Mới học chút lý thuyết mà đã có thể lái xe ra đường ngay chắc?
Trừ phi là thiên tài chơi gay.
“Vậy anh học được gì? Nói em nghe thử xem nào.”
Cố Diệc Minh bước đến bên cạnh chiếc ghế, cơ thể anh bao trùm lấy Dư Bắc.
“Anh phải dùng hành động thực tế để nói cho em biết. Thầy Vương bảo rồi, học đi đôi với hành.”
“Ui chao, lại đau, lại đau rồi…”
Dư Bắc thút tha thút thít kêu.
“Thôi dẹp giùm. Em diễn giỏi nhất là lúc lừa anh.”
Dư Bắc đứng dậy, tránh xa Cố Diệc Minh một chút.
“Thật ra không phải thế đâu… Là khi anh hỏi ‘Có sướиɠ không?’ cơ…”
Não Cố Diệc Minh chưa kịp nhảy số, đợi tới khi anh hiểu thì Dư Bắc đã chuồn khỏi văn phòng.
Cố Diệc Minh rống lên đầy phẫn nộ đằng sau lưng cậu.
“Dư Bắc! Sớm muộn gì anh cũng chịch chết em!”
Tan làm, Cố Diệc Minh nằng nặc kéo Dư Bắc đi gặp bác sĩ, cậu nhất quyết không chịu, cuối cùng anh đành ra hiệu thuốc mua thuốc đem về nhà.
“Em bướng cái gì vậy?”
Dư Bắc chẳng muốn nói.
Cố Diệc Minh hoàn toàn không hiểu.
Nếu bác sĩ gặng hỏi vết thương từ đâu mà có, mình biết trả lời sao?
Bị người ta đâm rách?
“Bôi tí thuốc là được rồi, sao anh cứ phải lôi em đi khám bằng được? Chổng ʍôиɠ lên cho người ta kiểm tra là chuyện vẻ vang lắm à?”
“Đi khám sẽ khỏi nhanh hơn. Cứ như em nói thì thuốc cũng đếch cần bôi nữa, em cứ để nó viêm nhiễm, hoại tử, xong ƈúƈ ɦσα rộng hoác luôn.”
Người khác cùng lắm chỉ ăn nói khó nghe thôi.
Tại sao Cố Diệc Minh phát biểu như đấm vào tai vậy nhỉ?
Dư Bắc nổi cáu: “Thủ phạm không phải là anh chắc?”
“Thế có bôi không?” Cố Diệc Minh chất vấn cậu.
“Bôi! Bôi! Được chưa?”
Bốp!
“Chổng ʍôиɠ cao lên chút!”
Cố Diệc Minh ra lệnh.
Moá.
Nhục nhã quá.
Nhưng có việc cần nhờ cậy người ta, thôi đành.
Dư Bắc nghiến răng, chổng ʍôиɠ lên.
“Đừng kẹp chặt như vậy, không đút vào nổi.”
“…”
“Bác sĩ bảo rồi, phải bôi sâu vào trong mới có tác dụng. Nếu em đi bệnh viện sớm thì cũng chẳng cần chịu khổ thế này, còn nhanh khỏi nữa chứ.” Cố Diệc Minh nói bằng giọng điệu chân thành.
Dư Bắc hiểu ngụ ý của anh.
“Thà em không khỏi còn hơn.”
Cõi lòng Dư Bắc lạnh lẽo.
Đã thê thảm vậy rồi mà đầu óc Cố Diệc Minh chỉ toàn là suy nghĩ muốn hự hự hự mình.
Loài vật còn biết thương người hơn anh.
Việc này phải thương lượng từ từ.
Cố Diệc Minh mới lên chức chồng.
Cần dạy dỗ đàng hoàng, đưa vào khuôn phép.
“Cố Diệc Minh, em muốn ăn táo.”
Anh bèn đứng ngay dậy, lấy một quả táo trong tủ lạnh, rửa sạch rồi đưa cho cậu.
Cố Diệc Minh đã quá quen với chuyện đó.
Game là dễ.
“Em muốn ăn táo được gọt vỏ cơ.”
Dư Bắc chớp chớp đôi mắt đáng thương, nhìn Cố Diệc Minh.
Anh mím môi, song chẳng ý kiến gì, lấy dao gọt táo.
Dư Bắc lại bảo: “Có hạt.”
“Cứ nhổ ra.”
Dư Bắc nói tiếp: “Em không tiện ngồi dậy.”
“Không sao, anh đỡ cho, nhổ vào tay anh.”
“…”
Cố Diệc Minh kiên nhẫn thật đấy.
Sao anh ấy không nổi giận nhỉ?
Nếu Cố Diệc Minh mà ngang ngược thế này, Dư Bắc sẽ bổ cho anh nhát dao vào đầu.
“Cố Diệc Minh, em muốn ăn kiểu cắt miếng nhỏ, gọt vỏ, bỏ hạt, xiên bằng tăm, chẳng cần bẩn tay, có được không?”
Dư Bắc không tin mình không thể chọc anh nổi khùng.
“Được chứ. Nếu em chê cứng quá thì anh nhai nát, mớm cho em nhé?”
Cố Diệc Minh định há miệng, nhưng Dư Bắc giật lấy quả táo.
“… Anh gớm vãi.”
Dư Bắc ngoan ngoãn gặm táo.
Haiz…
Thật ra Cố Diệc Minh chỗ nào cũng tốt, mỗi tội trêи một số phương diện, anh ấy kém khôn.
Nói một câu thích mình, hỏi mình có đồng ý làm bạn trai của anh ấy không thì chết à?
