc lại giơ tay ngăn cản bọn họ.

Vân Hạc vừa mang theo đi dạo trong viện không mục đích vừa vuốt ve khối rubic cấp bốn trong tay.

Có điều bốn năm phút sau, Vân Hạc đã khôi phục khối rubic cấp bốn trở lại như cũ.

“Bản điện hạ không giành đồ của ngươi, trả lại cho ngươi.” Vân Hạc đưa khối rubic đã khôi phục lại như cũ cho Chương Hư. Chương Hư nheo mắt, vẻ mặt đầy. kinh ngạc nhìn khối rubic.

Nhanh như vậy đã trở lại như cũ rồi?

Mặc dù Chương Hư khiếp sợ, nhưng ngoài miệng lại không phục, thở dốc nói: “Không phải quen tay hay việc sao? Ta chơi thêm một quãng thời gian sẽ có thể khôi phục lại như cũ.”

Vân Hạc lắc đầu cười: “Nếu ta không dạy ngươi, e rằng ngươi không có cơ hội”

Chương Hư bĩu môi, rõ ràng không phục.

Vân Hạc cũng không thèm để ý mà nói: “Chương Các lão chính là đại học sĩ Văn Hóa Các, cả nhà Chương gia đều là hạng người có tài văn chương nổi bật, một người dốt nát yếu kém như ngươi chắc hẳn bị người ta chọc tức không ít ở Chương gia nhỉ?”

“Đúng, ta ngu dốt yếu kém, ngồi ăn rồi chờ chết đó.”

Chương Hư nói thẳng ra, vẫn không quên nói móc: “Không phải ngươi cũng dựa vào sách cổ, dựa vào may mắn mà đánh bại quốc sư Bắc Hoàn mấy lần à? Đắc ý cái gì?” Chương Hư hoàn toàn không để một hoàng tử như Vân Hạc vào. mắt.

Cho dù người khác nói hắn bất kính với Lục hoàng tử thì sao? Cùng lắm thì chính là bị phạt gậy thôi, còn có thể giết chết hắn à?

Vân Hạc cười lơ đễnh: “Ta cảm thấy ngươi không phải ngu dốt mà ngược lại ngươi thông minh hơn rất nhiều người, có lẽ người thuộc về loại người trời sinh đã không có hứng thú với độc sách nghiên cứu học vấn.”

“Lời này của ngươi xem như nghe được.” Chương Hư hiếm khí nhìn Vân Hạc nhiều hơn tí, bỗng nhiên hắn ta đổi giọng: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy thì ta sẽ thích ngươi."

“Cút đi! Ta là nam nhân, ai mà cần ngươi thích.” Vân Hạc cười mắng một câu rồi hỏi: “Những thứ trong tiệm kia của ngươi đều là ngươi mua lại hết à?”

Chương Hư gật đầu, lại buồn bực nói: “Lão già suốt ngày mấy thứ này của ta toàn kỳ dâm xảo kỹ, lãng phí thời gian và xúc phạm văn hóa..”

“Kỳ dâm xảo kỹ?” Vân Hạc không nhịn được cười phá lên: “Kỳ dâm xảo kỹ trên đời này nhiều lắm, con người không phải đều dựa vào kỳ dâm xảo kỹ mới được sinh ra soa?”

Hả?

Nghe lời Vân Hạc nói, trước mắt Chương Hư lập tức sáng lên.

Sau một lúc lâu, bỗng nhiên Chương Hư cười ha hả: “Đúng đúng, con người đều sinh ra nhờ kỳ dâm xảo kỹ! Lần sau lão già còn nói ta toàn kỹ dâm xảo kỹ, ta cứ nói với ông ấy như vậy! Ha ha...”

Gương mặt Vân Hạc tối sầm: “Ngươi không sợ Chương Các lão đánh ngươi?”

“Đánh thì đánh thôi.” Chương Hư xem thường: “Dù sao cũng không phải chưa từng đánh."

Vân Hạc khẽ cười, bỗng nhiên nghiêm túc lại: “Nam nhi không hẳn cần phải gia nhập quân đội, ta cảm thấy ngươi rất biết làm ăn, tương lai rất có thể trở thành thương gia giàu có hàng đầu thiên hạ.”

Thương gia giàu có hàng đầu thiên hạ? Chương Hư hơi sững sờ, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, khó có thể tin hỏi:

“Điện hạ thật sự cảm thấy ta có thể trở thành thương gia giàu có hàng đầu thiên hạ à?”

“Đương nhiên.” Vân Hạc nghiêm túc gật đầu: “Ngươi rất có tài hoa, có điều tài hoa của ngươi là ở mặt kinh doanh, chứ không phải nghiên cứu học thuật.”

Rất có tài hoa.

Một câu của Vân Hạc trong nháy mắt khiến Chương Hư kích động.

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn nghe người ta nói hắn có tài hoa. Chương Hư kích động nắm chặt tay Vân Hạc, nước mắt rưng rưng kêu to:

“Người sinh ta ra là cha mẹ, người hiểu ta là điện hạ! Tri âm! Điện hạ chính là tri âm của ta!”

Vân Hạc u ám nhìn Chương Hư.

Con hàng này có cần kích động như vậy không?

Chương Hư lại không quan tâm mà nói: “Một lời của điện hạ đã khiến ta thấu hiểu! Ta quyết định rồi, ta muốn trở thành thương gia giàu có hàng đầu thiên hạ, chưởng quản tiền tài của thiên hạ.”

“Ta cũng không cần phải khiến ông nội nói ta ngồi ăn rồi chờ chết, ngu dốt yếu kém nữa.”

“Ta cũng không cần ông ấy nói ta làm mất mặt tổ tông Chương gia, nói ta xuống dưới suối vàng cũng không có mặt mũi gặp tổ tông...”

Nói đến chỗ xúc động, Chương Hư còn ngồi xổm ở đó gào khóc.

Cánh tay mập mạp kia lau nước mắt thật mạnh, Vân Hạc nhìn mà thổn thức một phen.

Xem ra con hàng này bình thường cũng bị người ta phỉ nhổ không ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK