“Dư Bắc.”
Lâm Bối Nhi đi tới, trông rất ngầu, dáng vẻ khóc lóc thút thít ban nãy hoàn toàn biến mất.
Hê, tiểu nha đầu này hai mặt nha.
“Anh thích anh Diệc Minh.”
Là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.
Dư Bắc sờ mặt mình, sao cả thế giới đều cho rằng tôi thích anh ta nhỉ? Chẳng lẽ trêи khuôn mặt này viết năm từ “Tôi yêu Cố Diệc Minh”?
Mấy người nhầm rồi.
Từ lâu, tôi đã hết yêu anh ta.
Giờ tôi chỉ thèm khát cơ thể Cố Diệc Minh thôi.
Là Cố Diệc Minh không rời xa tôi được, cứ dính lấy tôi như sam.
Thấy Dư Bắc không có phản ứng, Lâm Bối Nhi đanh giọng hỏi: “Anh biết anh gọi là gì không?”
“Gì?”
Lâm Bối Nhi ghé sát vào Dư Bắc, chậm rãi nói mấy từ: “Kẻ thứ ba.”
Oan cho Dư Bắc quá.
Cậu với Cố Diệc Minh đã làm gì đâu.
Người ta bồ nhí được ăn thịt, cậu mới hít tí mùi thôi.
Dư Bắc cười, hỏi: “Cố Diệc Minh là bạn trai cậu à?”
“Tạm thời chưa phải.” Lâm Bối Nhi bổ sung: “Nhưng chỉ là chuyện sớm muộn.”
Nhìn sự tự tin và lòng dũng cảm của người ta kìa.
Dư Bắc chẳng hề có những thứ đó.
Uổng công hồi trước ngày nào mình cũng nghe bài Dũng Khí.
Hoá ra Lâm Bối Nhi kết nghĩa với Lương Tịnh Như rồi hả?
Thật sự khiến Dư Bắc muốn phỏng vấn cậu ta.
“Sao cậu dám chắc Cố Diệc Minh sẽ yêu cậu?”
Lâm Bối Nhi vênh mặt đáp: “Dựa vào việc tôi quen anh Diệc Minh lúc năm tuổi, thích anh ấy từ bé. Sau này tôi đi du học mấy năm, anh thừa nước đục thả câu, đồ tuesday mặt dày.”
Thê thảm quá.
Mình yêu thầm Cố Diệc Minh tám năm đã là gì?
Người ta goá bụa từ hồi năm tuổi kìa, đáng thương vô cùng.
Chủ yếu là thái độ của Cố Diệc Minh đối với cậu ta cực kỳ tồi tệ, thế mà Lâm Bối Nhi vẫn chịu nhịn.
Chẳng biết nên nói cậu ta si tình hay cuồng ngược đãi nữa.
Nếu Cố Diệc Minh đối xử với mình như vậy, mình sẽ đập cho anh ta lùn xuống còn một mét rưỡi.
Để sau rảnh, hỏi Tiểu Bạch xem trường hợp này có phải M không.
“Cậu biết Cố Diệc Minh không thích đàn ông chứ?”
Dư Bắc muốn khuyên cậu ta, chữa sớm, khỏi sớm, buông sớm sẽ sớm được giải thoát.
Tránh xa trai thẳng, quay đầu là bờ.
Dư Bắc đã nếm trải đủ sự đắng cay của việc thích trai thẳng.
Nếu bẻ cong nổi Cố Diệc Minh thì giờ con hai người họ đến tuổi đi săn rồi… Vớ vẩn, họ không đẻ được.
Muốn đẻ thì Cố Diệc Minh đẻ.
Tôi còn lâu nhá.
“Chính bản thân anh cũng hiểu anh Diệc Minh sẽ không bao giờ yêu anh, nhưng tôi có thể khiến anh ấy thích tôi.”
Lẽ nào Lâm Bối Nhi có chiêu lợi hại hơn cả Cửu Ư Chân Kinh?
Dư Bắc biết nói gì nữa đây?
“Cố lên!”
Cậu định đi, song bị Lâm Bối Nhi kéo lại.
“Anh nghĩ tôi từ bỏ cơ hội phát triển ở nước ngoài, chạy về cái môi trường tù túng trong nước làm gì? Tôi nói thẳng luôn, chính là vì anh Diệc Minh đấy.”
Thú thật, Dư Bắc bắt đầu thấy khâm phục Lâm Bối Nhi.
Cậu ta không sợ mất cả tình lẫn tiền à?
Bảo Dư Bắc bôn ba ngàn dặm vì tình yêu, Dư Bắc chẳng làm được.
Cậu thầm quyết định phải học theo Lâm Bối Nhi, giã từ sự nghiệp, từ bỏ cơ hội trở nên giàu có…
Thôi, bỏ thế nào nổi.
Giàu và Cố Diệc Minh, thứ gì quan trọng hơn?
Đây là một câu hỏi chí mạng.
Tôi chọn giàu.
Bất chấp luôn.
“Tôi đang nói chuyện với anh đấy! Anh có nghe không?”
Chắc cảnh tuyên chiến với tình địch trong tưởng tượng của Lâm Bối Nhi siêu căng thẳng, siêu khốc liệt, nhưng Dư Bắc vốn dễ mất tập trung…
“Tôi cảnh cáo anh, tránh xa anh Diệc Minh ra, đừng nghĩ tới việc quyến rũ anh ấy nữa.”
“Oke la!”
Dư Bắc cũng muốn tránh xa Cố Diệc Minh, song dạo này Cố Diệc Minh cứ bám chặt lấy cậu, chỉ thiếu điều cầm hộ “con vỏi con voi” lúc đi tè thôi.
Bực ghê.
…
Quay về câu chuyện buổi sáng sau khi Dư Bắc gặp ác mộng, đạp Cố Diệc Minh đang mơ màng dậy để đi săn.
Cố Diệc Minh đã quen cái kiểu kỳ quặc của cậu.
“Ừ, đánh răng rửa mặt xong rồi đi.”
Dư Bắc bị Cố Diệc Minh lôi lên xe trong tình trạng vẫn chưa hoàn hồn. Nhóm truyền thông của công ty đã đợi sẵn ở sân bay, Tiểu Bạch vẫy tay với họ ngay từ đằng xa.
“Tổng giám đốc Cố! Anh Tiểu Bắc! Tối qua hai người ngủ ngon không?”
Rõ ràng là một câu hỏi thăm hết sức bình thường, nhưng Dư Bắc lại cảm thấy nó chứa hàm ý sâu xa, chẳng dám tuỳ tiện trả lời.
Cần đề phòng thằng nhãi này.
Mình phát hiện ra Tiểu Bạch y như cái news feed di động.
Mồm cậu ta bắn lia lịa, buôn đủ thứ chuyện trêи trời dưới đất, ngoại trừ việc liên quan đến mình với Cố Diệc Minh.
Sớm muộn cũng phải đổ đất vào mồm cậu ta.
Song Tiểu Bạch làm việc rất nhanh nhẹn, đã lấy xong vé, Dư Bắc và Cố Diệc Minh lên máy bay mà không bị trễ giờ.
Trước kia Dư Bắc chưa từng ngồi khoang hạng nhất nên cứ uốn éo mãi trêи ghế.
Cố Diệc Minh đặt tạp chí kinh tế xuống, hỏi: “Trêи người em có bọ chét à?”
“Không, tại phê quá đấy!” Dư Bắc sung sướиɠ đáp. “Thoải mái đến nỗi em muốn rap luôn!”
Cố Diệc Minh bỏ kính râm ra, trông khá hào hứng.
“Vậy em freestyle phát xem nào.”
Dư Bắc hắng giọng: “Bắt đầu nhé! Khụ khụ… Lần đầu tui ngồi khoang hạng nhất, đều nhờ tổng giám đốc Cố tất.”
Cố Diệc Minh đợi mãi chẳng thấy đoạn tiếp theo: “Hết rồi?”
“Hết.”
Dư Bắc chớp mắt, chờ được khen.
“Thế mà cũng gọi là rap hả? Tưởng đọc chứ.”
Dư Bắc cáu: “Anh không nghe ra vần đơn à? Vừa trôi chảy vừa nhân tiện khen anh luôn, ca từ sâu sắc, anh còn không chịu bấm nút cho em?”
“Ghế này không xoay được, hay em bảo máy bay quay đầu đi?”
Cố Diệc Minh lại đeo kính lên, trêи khuôn mặt lạnh lùng viết “Tuy là người đưa tên ngốc này theo cùng, nhưng tôi xấu hổ lắm, muốn giả vờ không quen.”
Dư Bắc vẫn hào hứng.
“Sau này em không đóng phim nữa. Em cảm thấy mình có thể ra mắt làm rapper chính.”
Cố Diệc Minh: “Anh chọn ra nghĩa trang.”
“Thôi, anh vốn chẳng hiểu tài năng của em.”
Dư Bắc thất vọng tràn trề, cầm kịch bản lên xem.
Trêи thực tế, show giải trí đều có kịch bản. Nhất là với hình thức ghi hình đặc biệt mùa này của Bạn Đồng Hành, đạo diễn rất sợ xảy ra sự cố khi phát sóng trực tiếp, do đó đã viết sẵn kịch bản lúc nào làm gì, đoạn giữa tranh cãi, kết thúc đoàn tụ vui vẻ, đề cao ý nghĩa chương trình.
“Em đang làm gì đấy?”
Cố Diệc Minh đê tiện thật.
Lúc mình nói thì chê ồn ào, mình không nói nữa, anh ấy lại chủ động bắt chuyện.
“Học thuộc kịch bản.”
“Đọc kịch bản làm quái gì, nhìn anh.”
Cố Diệc Minh giật lấy xấp giấy, bảo: “Kịch bản đẹp bằng anh à?”
“Trêи mặt anh đâu có chữ.” Dư Bắc hơi căng thẳng. “Không thuộc kịch bản, nhỡ đâu phá hỏng buổi live stream, ban tổ chức trừ tiền thù lao của em thì sao?”
“Em nghĩ anh cho em đi show là mong em kiếm tiền hả? Cứ chơi thoải mái.” Cố Diệc Minh quẳng kịch bản vào túi rác.
Cũng đúng, Cố Diệc Minh chỉ đứng ở đấy thôi đã hút rating rồi. Ôi, nổi tiếng là có quyền.
Chẳng giống đám nghệ sĩ quèn tụi tui, làm thuê còn phải nơm nớp nhìn thái độ người ta.
“Nhưng em không có việc gì để làm cả.” Dư Bắc thấy chán.
Cố Diệc Minh hạ lệnh: “Nói chuyện với anh.”
“Không nói.” Dư Bắc đe doạ anh: “Thế em rap thì anh còn ra nghĩa trang nữa không?”
“Không.” Cố Diệc Minh lắc đầu. “Anh muốn được thiêu luôn.”