Thái độ trước sau này của Chương Hư thay đổi nhanh chóng, khiến Vân Hạc. cũng không kịp chuẩn bị.
Giữa trưa, Chương Hư sống chết muốn lôi kéo Vân Hạc tới tửu lâu tốt nhất Hoàng Thành.
Hắn ta phải chiêu đãi tri âm này thật tốt.
“Điện hạ, đã nhiều năm như vậy rồi, ta cuối cùng đã gặp được một người hiểu ta.”
“Điện không biết nhiều năm như vậy ta sống thế nào đâu.”
“Cũng bởi vì ta không có học thứ, thơ từ ca phúc không được, ta làm gì cũng sai.”
Trong tửu lâu, Chương Hư vừa uống rượu vừa tố khổ với Vân Hạc.
Nói đến chỗ xúc động, Chương Hư lại đỏ mắt.
Vân Hạc cũng có thể hiểu được Chương Hư.
Ông nội hắn ta chính là đại học sĩ Văn Hoa Các, còn là Đế Sư.
Lớn lên trong gia đình như vậy, học hành không giỏi chính là tội lớn nhất.
Chương Hư uống ực một ngụm rượu nói tiếp: “Không dối gạt điện hạ, khoảng ngày mười lăm hàng tháng ta đều không dám tới đây, muốn tới nơi khác phải đi qua nơi này, ta đều phải đi đường vòng.”
“Vì sao?” Vân Hạc không hiểu: “Hình như ngươi cũng không giống như người nhát gan sợ phiền phức.”
Trước đó con hàng này cũng dám chỉ cây dâu mà mắng cây hòa với hoàng tử như mình, vậy mà sợ nơi này như thế?”
“Cái này mẹ nó cũng không phải là việc nhát gan hay gan lớn.”
Chương Hư vội hỏi: “Điện hạ biết tử lâu này ra ngoài rẽ phải đi về phía trước khoảng trăm trượng là nơi nào không?”
Vân Hạc lắc đầu: “Trước kia ta xuất cung rất ít, ta còn thật sự chưa biết cái này.
Chương Hư nở nụ cười bỉ ổi: “Đó là thanh lâu lớn nhất và nổi tiếng nhất Hoàng Thành, Quần Phương Uyển.”
Thanh... Thanh lâu?
Vẻ mặt Vân Hạc u ám: “Thanh lâu ngươi cần gì đi đường vòng? Lễ nào ngươi sợ Chương Các lão..."
“Không phải, không phải.” Chương Hư liên tục khoát tay, lại lộ ra vẻ mặt thù hận: “Quần Phương Uyển này mẹ nó có bệnh! Ngài nói xem, cái thanh lâu rách đó mười lăm mỗi tháng còn tổ chức hội thi thơ chó má gì đó làm gì?”
Thị hội?
Vân Hạc bừng tỉnh hiểu ra, trêu ghẹo nói: “Ngươi không giỏi thi từ ca phú, cho nên bèn đi đường vòng à?”
“Ừm.” Chương Hư khẽ gật đầu, buồn bực nói: “Nếu hội thi thơ của Quần Phương Uyển có tác phẩm xuất sắc, chỉ cần truyền đến tai ông nội ta, lão già sẽ không hỏi xnah đỏ đen trắng mà mắng lên đầu ta một trận trước...”
Như vậy à?
Vân Hạc không nhịn được bật cười, trêu ghẹo nói: “Vạy có phải ngươi cũng rất chén ghét Quần Phương Uyển không? Giống như chán ghét ta một cách khó hiểu lúc trước.”
Nói đến việc này, gương mặt béo của Chương Hư không khỏi đỏ lên, cười khan: “Lúc bình thường, ta ngược lại thật ra thích Quần Phương Uyển này, điện hạ có lẽ không biết, những nữ nhân trong Quần Phương Uyển kia, ai nấy đều da trắng nõn nà, đẹp như thiên tiên, đã lên giường rồi thì ai cũng là yêu tinh hút tinh †úy của con người, mùi vị đó...”
Chương Hư dần dần buông thả bản thân.
Nói tới nữ nhân của Quần Phương Uyển thì mặt mày hớn hở, thịt mỡ trên mặt cũng che lấp lôn đôi mắt của hắn, chỉ còn lại một đường hẹp nhỏ.
Dáng vẻ như thế trông càng hèn mọn thôi.