Dư Bắc nghe mà bật cười.
Cố Diệc Minh có thứ mang tên là tình yêu hả?!
Đâu thể nào.
Với EQ của Cố Diệc Minh, dù là một cô nàng bánh bèo dễ thương cũng bị anh ấy ép trở thành đàn ông, ôm vai bá cổ gọi nhau là chiến hữu.
Điều đẹp đẽ như tình yêu, mình đây còn chẳng có, Cố Diệc Minh tuổi gì mà đòi?
"Dư Bắc, tôi biết anh đang nghe. Tôi từng nói với anh rồi, tôi về Trung Quốc vì anh Diệc Minh, không gì ngăn cản nổi quyết tâm của tôi đâu. Anh chẳng qua chỉ quen biết anh Diệc Minh vài năm, còn tôi thì từ lúc bắt đầu ghi nhớ mọi việc, anh ấy đã tồn tại trong cuộc sống tôi rồi. Tôi mới nên là nam chính của đời anh ấy."
"Ặc..." Dư Bắc gãi đầu gãi tai. "Cậu nói những chuyện này với tôi làm gì? Muốn tỏ tình thì đi mà bảo anh ấy."
"Tôi có ý tốt khuyên anh lần cuối, người thắng chắc chắn là tôi. Tốt nhất anh hãy chủ động bỏ cuộc, nếu không tôi sẽ sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn. Dư Bắc, đừng trách tôi không nhắc nhở anh."
Bây giờ Dư Bắc thấy Lâm Bối Nhi và Cố Diệc Minh đúng là bạn từ hồi nhỏ thật, toàn có cái kiểu cố chấp, khăng khăng làm theo ý mình.
Chẳng hiểu đầu óc chứa gì nữa.
Chưa bao giờ bị xã hội dạy dỗ đây mà.
"Lâm Bối Nhi, tôi thấy cậu nên nhìn xa trông rộng hơn. Dù cậu tống tôi sang châu Phi cũng vô ích, trước hết phải khiến Cố Diệc Minh thích cậu đã..."
Có tình địch nào dịu dàng như mình không?
Mình còn định hướng cuộc đời giúp cậu ta nữa.
"Dư Bắc!"
Lâm Bối Nhi thét lên.
"Anh đừng được đằng chân lân đằng đầu!"
Mình được cái gì?
Nhà với xe ấy hả?
Bảo sao Lâm Bối Nhi tức đến mức đó.
Dư Bắc kiên nhẫn nói: "Cậu đừng giận, tôi không có ý đấy đâu. Ý tôi là Cố Diệc Minh chẳng yêu tôi, cậu đối phó với tôi cũng vô ích."
"Ha ha."
Rõ ràng Lâm Bối Nhi không tin.
Tất nhiên, hầu hết mọi người đều không tin.
Lâm Bối Nhi lạnh lùng bảo: "Dư Bắc, anh sẽ không cho rằng mấy năm qua anh Diệc Minh đối xử tốt với anh vì thích anh chứ?"
Lâm Bối Nhi hỏi đúng trọng tâm rồi.
Vấn đề này Dư Bắc cũng băn khoăn từ lâu, nhất là sau khi trót nghe thấy cuộc trò chuyện của bố mẹ Cố Diệc Minh.
Đúng.
Lâm Bối Nhi là hàng xóm nhà Cố Diệc Minh, chắc chắn cậu ta biết rõ việc trước kia xảy ra với anh ấy.
"Ý cậu là...?"
"Tôi nói thẳng luôn nhé, anh Diệc Minh tốt với anh chẳng qua vì trông anh giống một người."
Dư Bắc cảm thấy da đầu mình tê dại.
Quả nhiên cậu đoán không sai.
Trên đời này làm gì tồn tại chuyện tự dưng lại đối xử tốt, Cố Diệc Minh cưng chiều mình ngần ấy năm là có lý do cả.
"Ai? Tôi giống ai cơ?"
Lâm Bối Nhi rất thông minh, đáp: "Sao tôi phải nói cho anh biết?"
Vì tôi hóng hớt mà.
Không chừng là anh chị em ruột thất lạc nhiều năm của tôi.
