"Nhi thần không sợi"
Hai người đồng thời lớn tiếng nói.
Văn đế nghe vậy thì do dự.
Lương phi thấy thế, lập tức cười nói: "Thánh thượng, nếu Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử đều muốn tham gia, vậy thì để bọn họ tham gia! Có thị vệ đi theo bảo vệ, chắc hẳn sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm."
Lương phi là mẫu phi của Bát hoàng tử. Hiện tại trước mắt ngoài Thụ phi, nàng ta là người được sủng ái nhất.
Cơ hội như vậy, đương nhiên nàng ta cũng muốn cho nhỉ tử mình được biểu hiện.
Văn đế suy tư một lát, sau đó gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, hai ngươi cũng tham gia đi! Vì hai ngươi còn chưa trưởng thành, trẫm sẽ tính gấp đôi số thu mà các ngươi săn được!"
“Tạ ơn phụ hoàng!"
Hai người vô cùng vui vẻ.
Vân Hạc thấy vậy, hắn thầm bĩu môi.
Hai thằng nhãi con!
Chưa đủ lông cánh, còn muốn thể hiện?
"Lão Lục?"
Văn đế lại nhìn về phía Vân Hạc: "Mở to mắt của ngươi ra, ngay cả Bát đệ và Cửu đệ của ngươi đều có thể săn bắn, ngươi không biết, không thấy xấu hổ sao?"
"Nhi thần vô cùng xấu hổ, xin phụ hoàng hãy trừng phạt." Vẻ mặt Vân Hạc rất thành khẩn.
"Chuyện trừng phạt, tối nay nói sau!"
Văn đế hừ lạnh, ông ấy lại nói với Thẩm Hinh: "Nếu lão Lục không biết săn thú, Thẩm Hinh ngươi săn giúp hắn, số thú ngươi săn được sẽ tính là của lão Lục!"
“Tạ ơn Thánh thượng!"
Thẩm Hinh vui mừng đồng ý.
Cuối cùng nàng cũng có thể nở mày nở mặt một lần!
"Đừng vội tạ ơn trẫm."
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Văn đế dơ tay bảo nàng dừng lại, ông ấy nói: "Ngươi và lão Lục sẽ nhanh chóng trở thành phu thê, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia! Nếu ngươi giúp lão Lục thắng cuộc săn bắn, trẫm đương nhiên sẽ ban thưởng cho lão Lục! Nhưng nếu ngươi không thắng, trẫm phải lão Lục thế nào, cũng sẽ phạt ngươi như thết Ngươi có ý kiến gì không?”
“Thần nữ không dám!"
Mặc dù tính tình Thẩm Hinh không tốt, nhưng nàng cũng không dám lỗ mãng trước mặt Văn đế.
"Ngươi có thể lựa chọn từ chối."
Văn đế lắc đầu nói: "Nếu ngươi từ chối, trầm sẽ chỉ phạt lão Lục, không phạt ngươi!"
Cái gì? Vân Hạc nghe Văn đế nói thế, trong lòng hắn thầm nói không ổn. Ông già này muốn làm gì?
Tại sao hắn có cảm giác ông già này muốn đào hố Thẩm Hinh vậy?
Ngay khi Vân Hạc vẫn còn đang suy tư, Thẩm Hinh đã đồng ý: "Thần nữ nguyện ý săn bắn giúp Lục điện hạ! Nếu không thắng, thần nữ bằng lòng chịu phạt cùng Lục điện hại”
"Tốt lắm!"
Dường như Văn đế rất hài lòng với câu trả lời chắc nịch của Thẩm Hinh, ông ấy cười ha ha nói: "Phụ thân ngươi Thẩm Nam Chinh là một viên tướng dũng mãnh! Trẫm tin rằng hổ phụ sinh hổ tử! Sẽ không khiến trẫm thất vọng!"
"Vâng!"
Thẩm Hinh nhận mệnh, trong lòng cũng vô cùng tự tin.
Nàng có thể không thắng được các hoàng tử ở phương diện khác, nhưng ở phương diện săn bắn, nàng tin tưởng bản thân chắc chắn sẽ thắng!
Nàng sẽ giết chết sự kiêu căng của mấy Hoàng tử này!
Văn đế nói với Thẩm Hinh xong, ông ấy lại đen mặt răn dạy Vân Hạc: "Đi săn bắn với Lục hoàng tử phi! Nếu không có sức giương cung, thì phải kéo con mồi giúp Lục hoàng tử phi, nếu cũng không thể thì nhặt mũi tên giúp nàng ấy!"
"Vâng!"
Vân Hạc nghe theo, trong lòng cũng hiểu được.
Tiện nghi ông đây phải ra mặt, một mình dạy Diệp Tử.
Chỉ mong bài thơ tối hôm qua hắn chuẩn bị cho Diệp Tử có thể phát huy công dụng!
"Được rồi, đều đi săn bắn đi!"
Văn đế phất tay, lại nhắc nhở mọi người: "Ở Nam Uyển có không ít chim quý. mà trẫm yêu thích, các ngươi nhớ mở to mắt, đừng bắn chết chim quý!"
"Thánh thượng, nhóm Hoàng tử săn bản, sao có thể kịp phân biệt chim quý được!" Mục Thuận cười ha ha góp lời: "Không bằng Thánh thượng bảo các vị Hoàng tử không bắn chết chim, để tránh làm tổn thương chim quý Thánh thượng. thích."
Văn đế nghĩ nghĩ, ông ấy gật đầu nói: 'Cũng được! Vậy không được băn chết chim!"
Dặn dò mọi người xong, Văn đế ra lệnh bọn họ phải trở về trước buổi trưa.
Mọi người nhận lệnh, đều tự mang theo thị vệ đi vào trong rừng...