Vì đã không còn nhiệm vụ quay show nữa, chỉ cần dọn đồ để về nhà.
Vừa mở mắt ra, cậu thấy ngay khuôn mặt điển trai của Cố Diệc Minh.
Nhưng ai mở mắt ra, thấy một cái đầu to bự cũng thót tim mà nhỉ?
“Anh điên à? Mới sáng sớm…”
Dư Bắc xoa tim.
Cố Diệc Minh gối đầu lên cánh tay, ngắm Dư Bắc thật kỹ.
“Út Cưng, em đẹp trai phết.”
Cảm ơn nhé.
Quen nhau tám năm rồi, giờ anh mới biết à?
Trong cuộc bình chọn hot boy Học viện Điện ảnh Hải Thành năm đó, Dư Bắc chỉ kém quán quân Cố Diệc Minh một phiếu thôi.
Một phiếu chênh lệch này chắc chắn là của Cố Diệc Minh.
Xì, thứ mặt dày.
“Miệng cũng đẹp.” Cố Diệc Minh càng nói càng nhả nhớt. “Căng bóng như thoa son dưỡng ấy, mềm ơi là mềm…”
Anh lại biết thêm rồi hả?
Dư Bắc vùng dậy, cậu chẳng muốn dây dưa hai, ba tiếng đồng hồ trêи giường nữa đâu.
Cố Diệc Minh đã thu dọn xong hành lý từ lâu.
Họ chọn chuyến bay khởi hành từ sân bay Altay cách đó khá gần.
Trêи đường tới phi trường, Cố Diệc Minh luôn tán gẫu, nói tạm biệt với vợ chồng Thành Đạo Quốc.
Đến sảnh chờ, đám thanh niên cũng chào nhau, đặt dấu chấm hết hoàn hảo cho lần ghi hình này.
Mỗi tội Kiều Hàn ôm Lâm Bối Nhi, khóc nức nở, làm Dư Bắc thấy khá khó hiểu.
Chẳng rõ lắm.
Đấy cũng là nhiệm vụ trong kịch bản à?
Ngồi trêи máy bay, Dư Bắc vẫn ngỡ mình đang nằm mơ.
Quay xong show rồi hả?
Nghệ sĩ kiếm tiền dễ quá ha!
Bảo sao Chương Tử Oánh mặt dày mày dạn, nhất quyết đi theo con đường gây sự chú ý.
Chậc chậc.
Dù sao cô ta cũng không được đào tạo bài bản.
Những diễn viên có nền tảng chuyên môn như bọn tôi không ưa chuyện đó chút nào.
“Cố Diệc Minh, em muốn đóng phim thần tượng, em muốn trở thành người thu hút được nhiều sự chú ý nhất!”
Cố Diệc Minh bỏ tờ báo xuống, liếc cậu.
“Em có thể làm máy hút bụi.”
“Chương Tử Oánh còn được, tại sao em lại không? Anh không muốn lăng xê em, sợ em nổi tiếng hơn anh, khiến anh bẽ mặt.”
Cố Diệc Minh chẳng trả lời, Dư Bắc uy hϊế͙p͙ anh.
“Đây là điều ước sinh nhật của em, anh có hiện thực hoá nó không?”
“Sinh nhật em qua rồi, vẫn đòi quà cơ à?”
“Anh bủn xỉn thế.”
Giấc mộng đỉnh cao của Dư Bắc bị Cố Diệc Minh bóp chết từ trong trứng nước.
“Em thật sự rất muốn bàn bạc với ông trời xem có thể xử lý được anh không. Ngọc Hoàng sống ở tầng bình lưu hay tầng đối lưu nhể?”
Cố Diệc Minh thuận miệng đáp: “Anh chỉ biết Diêm Vương sống dưới tầng thứ mười tám thôi, em thích đi gặp ông ấy không?”
Vậy thì câu hỏi đặt ra là Diêm Vương cư trú tại lớp vỏ hay lớp phủ Trái Đất?
Lúc xuống máy bay, Dư Bắc vẫn đang ngoạc mồm chửi.
Cái miệng điêu luyện này của mình sao chẳng thắng nổi Cố Diệc Minh nhỉ?
Toàn bị Cố Diệc Minh thồn cho cứng họng.
Không khí ẩm ướt của Hải Thành thấm vào từng lỗ chân lông Dư Bắc.
Dư Bắc bỗng nhiên ngộ ra.
“Cố Diệc Minh, em biết rồi!”
“Gì cơ?”
Dư Bắc thốt lên như thể phát hiện ra lục địa mới: “Biết tại sao lúc ở biên giới em lại chảy máu cam!”
“Tại sao?”
Cố Diệc Minh lấy hành lý, mặt lạnh tanh.
“Em bị khô*!”
(*Khô ở đây còn có nghĩa là chịch.)
Rầm.
Vali đập vào băng chuyền.
Cố Diệc Minh nhấc nó lên một lần nữa.
“Anh cẩn thận tí nào, kiệt sức rồi à? Bị yếu hả?”
Dư Bắc xót ruột, kiểm tra cần kéo vali.
“Cố Diệc Minh, anh cẩn thận chút, đừng để gãy. Anh gãy rồi em biết phải làm sao?”
Cố Diệc Minh đi thẳng luôn.
Dư Bắc nối gót theo sau, bỗng Cố Diệc Minh đứng khựng lại.
“Tam…”
“Ai?”
Dư Bắc chui ra từ đằng sau lưng anh, nhìn thấy một người đàn ông trông vô cùng gọn gàng, tác phong nhanh nhẹn. Anh ta mặc áo jacket và quần bò, xỏ đôi boots, nom rất bụi bặm, còn đang vác túi lớn túi nhỏ.
Lão Tam của ký túc xá, Hạ Nhất Phàm!
“Anh Ba!”
Dư Bắc vừa bất ngờ vừa vui mừng hét lên, chạy ngay qua, ôm chầm lấy Hạ Nhất Phàm.
Hạ Nhất Phàm nhận ra họ, nở nụ cười rạng rỡ, ôm Dư Bắc vào lòng xoa tới xoa lui, đến khi tóc Dư Bắc biến thành tổ quạ mới chịu buông.
“Đại Ca, Bé Út, trùng hợp quá!”
Cố Diệc Minh và Hạ Nhất Phàm bắt tay, huých vai nhau.
“Anh vừa từ Tân Cương về à?”
Hạ Nhất Phàm đáp: “Đúng vậy, anh đi thám hiểm Tân Cương, hành trình kết thúc tại Altay. Đừng bảo chúng ta ngồi cùng chuyến bay nhé? Sao anh không thấy hai người nhỉ?”
“Bọn em đi ghi hình chương trình, anh quay gì đấy?”
“À, anh định làm phim ký sự địa lý, ở bên đó cả một năm rồi! Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông chạy khắp mọi nơi. Haha…”
Ở lâu thế!
Chẳng trách cách ăn mặc cũng toả ra mùi hương thì là dùng để nướng thịt.
Dư Bắc cực kỳ khâm phục anh ấy.
Nếu đổi thành cậu, cậu sẽ bị c̶̶h̶̶ị̶̶c̶̶h̶ khô tới nỗi máu mũi chảy hết sạch.
“Chúng ta đi thôi, lên xe. Đừng ngáng đường người khác…” Dư Bắc đề nghị.
“Được, anh đang lo vụ xe cộ đây. Hành lý lỉnh kỉnh thế này, người ta còn chẳng muốn chở anh.”
Hạ Nhất Phàm nói xong bèn tha lôi đống hành lý đi, túi nào vác thì vác, vali nào kéo thì kéo, bên trong toàn là máy móc quay phim nặng trịch.
Dư Bắc kinh ngạc bảo: “Anh cần em giúp không?”
“Không cần, có là gì đâu…”
Chậc chậc.
Một người đàn ông mạnh mẽ với chiều cao 1m82, mắt to, lông mày rậm, cơ bắp cuồn cuộn, cách đi đứng cũng toát ra hormone giống đực.
Thế mà kêu anh ấy chơi gay hả?
Trông còn nam tính hơn cả mình.
Tin tình báo của Cố Diệc Minh có chính xác không đấy?
Hay là tung tin đồn nhảm hòng doạ mình?
Sau khi chất hết hành lý lên xe, Hạ Nhất Phàm chỉ còn một chỗ nhỏ xíu để ngồi, cũng may chiếc xe Maserati của Cố Diệc Minh đủ rộng.
“Cậu khá phết, giờ theo phong cách này rồi à? Lúc ở sân bay tôi còn tưởng nhận nhầm người.” Cố Diệc Minh nhìn gương chiếu hậu.
Trước kia Lão Tam Hạ Nhất Phàm ưa trưng diện nhất.
Quần áo, giày dép mua nhiều, vứt nhiều, hễ ai đụng vào tóc là nổi cáu với người ấy, dù xuống nhận hàng cũng phải ngắm vuốt cho chỉn chu, chẳng để đôi giày trắng dính một tí bùn.
“Đành chịu thôi, cả ngày chạy trong núi, bộ này bền nhất.” Hạ Nhất Phàm cười ha hả. “Tốt lắm, lâu bẩn.”
Dư Bắc xấu hổ vô cùng.
Người ta đã bắt đầu bôn ba khắp nơi vì ước mơ rồi, sẵn sàng từ bỏ sở thích và thói quen cá nhân.
Bản thân mình thì vẫn đang hí hửng vì ăn được cây hàng.
Dư Bắc!
Lý tưởng của mày đâu?
Chỉ vậy thôi à???
Xe tiến vào phố xá đông đúc, Cố Diệc Minh chở họ đi ăn luôn.
Dư Bắc lấy làm lạ, anh không đến những nhà hàng sang trọng mình hay lui tới mà ra khu gần Học viện Điện ảnh Hải Thành.
Quanh đại học nhiều hàng quán, nhưng đẳng cấp và giá cả thường phù hợp với sinh viên.
Dư Bắc lén véo Cố Diệc Minh: “Sao anh càng ngày càng ki bo thế? Mời Anh Ba ăn cơm lại đến làng đại học…”
Cố Diệc Minh khoác vai Hạ Nhất Phàm, nói: “Trời rét làm nồi lẩu, ok không?”
“Ok, lâu rồi em chưa ăn cay, ở biên giới phải nhịn, thèm muốn chết.”
Ba người bước vào một quán lẩu Tứ Xuyên Lão Tần.
Cố Diệc Minh và Hạ Nhất Phàm dừng ở trước cửa.
“Lão Nhị?”
Lão Nhị gì cơ?
“Thằng đệ” của Cố Diệc Minh á?
Dư Bắc bị hai gã cao to kia chắn mất tầm nhìn, phải đẩy Cố Diệc Minh ra mới thấy.
Tần Phong! Lão Nhị của ký túc xá.
Hay lắm.
Biến thành buổi họp mặt của các thành viên phòng 101 lớp 1101 khoá 11 rồi.