Rồi phải hỏi mẹ mới được, xem bà ấy có bỏ rơi đứa bé nào không.
Hoặc mình vốn được nhặt về, chứ thật ra mình là con ngoài giá thú của một ông đại gia.
Đợi mình đủ mười tám tuổi, quản gia sẽ đón mình về nhận bố ruột, hai bố con ôm nhau khóc nức nở. Từ đó trở đi, chàng hoàng tử lưu lạc chốn nhân gian bắt đầu sống một cuộc sống xa hoa, truỵ lạc trong toà lâu đài.
Ơ nhưng năm nay mình hai mươi sáu rồi.
Sao quản gia vẫn chưa tới nhỉ?
Ông ấy lạc đường hả?
"Đã nói ra rồi mà không kể hết, cậu không thấy bứt rứt hả?"
Còn Dư Bắc thì tò mò đến mức muốn lăn đùng ra đất mè nheo, tò mò tới độ ngứa ngáy hết cả người.
Hãy làm việc thiện đi mà.
Giúp một đứa trẻ thất lạc nhiều năm đoàn tụ với gia đình, tích đức cực mạnh, xứng đáng lên chuyên mục Người Tốt Việc Tốt.
"Kể cho anh nghe cũng được thôi, nhưng anh phải đồng ý rời xa anh Diệc Minh."
"Rời xa Cố Diệc Minh?" Dư Bắc ngớ người. "Tôi đi đâu mà anh ấy chẳng tìm được? Giờ cả thế giới kết nối với nhau."
Chắc Lâm Bối Nhi thấy cậu có lý.
"Vậy anh đừng gặp anh ấy nữa. Tránh mặt là được chứ gì?"
"Thế mà cậu cũng nghĩ ra. Thích thì kể, không thì thôi, tôi chẳng thèm nghe."
Uy hiếp mình hả?
Không có cửa nhé.
Cửa sổ cũng đếch có.
Nghĩ mình ngu à?
Từ chối điều kiện cậu ta đưa ra, mình chỉ mất drama để hít.
Còn rời xa Cố Diệc Minh, nếu bị anh ấy bắt được, chắc mình mất hết chân.
Cả ba cái luôn.
"Nhưng tôi có thể nói cho anh việc này."
Dư Bắc cau mày.
Cậu cảm thấy Lâm Bối Nhi đang ủ mưu gì đó, chuẩn bị tung chiêu.
"Vốn anh Diệc Minh chẳng thích anh đâu, chán ghét anh từ lâu rồi, chuẩn bị về Mỹ. Trước kia anh ấy không trở mặt với anh là vì... anh bị bệnh."
Mẹ.
Tức cái lồng ngực thật sự.
Muốn chửi thì cứ chửi thẳng luôn.
Làm ông mày chăm chú vểnh tai lên hóng mãi.
"Ê, ê, ê!" Dư Bắc nhắc nhở cậu ta. "Ăn nói cẩn thận, con nít con nôi mà thiếu lễ phép."
"Chính anh cũng không biết đâu nhỉ?" Lâm Bối Nhi cười đểu. "Anh bị bệnh, hiểu không? Anh Diệc Minh thương hại anh nên mới tạm thời ở lại đây, mới mặc anh tác oai tác quái! Anh không thử nghĩ xem bản thân anh khờ khạo như thế, anh Diệc Minh có thể thích nổi ư? Anh ấy chỉ mềm lòng, sợ anh đòi tìm đến cái chết thôi!"
Lâm Bối Nhi ngấm ngầm giở trò xấu xa đã đành, còn trù ẻo người khác.
"Từ từ." Dư Bắc ngăn cậu ta lên cơn điên. "Tôi bị bệnh gì? Trông cậu kích động chưa kìa."
Sướng quá hoá rồ hả?
"Tự anh đi mà hỏi Vương Canh Thạc ấy!"
Dứt lời, Lâm Bối Nhi cúp máy.
Dư Bắc vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
Ý Lâm Bối Nhi là Cố Diệc Minh đối xử tốt với mình vì mình đóng vai kẻ thay thế, còn việc anh ấy tạm thời chưa đá mình đi thì tại phải chăm sóc người bệnh là mình?!
