Cố Diệc Minh: “Dậy chưa?”
Dư Bắc chẳng dám trả lời.
Anh ấy đang thăm dò xem mình có tàn phế không hả?
Hay là tỉnh rồi thì tiếp tục thị tẩm?
Cố Diệc Minh: “Im lặng nghĩa là dậy rồi. Giờ anh về nhà đây.”
Dư Bắc sợ hãi trả lời: “Anh muốn em dậy hay chưa?”
Cố Diệc Minh: “Anh muốn em không dậy nổi.”
Dư Bắc: “Thế em vẫn chưa dậy vậy.”
Cố Diệc Minh: “Nhưng anh ‘dậy’ rồi.”
Dư Bắc: “???”
Anh lươn lẹo làm cậu chóng cả mặt.
Đoạn hội thoại này cho vào bài thi tiếng Trung cấp tám được luôn.
Một lát sau, Cố Diệc Minh lại gửi tin nhắn.
Cố Diệc Minh: “Út Cưng, anh nhớ em quá.”
Dư Bắc hoảng hốt.
Loa, loa, loa.
Tháp Tokyo Cố Diệc Minh biết nói lời ngon tiếng ngọt rồi!
Dư Bắc: “Nhớ thì nhớ, đừng bắn đầy tay.”
Cố Diệc Minh: “Không đâu.”
Cố Diệc Minh: “Sau này sẽ không dính trêи tay anh nữa.”
ɖâʍ.
Cố Diệc Minh vẫn ɖâʍ hơn mình.
Dư Bắc chẳng thèm để ý tới anh, đu idol qua tivi có cảm giác hơn đu ngoài đời.
Cảm giác trống rỗng.
Fan Cố Diệc Minh rút cục cũng có thể báo thù.
“Há há há, cô Chương bị nghiệp quật cực mạnh!”
“Mấy đứa ủng hộ cô Chương có thấy rát mặt không?”
“Từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn tin Cố Diệc Minh không phải loại người đó!”
“Cô Chương phạm pháp rồi đúng không? Con búm tội lỗi?”
“Đâu phải chỉ mình cô ấy, ê-kíp đứng sau không cần chịu trách nhiệm à?”
“Đúng, đúng, nghệ sĩ biết làm thế nào được? Đành nghe theo sự sắp xếp của công ty thôi.”
“Chương Tử Oánh cũng là người bị hại.”
“Bé Oánh đáng thương quá.”
“Vẫn còn tẩy trắng à? Ngày nào cũng lên mạng tỏ vẻ đáng thương, giả tạo vl. Oẹ…”
“Tôi tin nhất định trong chuyện này có uẩn khúc.”
“Với khả năng của Cố Diệc Minh, có thể mua chuộc toà án mà.”
“??? Fan Chương Tử Oánh uống nhiều thuốc bổ nên bị ảo à?”
“Fan làm idol chịu. Bọn mày sắp tự tay tống chị nhà vào tù rồi đấy, bớt bớt đi.”
“Tôi có thể yên tâm đẩy thuyền rồi!”
“Tôi còn đang thương Tiểu Bắc đây, chắc thấy phát tởm vì Chương Tử Oánh.”
“Couple pha-kè thôi, bà nghĩ là thật chắc?”
“Hai người bọn họ chắc chắn phim giả tình thật. Ánh mắt Cố Diệc Minh nhìn Tiểu Bắc, chẹp chẹp… Mị xin lấy đầu thằng bồ cũ ra để đảm bảo!”
“Má ác thiệt.”
“Trời đất ơi! Tôi phát hiện ra cái gì thế này? Tài khoản chính thức của Dư Bắc từng like bài đăng của fan CP!!!”
“Share: Bằng chứng yêu nhau chắc luôn. Há há há!”
“Mẹ ơi, con lại tin vào tình yêu rùi.”
“Share: Bà cô già 10x xin phép phát biểu là ngọt chết tôy.”
“Bà nội lứa giữa 9x bày tỏ bản thân đã nhảy đúng chiến hạm.”
“9x đời đầu cho biết nắp quan tài không thể cản nổi tôi.”
…
Dư Bắc ngu người.
Mình like bài fan CP khi nào?
Toàn dùng tài khoản phụ mà?
Đệt, chắc chắn lúc ấy quên đổi tài khoản rồi.
Thấy lượt chia sẻ bài đăng mình nhấn like kia mỗi lúc một nhiều, Dư Bắc phát hiện ra sự việc đã không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa…
Cuộc điện thoại của Cố Diệc Minh chính là lá bùa đòi mạng cậu.
“Út Cưng, tới công ty một chuyến.”
Chắc anh ấy không biết nhanh vậy đâu nhỉ?
“Anh Lư tìm em.”
Dư Bắc chột dạ, khẽ hỏi: “Có việc gì ạ?”
“Bảo là vụ Weibo.”
“…”
Dư Bắc hiểu rồi, công ty Cố Diệc Minh toàn nhân vật cộm cán.
Không tham gia vào tổ chức tình báo thật đúng là thui chột tài năng.
Cậu đi taxi đến công ty.
Cố Diệc Minh vẫn đang bàn bạc công việc với anh Lư.
“Lần này chúng ta không hề chịu thiệt, tuy trước đó danh tiếng bị ảnh hưởng đôi chút, song về sau tôi sẽ PR thật tốt, có thể khôi phục tiếng tăm cho cậu. Ngoài ra, lượng tìm kiếm của cậu tăng thêm một nửa so với lúc trước.” Anh Lư cầm dữ liệu, phân tích.
