“Ta!” Tiếng Diệp Tử truyền đến.
Vân Hạc đứng dậy, nhanh chóng mở cửa phòng ra.
“Hình như điện hạ không được vui cho lắm nhỉ?” Diệp Tử vừa bước vào đã mở miệng hỏi với thái độ tò mò.
Vân Hạc liếc nàng ấy một cái, đáp: “Tỷ nghĩ ta nên vui ư?”
“Tất nhiên là phải vui rồi.” Diệp Tử gật đầu nói: “Đây chính đặc ân của Thánh Thượng mài”
Đặc ân ư? Vân Hạc lắc đầu cười khổ. Không sai, đây là một đặc ân, nhưng đặc ân này hơi quá mức rồi.
Cũng không biết có phải tình cha như biển cả của ông già này đột nhiên trỗi dậy hay không, tại sao tự dưng lại ban cho hắn một đặc ân như vậy?
“Ta thà không nhận cái đặc ân này!” Vân Hạc đau đầu vò tóc.
Nhìn cái điệu bộ mặt ủ mày ê của Vân Hạc, đột nhiên Diệp Tử có suy nghĩ muốn cởi giày vả vào mặt hẳn.
Nhìn thử đi! Đây là cái nên nói sao?
Nếu đổi lại là người khác, được quyền điều khiển kiểm soát binh phủ chắc đã mừng điên lên rồi! Vậy mà hắn thì ngược lại, còn ngồi đây u sầu buồn bã! Hắn sợ không nuôi nổi năm trăm binh phủ này ư?
Vân Hạc lắc đầu, hắn nhìn Diệp Tử với ánh mắt sâu xa: “Nếu là tỷ, tỷ muốn năm trăm binh phủ này hay muốn đi Sóc Bắc?”
Hả?
Trái tim Diệp Tử khẽ động, nàng ấy kinh ngạc: “Ý của điện hạ là, Thánh 'Thượng không muốn người tới Sóc Bắc?”
Vân Hạc liếc nàng ấy một cái: “Nếu muốn ta tới Sóc Bắc thì ban cho ta năm trăm binh phủ làm gì?”
Trước đó Vân Hạc còn mừng thầm trong lòng, nhưng sau khi nghĩ đến điểm mấu chốt này, hắn bỗng cảm thấy năm trăm binh phủ này chẳng thơm gì.
Ông đây chỉ muốn tới Sóc Bắc làm người nắm quân quyền! Cần năm trăm binh phủ làm quái gì?
“Cái này...” Diệp Tử hơi sửng sốt, nàng ấy bỗng á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy! Mục đích cuối cùng của Vân Hạc là tới Sóc Bắc, chỉ cần đặt chân tới Sóc Bắc, hắn sẽ sở hữu ba nghìn binh mã!
Giữa con số ba nghìn và năm trăm, có là kẻ ngốc cũng biết nên chọn thế nào! “Vậy thì chuyện này có chút rắc rối rồi.” Lần này đến lượt Diệp Tử rầu rĩ.
Giữ Vân Hạc ở lại Hoàng Thành, ban cho hắn năm trăm binh phủ có tác dụng gì? Liệu hắn có thể tạo phản thành công chỉ với năm trăm binh phủ hay không?
Ở lại Hoàng Thành này, Vân Hạc sẽ không bao giờ có thể buông tay!
“Đúng là rắc rối thật!” Vân Hạc đau đầu vò tóc.
Mẹ nó chứ, thế này có mà lập công cũng thành ra làm chuyện xấu!
Đau đớn thật!
Diệp Tử ngẫm nghĩ một lát, sau lại hỏi: “Có khi nào Thánh Thượng ban năm trăm binh phủ cho người là để dùng họ làm binh sĩ riêng hộ tống người tới Sóc Bắc, bảo vệ sự an toàn cho người không?”
“Tỷ ngốc à?” Vân Hạc trợn trắng mắt liếc Diệp Tử một cái, sau đó nói: “Nếu phụ hoàng thật sự có suy nghĩ như vậy thì đã chiêu mộ những người trong Lục Vệ Hoàng Thành bổ sung thẳng vào binh phủ của ta! Đằng này còn ban cho ta kiểm
soát binh phủ làm gì? Đợi ta huấn luyện xong binh phủ rồi tới Sóc Bắc thì rau kim châm cũng nguội cả rồi!”
“Cái này...” Diệp Tử cứng họng.
Hình như là có lý thật. Diệp Tử im lặng một lúc, sau lại h‹ người tính làm thế nào?”
lậy tiếp theo.
“Còn làm gì được nữa?”
Vân Hạc động tay, nói: “Trước tiên cứ chiêu mộ binh phủ đã! Ta chuẩn bị đi một bước lớn rồi!”
Mẹ nó chứ, cái tình thương vô bờ bến của người cha này thật chẳng nhận nổi!
“Bước... Bước đi lớn ư?”
Diệp Tử nghiêng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
“Tạm thời tỷ đừng lo lắng gì về chuyện này.”
Vân Hạc xua tay nói: “Nếu phụ hoàng cho ta quyền kiểm soát binh phủ, ta cần nắm bắt thôi!
Ngày mai tỷ có thể tìm một địa phương gần đó để bố trí binh phủ giúp ta, còn yêu cầu cụ thể là gì thì chắc không cần ta nói nữa đâu nhỉ?”
“Biết rồi, đơn giản mà, nếu đóng quân thì cần có sân tập huấn luyện.” Dứt lời, Diệp Tử ngẫm nghĩ xong lại nói:
“Thật ra tìm một nơi như vậy rất dễ, nhưng muốn tìm một chỗ gần phủ người thì e là hơi khó.”
Thật ra thì phủ của Vân Hạc đã bố trí chỗ cho năm trăm binh phủ ở đó, có chen chúc một chút cũng không thành vấn đề gì. Nhưng nếu muốn huấn luyện binh phủ thì như vậy không được, đặc biệt là còn phải huấn luyện binh phủ cưỡi ngựa bắn cung nữa.
Địa điểm chật hẹp, không có đường cho ngựa chạy thì nói gì đến việc cưỡi ngựa bắn cung?
“Trước mắt cứ tìm đi đã! Nếu không tìm thấy thì tính sau.”
Vân Hạc vò đầu bứt tóc, trong lòng có rất nhiều chuyện buồn bực...