Nói có bài có bản quá cơ.
Bị bệnh mà mình lại không biết?
Điên khùng...
Dư Bắc chẳng tin, song cậu vẫn khá tò mò.
Quào, mình tự hít drama của bản thân luôn.
Lâm Bối Nhi bảo mình đi hỏi Vương Canh Thạc, chính là gã bác sĩ tâm lý giả mạo nọ.
Dư Bắc không có số điện thoại của gã, nhưng chắc chắn có kẻ biết.
Dư Bắc gọi cho một người.
"Tiểu Bạch."
"Anh Tiểu Bắc, anh tìm em có chuyện gì vậy?"
"Nhớ cậu nà."
"Anh Tiểu Bắc, mỗi lời mờ ám anh nói với em đều sẽ khiến em phải chịu sự ngược đãi của tổng giám đốc Cố. Xin anh cho em đường sống..."
"Cậu đưa số tên lang băm kia cho tôi."
"Ai cơ?" Tiểu Bạch hỏi.
"Vương Canh Thạc ấy."
Tiểu Bạch không hài lòng: "Người ta đâu phải lang băm, tiến sĩ tốt nghiệp Học viện Karolinska hẳn hoi."
Dư Bắc thấy Tiểu Bạch ăn quả lừa rồi.
Lại một bé thụ bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc.
"Nghe như nickname linh tinh trên mạng mà cậu cũng tin? Biệt danh đầy đủ của gã là Carney Hatfield Unos Andree Harris Everette, viết tắt Chu'a He^'."
"Gì chứ? Thật đấy, trường đó bên ở Thuỵ Điển, đứng đầu trong số các trường Y toàn thế giới."
"Không biết xấu hổ." Dư Bắc nghe vậy chỉ muốn chửi. "Gió nào cũng chém được. Cậu đưa số điện thoại gã đây, tôi chửi hộ cho."
Tiểu Bạch u mê quá rồi, còn Dư Bắc rất tỉnh táo.
Sau khi Tiểu Bạch gửi số, Dư Bắc chưa gọi ngay mà lên mạng tra thử, quả nhiên tìm thấy thông tin và địa chỉ của phòng khám tư nhân nọ.
Chẳng bí mật nào có thể giấu nổi Dư Bắc này.
Lúc Cố Diệc Minh bước vào văn phòng, Dư Bắc vội vàng tắt trang web đi.
"Em làm gì đấy? Luống ca luống cuống."
Dư Bắc lắp bắp: "Không... Không..."
Cố Diệc Minh sải đôi chân dài, bước tới đứng cạnh Dư Bắc. Anh nghi ngờ, kiểm tra máy tính, mở trình duyệt lên, lịch sử duyệt web đã bị Dư Bắc xoá sạch sành sanh.
"Rút cục em dùng máy tính anh làm gì?" Cố Diệc Minh chợt nghĩ ra. "Em không ngồi trong phòng anh xem phim heo đấy chứ?"
Moá, còn kiểm tra ổ cứng nữa.
"Xem thì sao nào? Em cũng đâu tải về."
Cứ bình tĩnh.
"Anh phải mang máy đi họp đấy, nhỡ lúc đang trình chiếu PowerPoint tự dưng xuất hiện cái gì thì sao? Anh biết giấu mặt vào đâu?" Cố Diệc Minh vừa dọn dẹp máy tính vừa nói. "Với cả phim heo ngon bằng anh chắc?"
Chuẩn.
Cố Diệc Minh không đóng GV thật sự quá đáng tiếc.
Dư Bắc đứng dậy, chuồn ra ngoài.
"Em đi đâu thế?"
"Liên quan gì đến anh?"
"Anh lái xe đưa em đi."
Dư Bắc bỗng mềm lòng, không nổi cáu được.
Khi rời khỏi công ty, Dư Bắc ngẩng đầu lên nhìn. Sao trời sầm sì vậy nhỉ? Cảm giác như sắp mưa ập xuống tới nơi.
Có cần mang ô không nhỉ?
Thôi.
