Không phải vấn đề Bắc Hoàn cần bao nhiêu mà là Đại Càn có thể cho bao nhiêu, ranh giới Đại Càn là ở đâu.
Đây mới là gốc rễ.
Lúc mọi người ở đây không biết mở miệng thế nào thì Tiêu Vạn Cừu đã đứng ra, vẻ mặt khó chịu nói: "Cho chút lương thực để bọn họ không chết đói là được, muốn nhiều hơn thì lấy chiến mã mà đổi."
Tiêu Vạn Cừu là phái chủ chiến, cực kỳ không muốn cho Bắc Hoàn lương thực.
Nhưng nếu Văn Đế cũng đã quyết định không khai chiến thì hắn ta cũng không còn gì để nói.
Trong lòng hắn ta hiểu rõ, lúc này khai chiến với Bắc Hoàn là điều cực kỳ bất lợi với Đại Càn.
"Chỉ sợ lòng tham của Bắc Hoàn không chỉ dừng lại tại đó."
Văn Đế thở dài một tiếng, trong lòng cũng vô cùng sầu lo.
"Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nếu như Bắc Hoàn đồng ý ký tên lên hiệp nghị trả lại mảnh đất đã mất của triều ta thì cho bọn họ thêm chút lương thực cũng không sao."
Lúc này Tứ hoàng tử Vân Đình cũng đứng ra, lập tức được mọi người hùa theo.
Dù sao thì đất bị mất quan trọng hơn.
Văn Đế suy nghĩ một lát rồi giương mắt nhìn về phía Vân Lệ: "Lão Tam, con cảm thấy thế nào?"
Vân Lệ biết Văn Đế đang kiểm tra mình nên hơi suy nghĩ rồi lập tức nói: "Nhi thần cho rằng trừ lời Nhị ca, chúng ta vẫn nên cân nhắc đổi chiến mã với Bắc Hoàn và những thứ khan hiếm khác ở triều ta."
"Hơn nữa triều ta ngoại trừ cho lương thực thì cũng có thể cân nhắc cho Bắc Hoàn những thứ như muối và sắt."
"Lần này không đơn thuần là xin lương thực, cũng có thể tuyên bố với bên ngoài là buôn bán lương thực với Bắc Hoàn, dùng cái này để trấn an lòng dân...' Vân Lệ lưu loát nói một tràng.
Không ít triều thần đều gật đầu tán thành. Lý do buôn bán này đúng là không tệ.
Mặc dù là lừa mình dối người nhưng bách tính bên dưới nào biết nhiều như vậy?
Văn Đế có chút tán thưởng đề nghị của Vân Lệ, ông ấy lại bắt đầu trưng cầu ý kiến của lão Nhị và lão Ngũ.
Có điều hai người không chiếm trước tiên cơ, có thể nói cơ bản đều được lão Tam và lão Tứ nói xong, bọn họ cũng chỉ có thể tùy tiện nói vài câu đối phó.
Lúc mọi người ở đây cho rằng Văn Đế còn muốn hỏi Vân Hạc, Văn Đế lại giống như đã quên Vân Hạc cũng ở trong triều đình, trực tiếp bắt đầu hỏi ý kiến của các lão.
Nghe quân thần vấn đáp ở đằng đó, mọi người không khỏi cười thầm trong lòng.
Lão Thất và lão Bát đầu chưa thành niên, không thể đứng trên triều đình.
Văn Đế trực tiếp bỏ qua Vân Hạc rõ ràng có nghĩa không kiểm tra Vân Hạc.
Không kiểm tra thì cũng đồng nghĩa Văn Đế vốn không cân nhắc lập Vân Hạc làm Thái tử.
Xem ra cho dù Vân Hạc lập công lớn thì trong mắt Văn Đế, hắn cũng chỉ dựa vào vận may mà thôi.
Hắn vốn không có tài năng trị quốc an bang. Hắn mới không thèm làm nhé.
Có được binh quyền thì Thái tử nhìn thấy mình cũng phải khiếp sợ, cứ để cho bọn họ tranh chảy máu đầu đi, bản thân yên tâm làm lão Lục là được.
Hỏi thăm chúng thần một phen, trong lòng Văn Đã đã tính toán, nhân lúc còn Vân Hạc sẽ để cho người lễ bộ xem ngày tốt tại chỗ, quyết định ngày thành hôn của Vân Hạc và Thẩm Hinh.
Ngày thành hôn đã quyết định vào cuối tháng này, còn khoảng mười ngày.
Có lẽ sứ đoàn Bắc Hoàn cũng không ở Hoàng thành bao lâu nữa, đợi họ đi là có thể chuẩn bị hôn lễ cho Vân Hạc, thời gian vẫn khá dư dả.
Ra khỏi triều đường, Vân Hạc bỗng cảm thấy không khí bên ngoài vô cùng trong lành.
Những tranh đấu trên triều đường đúng là con mẹ nó đau trứng, Vân Hạc thầm ngậm ngùi.
Hắn vừa định chuồn đi thì một tên thái giám đuổi tới: "Lục điện hạ, bệ hạ sợ ngài quên mất nên cố ý bảo tiểu nhân tới nhắc nhở ngài, đừng quên ngày mai lên triều đúng giờ...
"Hả?" Mặt mũi Vân Hạc tái đi: "Ngày mai ta còn phải tới sao?"
Thái giám cười gượng một tiếng, trả lời: 'Bệ hạ nói như vậy. Mát Tự các ngươi làm là được rồi, bảo ta lên triều cái rắm.
Vân Hạc thầm mắng trong lòng. Giấc ngủ nướng của ông không còn rồi. Rốt cuộc Văn Đế có ý gì?
Không phải là muốn để mình tới Sóc Bắc chứ? Mẹ nó!
Ông cha hời này, ông đừng có ép ta ra chiêu đấy!II