Vân Hạc cong môi: “Hắn ta không ghép xong được đâu!”
“Ngươi chỉ đang ghen tị mà thôi!”
Thẩm Hinh hừ lạnh nói: “Ngươi làm được thì lên đi! Không làm được thì đừng đứng ở đây ghen tị trù ẻo người khác!”
Vân Hạc khẽ nhếch khóe miệng, kinh ngạc nói: “Đừng bảo ngươi thích lão Tam đấy nhé?”
“Ta nhổ vào!”
Thẩm Hinh khẽ nhổ nước miếng, nói với vẻ mặt oán hận: “Gia đình đế vương là loại mất nhân tính nhất! Ta không muốn dính líu với bất cứ tên nào trong hoàng thất hết!”
Úi chà?
Cô nàng này không ngốc à nha!
Còn biết gia đình đế vương là mất nhân tính nhất à?
Ừm!
Được đấy!
Tuy hơi ngốc nhưng chí ít không thích lão Tam.
Vẫn chấp nhận được!
Trong khi hai người đang thì thầm, trên trán Vân Lệ bắt đầu đổ mồ hôi.
Thực ra muốn ghép một mặt không khó.
Nhưng khi hắn ta cố gắng phá giải mặt thứ hai, hắn ta mới phát hiện ra rằng mọi thứ không dễ xơi chút nào.
Dù làm thế nào đi chăng nữa, hắn ta cũng không thể khôi phục mặt thứ hai.
Ngay cả mặt đầu tiên mà hắn ta vừa ghép xong cũng bị rối tung.
Nhìn thấy nhiều người đang mỏi mắt nhìn mình, Vân Lệ càng cảm thấy lo lắng hơn.
Thế nhưng hắn ta càng cuống thì lại càng không ghép được.
Bây giờ mà bỏ cuộc thì rất xấu hổ nên hắn ta đành cắn răng ghép tiếp.
Thấy vẻ mặt của Vân Lệ có gì đó không ổn, đột nhiên mọi người trở nên căng thẳng.
“Tam hoàng tử, thế nào?”
Ban Bố cười cợt nhìn Vân Lệ: “Có vẻ như ngài không phá giải được thứ này!”
“Ai… Ai nói vậy!”
Vân Lệ cứng miệng nói: “Không phải ngươi nói nửa canh giờ sao? Mới hết được bao nhiêu thời gian? Cho bổn hoàng tử thêm một chút thời gian, ta chắc chắn sẽ phá giải được nó!”
Ban Bố lắc đầu, cười lạnh nói: “Chỉ bằng ngài, cho dù ta cho ngài thêm mười ngày thì ngài cũng phá giải được đâu!”
“Nói bậy!”
Vân Lệ gân cổ cãi, mặt hơi đỏ lên.
“Để ta!”