Đã ra ngoài rồi, giờ quay về lấy ô chắc chắn Cố Diệc Minh sẽ không cho mình đi nữa.
Dư Bắc gọi taxi, bảo tài xế cứ đi theo địa chỉ ở trên bản đồ, sau đó cậu được đưa đến phòng khám rởm của Vương Canh Thạc.
Người mở cửa là một cô gái mặc đồ trắng, đeo kính gọng vàng giống Vương Canh Thạc, thân hình cực kỳ nóng bỏng.
Dư Bắc khó lòng rời mắt khỏi cô.
Đệt.
Đồ tồi tệ Vương Canh Thạc, ban ngày ban mặt mà dám vụng trộm.
Còn quất cả nam lẫn nữ chứ.
"Xin hỏi cậu tìm ai?"
"Vương Canh Thạc." Dư Bắc hùng hổ đáp. "Anh ta có ở đây không?"
"À, thầy Vương đang ở đây. Cậu có hẹn trước không?"
Thầy Vương?
Mối quan hệ này...
Dư Bắc không khỏi nghĩ tới mấy mô típ thường dùng trong phim Nhật.
Vừa bác sĩ, vừa thầy giáo.
Vương Canh Thạc nhảy xuống sông cũng chẳng gột sạch.
"Cô bé, em là?"
Cô gái bật cười, nói: "Nhìn cậu ít tuổi hơn tôi nhiều mà? Thầy Vương là giáo viên phụ trách việc học nghiên cứu sinh của tôi, tôi đến để thực tập."
"Vậy thì không sao, anh ta biết tôi, không cần hẹn trước."
Dư Bắc bước thẳng vào, cô gái chẳng kịp ngăn cậu lại.
Bên trong không một bóng người, chỉ có Vương Canh Thạc đang ngồi trước máy tính gõ bàn phím.
"Em xin lỗi thầy Vương, cậu ấy bảo rằng quen thầy."
Vương Canh Thạc ngẩng đầu lên nhìn rồi nở nụ cười.
"Không sao, em ra ngoài đi, cậu ấy là bạn tôi."
Trong phòng chỉ còn Dư Bắc và Vương Canh Thạc.
Có lẽ do ấn tượng của cậu về Vương Canh Thạc quá tệ nên khi ở cùng một chỗ với gã, Dư Bắc cảm thấy bầu không khí rất kỳ quặc.
Như thể căn phòng này đâu đâu cũng là nơi gã làm những chuyện xấu xa.
Tường trắng, đèn trắng, sofa trắng, giá sách trắng, máy móc trắng.
Phải biến thái tới mức nào mới biến căn phòng thành ra như vậy?
Ở trong này thấy khó chịu khủng khiếp.
"Cậu ngồi đi."
Vương Canh Thạc rất khách sáo, còn rót cho Dư Bắc một cốc nước.
Dư Bắc chẳng dám uống, sợ bị bỏ thuốc mê.
"Cậu tìm gặp tôi có chuyện gì?"
Vương Canh Thạc ngồi xuống đối diện Dư Bắc. Gã đan hai bàn tay vào nhau, cười hỏi.
Dư Bắc bứt rứt, cứ nhấp nhổm mãi trên ghế.
"Lần trước Cố Diệc Minh đưa tôi đến đây chỉ là để xin tư vấn việc liệu trai thẳng có cong được không hả?"
"Anh ta từng hỏi việc đó." Vương Canh Thạc đáp. "Theo kết quả nghiên cứu hiện tại, các nhà tâm lý học nhận định không tồn tại sự thay đổi trong xu hướng tính dục, song môn khoa học này chưa hoàn thiện, không chừng tồn tại lỗ hổng."
"Vậy Cố Diệc Minh có hỏi gì về tôi không?"
Vương Canh Thạc im lặng, nụ cười nhàn nhạt của gã dường như ẩn chứa âm mưu gì đó.
"Cố Diệc Minh bảo cậu tới à?"
"Không liên quan đến anh ấy." Dư Bắc thấy khó chịu trong lòng. "Tôi muốn hỏi về bệnh của mình."
"À..." Vương Canh Thạc hơi bất ngờ. "Xem ra cậu đã biết rồi."