Cố Diệc Minh chẳng quan tâm, nói: “Đáng lẽ chúng ta phải mạnh tay hơn, Tinh Thuỵ còn chưa hề hấn gì.”
“Cậu và Uông Gia Thuỵ không có mâu thuẫn gì mà? Sao tự dưng cậu căm thù gã thế?” Anh Lư ngạc nhiên hỏi. “Không phải vì gã từng theo đuổi Dư Bắc đấy chứ?”
Cố Diệc Minh liếc anh Lư.
“Tại nó hèn hạ, làm em cáu.”
“Khụ khụ.” Anh Lư thay đổi chủ đề. “Nếu là nghệ sĩ nữ bình thường không được chống lưng, tác oai tác quái như vậy thì đã xong đời từ lâu rồi, nhưng Chương Tử Oánh có chỗ dựa là Uông Gia Thuỵ, chẳng lo thiếu mối làm ăn. Sau này chắc sẽ tẩy trắng một lượt, càng nổi hơn. Thủ đoạn thường dùng trong showbiz thôi, nổi lên bằng tai tiếng cũng là nổi tiếng.”
“Uông Gia Thuỵ chỉ có chút thủ đoạn đê tiện đó.” Cố Diệc Minh quay ra cửa, vẫy tay. “Út Cưng, đến đây.”
“Tìm em làm gì?”
Dư Bắc lề mề bước tới.
“Anh Lư bảo em đưa tài khoản Weibo cho anh ấy, về sau anh ấy quản lý giúp em.”
Dư Bắc ôm lấy điện thoại, lắc đầu: “Không được! Sao phải đưa Weibo của em cho anh ấy?”
Anh Lư: “…”
Thật ra anh Lư là người đứng thứ hai trong công ty, quyền cao chức trọng. Tài khoản mạng xã hội của các nghệ sĩ dưới trướng Truyền thông Thịnh Minh đều do công ty quản lý, thậm chí hàng ngày đăng gì cũng được viết sẵn.
“Tiểu Bắc, tôi chỉ kiểm tra giúp, đề phòng cậu trượt tay. Ê-kíp phát hiện ra còn sửa kịp.”
“Vậy em còn được dùng không?”
“Tất nhiên là được.”
Dư Bắc miễn cưỡng ghi tài khoản, mật khẩu ra.
Cố Diệc Minh và anh Lư vẫn nhìn cậu chằm chằm.
“Nhìn em làm gì?”
“Tài khoản phụ.”
Dư Bắc nhảy dựng lên: “Tài khoản phụ gì? Em không có! Cái loại lén lút làm chuyện xấu mới dùng acc phụ! Em là người đàng hoàng, dùng gì thứ đó? Các anh không tin tưởng em!”
Mặt Cố Diệc Minh và anh Lư đều không cảm xúc.
“… Thì em viết! Ok?”
Dư Bắc cáu kỉnh viết ra giấy, tờ giấy A4 suýt bị đâm toạc.
Cố Diệc Minh cầm lên xem, tổng cộng hai mươi mấy tài khoản.
“Đàng hoàng quá nhỉ…”
Dư Bắc muốn tự tát mình.
Sao lại mất bình tĩnh, khai hết sạch thế hả?
Bớt đi một hai cái thì họ biết được à?
Đếch sao.
Rồi mình sẽ lập tài khoản mới sau.
Núi này cao, còn núi khác cao hơn.
“Anh Tiểu Bắc!” Tiểu Bạch gõ cửa. “Dưới sảnh có người tìm gặp anh.”
“Tìm tôi?”
Ai tìm mình thế?
Dư Bắc thót tim, cậu đâu nợ tiền ai.
Có linh cảm chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
“Đúng, bảo là hẹn với anh rồi.”
Dư Bắc chưa kịp trả lời thì Cố Diệc Minh đã chen ngang.
“Ai đấy? Nam hay nữ?”
Tiểu Bạch đáp: “Một gã xấu hoắc.”
“Vậy không sao.” Cố Diệc Minh nói. “Em xuống dưới đấy đi.”
“???”
Trong đầu Dư Bắc đầy dấu chấm hỏi.
“Sao? Muốn anh xuống cùng à?” Cố Diệc Minh rất chu đáo.
“Không phiền anh…”
Dư Bắc đi một mình.
Trần Khang ngồi trong phòng chờ.
“Anh đến đây làm gì? Sao lại tìm được công ty tôi?”
Gã này mặt dày thật.
Lần trước bị chửi chưa đủ nhục à?
“Anh tới mời em đi ăn, đã nói với em qua điện thoại rồi mà.” Trần Khang cười tít mắt.
“Đừng, tôi không hề nhận lời anh. Có việc gì thì nói, không anh biến đi.”
Đối phó với một tên mắc bệnh trai thẳng đã đủ phiền rồi.
Dư Bắc phát hiện ra.
Cùng là EQ thấp, nhưng mình chỉ giận dỗi Cố Diệc Minh thôi, còn cái gã Trần Khang này, mình có thể đào mả tổ nhà gã lên được.
Lẽ nào mình u mê trai đẹp?!
“Tiểu Bắc, dù gì hai ta vẫn là người thân, đâu nhất thiết phải căng thẳng như thế…” Trần Khang cười híp tịt mắt lại. “Anh thấy em trong chương trình trêи tivi. Không ngờ bây giờ em nổi tiếng vậy.”