• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uống rượu vào, gan to hẳn.



Dám đẩy cả thuyền của Cố Diệc Minh.



Ai bá đạo hơn ta?



Hửm?



Thực ra Dư Bắc nên tự kiểm điểm lại mình.



Cậu không nên nói ra câu đó.



Nói ra làm Cố Diệc Minh mất mặt.



“Em lại nốc bao nhiêu rồi?”



Cố Diệc Minh khẽ mắng, sau đó quẳng hộp đồng hồ cho Uông Gia Thuỵ.



Tại sao Dư Bắc ngoan ngoãn giao nộp món quà kia?



Hỏi thừa.



Tôi không biết phân biệt một bữa cơm với nhiều bữa cơm à?



Uông Gia Thuỵ vô cùng bình tĩnh, nói: “Cố Diệc Minh, mày kiểm soát được em ấy lúc này thôi, chứ có giữ nổi cả đời không? Tiểu Bắc sớm muộn gì cũng rời xa mày.”



Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc đi, khi bước ngang qua Uông Gia Thuỵ, anh dừng lại chốc lát.



“Ai bảo tao không thể?” Cố Diệc Minh ngạo nghễ nói. “Tao sẽ trông chừng em ấy cả đời.”



Sao Cố Diệc Minh giống đầu gấu thế nhỉ?



Mở miệng ra là cả đời với chả nửa đời.



Rồi chớp mắt một cái bèn quên sạch sành sanh.



Có bao giờ anh ấy nghĩ xem mình có quên được hay không không?



Uông Gia Thuỵ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hét lên ở đằng sau: “Tiểu Bắc, tôi sẽ liên lạc với em sau. Tôi nghiêm túc đấy, em chính là người khiến tôi nở nụ cười.”



Tỏ tình kiểu gì vậy?



Thích cười thì mở hài lên mà xem.



Còn tôi, e rằng không ổn.



Tôi chỉ có khả năng làm anh khók vì sự đẹp trai của mình thôi.



“Cố Diệc Minh, bọn mình đi đâu vậy?”



“Đi tắm!” Anh gắt gỏng.



Cậu nghiêng đầu hỏi: “Ban ngày ban mặt tắm cái gì?”



“Cho em tỉnh ra.”



Dư Bắc bất mãn nói: “Em có ngáo đâu…”



Cố Diệc Minh đột nhiên dừng lại, hỏi: “Sao Uông Gia Thuỵ theo tới tận đây? Em bảo nó ngày sinh nhật của em à?”



Cố Diệc Minh đần ơi là đần.



Thật sự luôn.



“Ngôi sao lớn như em mà cần báo cho anh ta biết hả?”



Dư Bắc nhếch mép: “Thông tin đầy rẫy trêи mạng kìa. Há há, Cố Diệc Minh, đầu anh đâu rồi? Để em sờ xem…”



Nếu Cố Diệc Minh muốn tránh, Dư Bắc chẳng bao giờ chạm đến được.



Nhưng nào ngờ anh không những không né ra mà hình như còn hơi cúi xuống.



“Ờm… Vẫn còn đây.”



Cố Diệc Minh nghiến răng nghiến lợi bảo: “Biết thế lúc em debut, anh làm thông tin cá nhân giả cho em.”



Mắt Dư Bắc sáng bừng: “Giờ kịp không? Em muốn sửa ít đi mấy tuổi.”



Cố Diệc Minh chẳng hiểu ý định của cậu.



“Sửa tuổi làm gì?”



“Anh không hiểu đâu…”



Dư Bắc vừa lẩm bẩm vừa đi lên trước, bị vấp vào đống tuyết, loạng chà loạng choạng. Cố Diệc Minh đuổi theo, túm lấy cánh tay cậu.



“Như vậy thì em sẽ có nhiều thời gian… Haha, tới đây~ Vui vẻ nào~ Dù sao cũng có… rất nhiều thời gian… Hức.”



Dư Bắc vừa hát vừa khua chân múa tay. Khách sạn suối nước nóng cách đó không xa, đi một lúc là đến. Khách sạn diện tích không lớn, nhưng được xây bằng gỗ đậm nét dân dã.



Cố Diệc Minh kéo thẳng cậu tới hồ riêng, trước hết họ vào phòng thay đồ. Dư Bắc cứ uốn éo, Cố Diệc Minh không nhìn tiếp nổi.



“Em bớt bớt giùm, đừng lẳng lơ nữa. Muốn anh phải cảnh cáo em bao nhiêu lần? Không được dính dáng đến loại người như Uông Gia Thuỵ, giờ em block nó đi.”



“Tại sao?” Dư Bắc bực bội nói: “Anh ta cũng đẹp trai phết, trông không giống kẻ xấu.”



Trai đẹp đều tốt cả.



Điều này nằm trong ba định luật Newton mà?



(Newton: Đừng động chạm tới ông đây!)



Cố Diệc Minh tóm lấy đôi tay Dư Bắc đang cởi đồ, đúng lúc áo len của cậu vướng trêи cổ, che kín đầu.



“Em bảo gì cơ?” Cố Diệc Minh lạnh lùng hỏi. “Ai đẹp trai?”



Dư Bắc vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường.



“Uông Gia Thuỵ ấy, nom ổn mà, đầy đủ mắt mũi…”



“Dư Bắc, em muốn chết thì cứ nói thẳng.”



Dư Bắc hơi ngẩn ngơ, hối hận chẳng kịp.



“Haiz, ôi cái miệng thúi này, em nói linh tinh đấy…”



Cố Diệc Minh vừa dịu xuống, Dư Bắc đã nói tiếp: “Anh đẹp trai, đẹp trai nhất quả đất! Sao em có thể khen anh ta trước mặt anh chứ…”



Haiz….



Tổng giám đốc Cố mà lại đi so bì nhan sắc với người khác.



Cái tâm lý hư vinh này ấu trĩ quá.



Dỗ Cố Diệc Minh mệt thật.



“Kéo áo xuống cho em được không? Vẫn đang trùm kín đầu nè…” Dư Bắc bực bội bảo.



Nhưng đã có một bàn tay thò vào túi quần cậu, lục lọi loạn lên.



“Cố Diệc Minh, anh làm gì đấy? Cầm nhầm chỗ rồi. Cái đệt…”



Cố Diệc Minh lôi điện thoại cậu ra, đáp: “Anh xoá hộ em.”



Dư Bắc vội vàng lột phăng áo, vươn tay cướp lấy điện thoại.



“Anh đừng…”



“Em còn muốn giữ làm gì? Hả?” Cố Diệc Minh gặng hỏi.



“Chẳng làm gì cả.” Dư Bắc lắc đầu. “Thêm bạn, thêm người giúp đỡ. Thêm đối tượng, có thêm nhà để về…”



Không gian yên ắng vài giây.



Sao Cố Diệc Minh không nói gì nữa vậy?



“Dư Bắc.” Cố Diệc Minh gằn từng chữ. “Nếu một ngày nào đó em chết thì đảm bảo là do lẳng lơ quá.”



Cố Diệc Minh cúi đầu lướt điện thoại.



Ha.



Thoải mái đê.



Dù sao anh ấy cũng chẳng biết mật khẩu.



Điện thoại kêu bíp một tiếng, Cố Diệc Minh đưa trả cho cậu.



“Rồi đấy.”



“???” Dư Bắc bàng hoàng. “Sao anh biết mật khẩu? Anh nhìn trộm à?”



Cố Diệc Minh khinh thường đáp: “Anh mà cần phải nhìn trộm hả? Anh nhập vân tay mình vào máy em luôn rồi.”



“…”



Hỏng.



Con cáo già Cố Diệc Minh quá đỗi gian xảo.



“Uông Gia Thuỵ có độc hay sao mà anh đề phòng dữ vậy?”



“Còn hơn cả độc, tự em đọc đi.”



Dư Bắc ngơ ngác cầm điện thoại, xem khu thảo luận hot search.



“Hoá ra là sinh nhật Tiểu Bắc. Cố Diệc Minh rõ ràng cố giành lấy thứ hạng cao vì nguyện vọng của Tiểu Bắc. Cưng chiều quá zọ! Huhuhu!”



“Tui cũng nghĩ thế đó chế!”



“Con dân FA tức chết thì đều tại bọn yêu nhau.”



“Người qua đường bị bắt cóc lên thuyền phải làm sao? U mê cắn kẹo, không thể thoát ra nổi!”



“Chế không cô đơn đâu!”



“Tên fanclub CP là Bắc Minh Hữu Dư, các chị em mau mau gia nhập!”



“Há há, cô Chương thuê bao nhiêu thuỷ quân nhưng phát hiện ra chẳng bôi đen được.”



“Dư Bắc hát hay vậy á? Video quay màn hình nè…”



“Chàng trai vàng rút cục còn ẩn chứa bao nhiêu điều bất ngờ nữa đây?”



“Chỉ mình tôi thấy bình thường thôi hả?”



“Ừ, mày ngon, mày chất, mày là thằng đần duy nhất.”



“Chất lượng âm thanh của dàn karaoke cổ lỗ sĩ kia vốn kém, mày còn đòi như nào?”



“Dư Bắc ô dù to nhỉ? Hết Cố Diệc Minh lại đến Uông Gia Thuỵ.”



“Nhiều sugar daddy thật.”



“Ai có tiền thì ôm đùi người đó thôi.”



“Coi bộ thân với Uông Gia Thuỵ lắm, hắn chạy tới tận nơi chúc mừng.”



“Dư Bắc và Uông Gia Thuỵ chơi cùng nhau à? Vậy cũng chẳng tốt đẹp gì rồi, thất vọng.”



“Hải Thành Thịnh Yến chắc có cậu ta?”



“Chúc mừng, chúc mừng, Tiểu Bắc rút cục cũng có anti.”



“Con tui nổi tiếng gòy! Há há!”







Dư Bắc tắt điện thoại, quay sang hỏi: “Cố Diệc Minh, Hải Thành Thịnh Yến là gì?”



Cố Diệc Minh ngập ngừng.



“Hai, ba năm về trước, trong showbiz bùng lên một vụ scandal. Uông Gia Thuỵ tổ chức một bữa tiệc kiểu… đó trêи du thuyền, dẫn theo vài chục gã đàn ông, toàn là ngôi sao, sếp lớn, còn cả người mẫu và hot face mạng xã hội. Bọn họ chơi mười ngày mười đêm, nghe nói có mấy nghệ sĩ, người mẫu kém tên tuổi chơi quá đà, phải nhập viện.”



“Cái đệt.”



Trêи đời có những kẻ trông thì đạo mạo nhưng sau lưng lại bung lụa dữ dội.



Kϊƈɦ thích vãi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK