Mục lục
Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Điện hạ, chúng ta đi đâu đây?” Chu Mật hỏi.

“Tới Thẩm gia.”

Vân Hạc trả lời: “Được hôm chuyển nhà, kiểu gì cũng phải báo cho Thẩm gia một tiếng mới phải phép chứ.”

Chu Mật mỉm cười: “Chuyện nhỏ thế này người chỉ cần sai hạ nhân đi làm là được, không cần đích thân tới đó một chuyến đâu ạ.”

“Xem như cơ hội luyện cưỡi ngựa đi!”

Vân Hạc ung dung mỉm cười, sau một lúc nghĩ ngợi lại quay sang hỏi Chu Mật: “Ta thế này cũng tính là dọn tới nơi ở mới đúng không? Vậy theo quy định thì hẳn là nên mở tiệc chiêu đãi quan viên trong triều nhỉ?”

“Chuyện này…”

Chu Mật sượng cả người, gượng cười đáp: “Dựa theo lễ nghi bình thường thì đúng là phải làm vậy, nhưng thưa Lục điện hạ, nếu ngài mở tiệc chiêu đãi quan viên trong triều thì e là…"

Chu Mật không nói hết câu, nhưng Vân Hạc vẫn hiểu được ý hắn ta.

Còn không phải sợ là không có ai tới hả?

Hắn ước gì không ai tới thật, chỉ cần gửi quà đến là được rồi!

Đây đúng là một cơ hội vơ vét của cải hiếm có khó tìm mà!

Chỉ cần có binh, có bạc, có lương thực thì tới khi trở về, hắn vẫn có thể đập đám đó ra bã!

Vân Hạc cúi đầu, bày ra dáng vẻ cô đơn.

Qua một lúc, hắn lại than thở: “Bất kể có người đến hay không cũng chẳng sao, ta chỉ cần chu toàn đầy đủ lễ nghĩa là được, chứ đâu thể để người đời truyền nhau rằng Hoàng tử đương triều mà không biết lễ nghĩa gì hết…”

Lúc về, hắn sẽ lập tức bắt tay viết một núi thiệp mời, sai hạ nhân đi đưa tận tay; còn những vị quan lớn trong triều, đích thân hắn sẽ tới phủ gửi thiệp!

Ông đây thân chinh đi gửi thiệp, mấy người dù không muốn cũng phải tặng chút quà cáp chứ, đúng không?

Chuyển nhà kiếm một mớ, tới ngày đại hôn lại kiếm thêm một vố nữa, thế là có tiền trong tay rồi, không phải sao?

Thật quá sung sướng mà!

Thấy Vân Hạc cương quyết như vậy, hai người họ cũng không tiện khuyên bảo thêm gì nữa. Đến lúc đó, nếu không có ai đến thật, vậy hắn sẽ tức biết cái gì gọi là mất thể diện thôi.

Chỉ lát sau, họ đã tới Thẩm phủ.

Lúc này, mấy người Thẩm phu nhân đang ở trong nhà tiếp khách. Lúc phát hiện Vân Hạch đi về phía này, mọi người trong phòng lập tức đứng dậy hành lễ.

Tới cả một người cứng đầu như Thẩm Hinh cũng hành lễ theo họ.

Gì thế này?

Vân Hạc thầm ngạc nhiên trong lòng.

Mấy người họ đổi tính hết rồi hả?

Chẳng lẽ đêm qua tới gặp Hoàng thượng không thu được kết quả gì nên giờ đã ngoan ngoãn chấp nhận hiện thực?

“Đều là người một nhà, không cần làm mấy nghi thức xã giao đó đâu!”

Vân Hạc cười mỉm, ánh mắt dừng lại trên người chàng trai trẻ trông cũng rất oai hùng kia: “Ngươi là ai?”

Trong mắt người đó ánh lên sự khinh miệt, chỉ hơi khom người nói: “Thưa điện hạ, thần là Kỵ đô úy Viên Khuê của Tả Đồn Vệ, phụ thân là Đại tướng quân Viên Tông của Tả Đồn Vệ.”

Viên Tông?

Người của phe Tam hoàng tử?

Trong đầu Vân Hạc bỗng lóe lên một tia sáng. Hôm qua, trên đại điện, Viên Tông chính là kẻ nhảy nhót hăng hái nhất trong số những người đó. Nếu đã là người của Tam hoàng tử, vậy đừng trách sao hắn không khách khí.

“Hóa ra là Viên đô úy. “

Vân Hạc bật cười khanh khách, rồi chợt hỏi: “Hôm nay Viên đô úy tới đây làm gì vậy?”

Viên Khuê nhướng mày cười, không chút do dự mà đáp: “Thần nghe nói tâm trạng của Thẩm tiểu thư không tốt nên mới cố tình…”

“Khụ khụ…”

Diệp Tử ho khan hai tiếng, cắt ngang lời Viên Khuê, sau đó vội chen miệng vào: “Viên đô úy cũng xem như có quan hệ thân thích với thần, hôm nay, vốn là hai chúng ta hẹn nhau ra ngoại thành cưỡi ngựa dạo chơi, lại vô tình hay tin tâm trạng của Hinh nhi không được vui nên mới định dẫn nàng ấy ra ngoài giải sầu cùng chúng thần thôi.”

Dứt lời, Diệp Tử còn lặng lẽ trừng Viên Khuê một phát.

Cái tên hữu dũng vô mưu này, mấy lời như hẹn Thẩm Hinh ra ngoại thành cưỡi ngựa dạo chơi mà cũng dám nói hớ hênh vậy hả?

Thẩm Hinh sắp trở thành Lục hoàng tử phi rồi đấy!

Tuy Thẩm Hinh đã từ chối Viên Khuê rất thẳng thừng, nhưng ai mà đoán được lỡ sau này Lục hoàng tử biết chuyện thì sẽ ra sao chứ?

Hơn nữa, nếu lọt vào tai Văn Đế, chưa biết chừng sẽ gây ra chuyện lớn gì cũng nên!

Bị Diệp Tử trừng, Viên Khuê lập tức hiểu ý, mồ hôi lạnh tuôn như suối, vội mở miệng phụ họa: “Đúng vậy, ban đầu là thần tính hẹn Tử nhi tỷ tỷ ra ngoài chơi…”

“Thì ra là thế!” Vân Hạc mỉm cười, ánh mắt đảo qua người Diệp Tử.

Nàng ấy thông minh đấy!

Nhưng lại phá hủy cơ hội dạy dỗ Viên Khuê của hắn rồi!

Bấy giờ, Thẩm phu nhân mới từ tốn mở miệng: “Tối qua chúng ta quỳ ngoài Hoàng cung cả một đêm, cộng thêm sức khỏe không tốt nên giờ đã không may nhiễm phong hàn. Ta sợ sẽ lây cho phụ hoàng nên hãy thứ lỗi cho vì không tiếp chuyện được, phụ hoàng cứ tự nhiên!”

Dứt lời, Thẩm phu nhân đi thẳng một mạch vào trong phòng.

“Ta cũng phải đi kiểm tra chuyện học hành của Niệm Từ, xin phép cáo lui trước.” Dứt lời, Vệ Sương cũng xoay người rời đi.

Vân Hạc dõi mắt nhìn theo bóng lưng của hai người, câu hỏi trong lòng lập tức có lời giải. Khó trách họ lại trở nên khách sáo, ngoan ngoãn hành lễ với mình như vậy, hóa ra là đang chờ cơ hội này!

Rõ ràng hai người họ muốn làm mình xấu mặt trước người ngoài đây mà!

Viên Khuê liếc nhìn Vân Hạc bằng ánh mắt giễu cợt: “Điện hạ, chúng thần còn phải cưỡi ngựa dạo chơi ngoại thành nữa, nên nếu không còn chuyện gì thì chúng thần xin phép cáo lui!”

Tới cả tên ngu ngốc này cũng muốn vả mặt mình hả?

Để xem ông đây có dạy dỗ được ngươi không nhé, mẹ kiếp!

Vân Hạc cười khẩy trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra hiền hòa, nói: “Dù sao ta cũng không có chuyện gì làm, chi bằng đi cưỡi ngựa với mọi người vậy!”

Thẩm Hinh nghe vậy thì cảm thấy rất khó chịu, trên mặt lập tức hiện lên vẻ châm chọc, còn hừ nhẹ hỏi: “Ngươi mà cũng biết cưỡi ngựa hả?”

“Đúng là không quá thuần thục.”

Vân Hạc nở nụ cười ngại ngùng, rồi quay sang nói với Viên Khuê: “Viên đô úy, ngươi là Kỵ đô úy nhỉ, thế chắc là tài cưỡi ngựa của ngươi điêu luyện lắm ha?”

Nói nhảm!

Viên Khuê thầm khinh bỉ Vân Hạc trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười trả lời: “Cưỡi ngựa chính là kỹ năng cơ bản nhất của Kỵ đô úy, có thể trở thành Kỵ đô úy nghĩa là tài cưỡi ngựa bắn cung phải thuộc hàng xuất sắc rồi!”

“Thật không?”

Vân Hạc hào hứng bảo: “Viên đô úy, ít ngày nữa ta sẽ ra chiến trường, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của ta thật quá tệ, ban nãy, trên đường tới đây, hai hộ vệ của ta cứ sợ ta sẽ ngã từ trên ngựa xuống, hay là ngươi dạy ta vài chiêu đi, được không?”

Vừa nói, Vân Hạc còn vừa nhìn chằm chằm Viên Khuê bằng ánh mắt sùng bái, nhưng thật ra trong lòng lại nghĩ rằng: Tên ngu xuẩn, mau rơi vào bẫy của ta nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK