Vân Đình mờ mịt, không biết đây là cái quái gì.
“Thứ lung tung gì vậy?”
Hắn ta hừ lạnh, cảnh cáo nhìn Vân Hạc: “Ta biết bây giờ ngươi vừa lập công và đang rất được sủng ái! Nhưng ngươi tốt nhất nên giữ chắc vị trí của mình! Bây giờ ngươi ngược lại đắc ý, đợi qua một thời gian nữa lúc phụ hoàng quên ngươi đi thì hừ...”
Vân Đình không nói câu kế tiếp.
Nhưng ý nghĩa không cần nói cũng biết.
“Tứ ca, ngươi lại hồ đồ rồi đúng không?” Vân Hạc chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Vân Đình, nhìn chằm chằm Vân Đình, nhìn đến mức không hiểu sao Vân Đình khẽ run rẩy.
“Ngươi làm gì? Cách xa ta tí” Vân Đình tức giận quát lớn.
“Haizz, ta đang muốn nhớ kỹ dáng điệu hoài niệm của Tứ ca mà.” Vân Hạc nhăn mũi, than thở nói.
“Dáng điệu hoài niệm...?” Gân xanh trên trán Vân Đình nổi lên, lạnh lùng hỏi: “Sao, ngươi muốn giết chết ta sao?”
Dáng điệu hoài niệm không phải dùng cho người chết à? Tên chó chết này!
Dựa vào việc lập được công, đang lúc được sủng ái, vậy mà cũng dám nói như thế với mình?
“Tứ ca, tại sao ngươi lại nói như vậy?” Vân Hạc vô tội nhìn Vân Đình: “Lế nào. Tứ ca đã quên phụ hoàng hạ chỉ sau khi ta đại hôn thì sẽ tới Sóc Bắc à! Ta trước tin nhớ kỹ dáng điệu hoài niệm của Tứ ca, nếu như ta chết ở Sóc Bắc và xuống dưới suối vàng, ta cũng tiện thường xuyên tưởng niệm dáng điệu hoài niệm của Tứ ca.”
Gương mặt Vân Đình hơi co rút.
Sao nghe lời này có hơi sợ hãi và hoảng hốt vậy?
Mẹ nó ai muốn hẳn tưởng niệm?
“Đừng có nhắc lại dáng điệu hoài niệm gì với ta.” Trên trán Vân Đình nổi gân xanh, đen mặt nói: “Dáng điệu hoài niệm là dùng cho người chết đó.”
“Hả?” Vân Hạc tỏ ra kinh ngạc, giả vờ ngượng ngùng: “Tứ ca, ta dốt văn, không hiểu những thứ này, ngươi đừng để trong lòng! Dù sao ý nghĩa chính là như vậy...”
Nhìn thấy Vân Hạc nói đến mức vô cùng thiết tha, sắc mặt Vân Hạc hơi dịu lại, cay đắng nói: “Bây giờ phụ hoàng vô cùng yêu thương ngươi, nào nỡ để ngươi đi tới Sóc Bắc.”
“Tứ ca đừng an ủi ta nữa.” Vân Hạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện này phụ hoàng đã hạ thánh chỉ rồi! Ngươi nói xem nếu ta không tới Sóc Bắc, vậy không
phải sẽ trở thành kháng chỉ sao?”
“Ngươi bớt giả vờ hồ đồ ở đây.” Vân Đình hừ lạnh: “Chỉ sợ đến lúc đó phụ hoàng lại hạ chỉ, không cho ngươi tới Sóc Bắc.”
Đối với Vân Hạc, bây giờ Vân Đình có thể nói là vô cùng ghen ghét. Có trời mới biết tại soa tên vô dụng này có thể may mắn như vậy?
Chỉ dựa vào một quyển sách cổ nát, trong vòng mấy ngày đã liên tục lập công ba lần.
Chuyện tốt như vậy sao lại không rơi xuống đầu mình chứ?
“Nếu là thánh chỉ thì sao có thể thay đổi xoành xoạch được?” Vân Hạc khế lắc đầu: “Tứ ca, ta hiểu mà, phụ hoàng cho ta quyền chiêu mộ binh lính là muốn để những người đó làm thân binh của ta, cùng ta tới Sóc Bắc...”
*À cái này...” Vân Hạc hơi khựng lại, không khỏi bắt đầu suy nghĩ.
Nếu hắn nói như vậy, hình như cũng hơi có lý.
Lế nào phụ hoàng thật sự quyết định muốn để lão Lục tới Sóc Bắc?