Mình thiếu sự cưng chiều hả?
Cái mình thấy thiếu là hình thức!
Chồng nhà người ta tặng hoa, quà, bánh kem, Cố Diệc Minh lại tặng mình…
Tặng mình lọ gel bôi trơn.
Những ngày tiếp theo, Dư Bắc ra sức nhõng nhẽo, sai bảo Cố Diệc Minh.
Anh hơi ý kiến ý cò là cậu gào lên kêu đau.
Cố Diệc Minh mắc mưu, nhằng nhẵng theo sau Dư Bắc, mặc cậu tuỳ ý sai bảo, mỗi tội không nói được lời nào ngon ngọt.
Dư Bắc chẳng cam tâm!
Gọi một tiếng “em yêu” cũng đỡ hơn chút.
Cuối cùng lại khiến Dư Bắc cảm thấy hổ thẹn.
Cố Diệc Minh đối xử tốt với mình như vậy.
Nếu một ngày nọ mình và mẹ anh ấy cùng rơi xuống nước, không cần phải hỏi cứu ai.
Mình xin phép tự chìm luôn.
Đóng giả làm bệnh nhân có một điều không hay lắm, chính là bị Cố Diệc Minh bắt nằm im trêи giường hoặc sofa.
Anh nói hiện giờ Dư Bắc không tự lo được cho bản thân nên dẫn cậu đến công ty, không cho phép cậu rời khỏi tầm mắt mình.
Dư Bắc nằm nhiều, cơ thể rã rời.
Cậu đành phải ngồi trêи sofa, nghịch điện thoại.
Ấy vậy mà có người kết bạn Wechat với cậu.
Dư Bắc: “Ai thế ạ?”
Đối phương: “Tiểu Bắc, anh là Trần Khang, anh tới xin lỗi em. Lần trước anh sai, mong em đừng để bụng.”
Dư Bắc ngơ ngác.
Trần Khang nào nhể?
Trần Khang: “Tiểu Bắc, em còn đó không? Anh chân thành xin lỗi em vì lần trước đã nói những lời quá khích. Anh ngẫm lại, thấy bản thân mình có điều không đúng.”
Dư Bắc nhớ rồi, họ hàng bên nhà chồng dì hai hồi Tết.
Đấy mà gọi là “có điều không đúng” à?
Những câu anh nói, ngoài từ “đúng” ra thì toàn bộ các từ khác đều sai vãi chưởng.
Dư Bắc: “Tôi quên rồi.”
Trần Khang: “Tiểu Bắc, em đừng thế, anh thấy áy náy thật đó. Đáng tiếc rằng chẳng thể rút lại lời anh đã nhục mạ em. Thứ anh nợ em, anh không bù đắp được…”
Dư Bắc: “Tôi thật sự không nhớ. Nếu anh khăng khăng xin lỗi, tôi chấp nhận, ok chưa? Còn chuyện gì nữa không?”
Trần Khang: “Vậy tốt quá! Mong sau này bọn mình hiểu nhiều về nhau hơn, tránh nảy sinh hiểu lầm giống như lúc trước.”
Dư Bắc chẳng trả lời.
Trần Khang lại nhắn: “Tiểu Bắc, cuối tuần rảnh không? Anh đã xin nghỉ, tới Hải Thành rồi. Anh mời em ăn cơm để xin lỗi em trực tiếp.”
Dư Bắc vội vàng gõ chữ: “Đừng, tôi không rảnh, anh đừng đến.”
Trần Khang: “Anh biết em vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh. Hãy cho anh cơ hội bù đắp lỗi lầm, được không?”
Dư Bắc không biết nên trả lời thế nào.
Cậu đang định block gã thì Cố Diệc Minh ngó đầu vào.
Dư Bắc hết hồn, khoá ngay màn hình lại, nhét điện thoại vào túi.
“Ai đấy?” Cố Diệc Minh nhíu mày.
“Đâu… Đâu có ai.”
Dư Bắc giả vờ nhìn xung quanh.
“Không thể nào. Em đang làm trò gì vậy?” Cố Diệc Minh gặng hỏi. “Trông em chột dạ chưa kìa.”
“Không có thật! Em chỉ nói chuyện với người ta thôi.” Dư Bắc phủ nhận.
Cố Diệc Minh đa nghi quá!
“Em nói chuyện với ai? Nam hay nữ? Không cho anh xem được à?”
“Nhân viên chăm sóc khách hàng thôi…”
“Anh đếch tin, em đưa điện thoại đây.”
“Không…” Dư Bắc từ chối. “Anh dựa vào đâu mà đòi xem điện thoại của em? Em nói chuyện cùng ai, anh không có quyền quản lý…”
Cố Diệc Minh hơi cáu.
“Được lắm. Điện thoại anh, anh có giữ bí mật gì với em không? Giờ em lại còn học cái trò giấu giếm anh!”
Nếu Cố Diệc Minh biết nhân lúc anh ấy vắng mặt, mình nhận kèo mối lái với người đàn ông khác thì sẽ bị anh ấy bẻ đầu mất.
Về việc bẻ đầu ai và đầu nào, Dư Bắc không chắc.
Cậu vắt chân lên cổ bỏ chạy như bay.
“Há há há, Cố Diệc Minh, đố anh bắt được em. Nói cho anh biết, hồi tiểu học em có biệt danh ‘Nhanh Hơn Chó’! Chó cũng chẳng đuổi kịp em. Há há há… Ặc.”
Đột nhiên Dư Bắc không cười nổi nữa.
Giọt nước mắt hối hận tuôn rơi.