Mục lục
Xuyên Không: Trở Thành Người Mạnh Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ấy đã nói lại tại sao tên khốn này tên khốn này lại dõng dạc như vậy ở Quần Phương Uyển!

Hóa ra từ lúc mới bắt đầu hản đã hiểu sai ý mình.

"Trãẫm chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn ngươi đi Sóc Bắc!"

Văn Đế khó thở, giận dữ hét: "Nhưng tối hôm trước ngươi làm ầm ï như vậy ở Quần Phương Uyển, hiện tại người trong hoàng thành đều biết trãm muốn để ngươi lên chiến trường Sóc Bắc! Trầm và ngươi cũng bị đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió! Ngươi nói cho trẫm, hiện tại trầm cho ngươi đi, hay là không cho ngươi đi?

"A????"

Vân Hạc ngẩng đầu lên, ra vẻ mờ mịt nhìn Văn Đế.

Diệp Tử nhìn ở trong mắt, trong lòng thầm mắng tên khốn này đúng là biết giả VỜ.

Đáng đời hắn cũng phải quỳ theo! Nàng biết chuyện ở Quần Phương Uyển kia không dễ dàng qua như vậy. Không quất hắn hai gậy đã là tốt lắm rồi.

"A cái rắm!"

Văn Đế giận mắng: "Trẫm hỏi ngươi, ngươi có muốn trẫm cho ngươi đi Sóc Bắc ngay bây giờ không?”

"Cái này..." Vân Hạc sờ đầu, giả vờ thành dáng vẻ không biết nên trả lời như thế nào.

Văn Đế nhìn dáng vẻ này của hắn thì càng là giận không chỗ phát tiết, suýt chút nữa quất một gậy xuống.

Văn Đế hít sâu mấy hơi, cố gắng ngăn chặn xúc động đập chết tên khốn này, giận dữ hét: "Lập tức dẫn người của ngươi lăn cho trẫm! Trẫm sẽ thu thập ngươi saut"

"Nhi thần tuân mệnh."

Vân Hạc vội vàng đứng lên.

Ngay lúc chuẩn bị chuồn đi, Vân Hạc lại đột nhiên dừng bước lại, thận trọng hỏi: "Phụ hoàng, đánh cược của nhỉ thần và tam ca còn tính không?”

Nghe Vân Hạc nói, Vân Lệ đang quỳ trên mặt đất lập tức bi phẫn gầm thét ở trong lòng.

Lão Lục!

Ta x Mẹ ngươi!

Cái tên cẩu vật này, lúc nào không đề cập tới này!

Việc này, mà cứ nhằm vào lúc

Rõ ràng hắn đang đổ thêm dầu vào lửa!

Quả nhiên, bị Vân Hạc hỏi một chút, lửa giận của Văn Đế lại"Bùng" lên. Bat

Cành mận gai trong tay Văn Đế lần nữa quất vào trên người Vân Lệ. "Mặt dày vô sỉ!"

"Tại sao Trẫm lại sinh một tên khốn mặt dày vô sỉ như ngươi!"

"Còn không biết xấu hổ đánh cược với lão Lục?"

"Còn sợ lão Lục quyt nợ, còn không biết xấu hổ nói ra trước mặt mọi người?” "Vô sỉ, vô sỉ đến cực điểm..."

Chát chát chát...

Cây gậy trong tay Văn Đế không ngừng hướng về phía người Vân Lệ.

Mặc dù đau lòng nhưng Thục phi lại không dám cầu tình thay nhi tử, chỉ là khuôn mặt tràn đầy hận ý nhìn về phía Vân Hạc, cắn răng ngà ken két.

Mãi cho đến khi đánh gãy cành mận gai trong tay, Văn Đế mới thở hổn hển dừng lại.

Giờ phút này, quần áo trên lưng Vân Lệ đã bị máu tươi nhuộm đỏ từ lâu.

"Lập tức lăn cho trãm!"

Văn Đế nổi nóng phẫn nộ gào thét một tiếng với Vân Hạc.

"Phụ hoàng bớt giận, nhi thần cáo lui..."

Vân Hạc vừa nói, vừa vội vàng dẫn theo mấy người Thẩm Hinh khom người cáo lui.

Lửa cũng cháy rồi, ở lại nữa cũng không cần thiết.

Hôm nay lão già này giết đến điên rồi, nếu còn không xéo đi thì chỉ sợ sẽ bị liên lụy.

Ừm, cũng may, chỉ bị quỳ một chút. So với đám ngớ ngẩn Vân Lệ này thì hẳn đã rất dễ chịu rồi.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là hắn không thể tiếp tục quan sát đám đồ chơi ngớ ngẩn này bị đánh nữa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK