Tầng bảy của một khu tập thể bình dân ở vùng ngoại ô.
“Chẳng thấy ma nào, đúng là yên tĩnh thật.” Hạ Nhất Phàm nói.
Mới đến tầng năm, chân Dư Bắc đã mỏi rã rời.
“Cố Diệc Minh, em không xong rồi… Mỏi hông quá.” Dư Bắc thở hổn hển. “Túi này chứa cái quái gì vậy? Chắc phải nặng tới hai mươi lăm cân ấy chứ…”
Cố Diệc Minh cầm lấy túi quần áo trong tay cậu, không quá hai cân rưỡi.
“Bình thường anh đã bảo em phải chăm vận động cùng anh rồi. Giờ ngay cả leo cầu thang mà cũng ngắc ngoải.” Cố Diệc Minh lên lớp cậu. “Bắt em làm chuyện khác tốn sức hơn thì em nhúc nhích nổi không?”
Dư Bắc trèo cầu thang đến độ đỏ bừng mặt mũi, bộ não ngừng hoạt động, thuận miệng đáp: “Em còn lâu mới thèm nhúc nhích, em nằm im một chỗ.”
Cố Diệc Minh đang đi đằng trước đột nhiên đứng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn cậu. Tần Phong và Hạ Nhất Phàm cũng đồng loạt quay đầu giống anh.
“Nhìn em làm gì? Cố Diệc Minh khoẻ là được mà?”
Cả ba người kia cùng sửng sốt.
Ăn rơ tới kỳ lạ.
“Chậc…” Hạ Nhất Phàm bật cười. “Út Cưng, nhìn mặt em non nớt, ngây thơ vậy nhưng không ngờ tư duy thoáng vãi. Đại Ca đã tiêm nhiễm vào đầu em những suy nghĩ đen tối gì thế…”
“Gì cơ? Em không chịu trách nhiệm mấy việc chân tay, ok? Cố Diệc Minh thể lực tốt, cứ để anh ấy làm trâu làm ngựa…”
Dư Bắc bỗng im bặt.
Ngẫm kỹ lại, cậu muốn khâu mồm mình vào.
Không biết giữ mồm giữ miệng là căn bệnh truyền nhiễm.
Tiểu Bạch mang mầm bệnh hả?
Rồi mình phải mắng cậu ta một trận.
Tên lưu manh Tần Phong cũng than ngắn thở dài: “Haiz… Thằng nhỏ ngốc trưởng thành rùi…”
“Anh thuê nhà vừa ở tầng cao vừa không có thang máy để làm gì?” Dư Bắc oán trách.
“View đẹp.” Tần Phong xàm xí.
Hạ Nhất Phàm lên tiếng: “Nghèo chứ sao.”
“Vớ vẩn… Giờ bố là ông chủ, có tiền, tự kiếm được, chẳng dựa dẫm vào gia đình.”
Tần Phong lấy chìa khoá ra mở cửa.
Căn nhà một phòng khách, một phòng ngủ vô cùng bình thường.
Điều bất ngờ là rất gọn gàng, tinh tươm.
Cả giày dép cũng sạch sẽ, được xếp trêи tủ.
Hồi đi học, Tần Phong toàn vứt quần áo, giày dép bừa bãi, tất tủng chồng chất như đống gạch.
Hạ Nhất Phàm điên tiết, quẳng hết vào thùng rác.
Lúc về phòng, Tần Phong lại quyết chiến một trận với anh.
“Ồ, thế mà cũng giống chỗ cho người ở ra phết.”
Hạ Nhất Phàm cực kỳ bất ngờ.
Ghế sofa và bàn uống trà đều được thu dọn đàng hoàng.
“Không giống chỗ cho người ở thì giống cái gì?”
Tần Phong đặt máy móc của anh lên bàn học.
Hạ Nhất Phàm đi đến bên cạnh chiếc bàn, trêи bàn bày một hàng sách, nhưng là giáo trình hồi đại học, có vẻ như đã lâu rồi chẳng đụng tới.
“Tần Phong, máy tính của mày đâu?”
Tần Phong rót nước cho bọn họ.
“Máy tính gì cơ? Không có.”
Hạ Nhất Phàm uống ngụm nước, hỏi: “Không có máy tính mày chơi game kiểu gì?”
“Cai từ đời nào rồi.”
Tần Phong trả lời qua quýt, dường như chẳng muốn đề cập đến chuyện đó.
Dư Bắc khẽ kêu “Ồ”.
Thành tích học tập của Tần Phong kém là vì nghiện game, toàn bỏ học để cày thâu đêm suốt sáng.
Hạ Nhất Phàm là người sống có nguyên tắc nhất, ngày nào cũng đúng mười giờ tối đi ngủ, bảy giờ sáng hôm sau dậy. Tần Phong mở mic chửi nhau với người ta, Hạ Nhất Phàm ba máu sáu cơn rút phắt dây mạng ra, hai người lại bắt đầu cãi nhau.
Tần Phong phẫn nộ gào lên: “Việc mày ngủ, mày cứ ngủ đi. Không ngủ được thì bịt tai vào. Rút dây mạng của bố làm đéo gì?”
Hạ Nhất Phàm doạ: “Mẹ, nửa đêm nửa hôm mày còn làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của bố nữa thì lần sau bố rút thẳng chim mày luôn đấy!”
Tóm lại hai người này ở cùng phòng suốt ngày tranh cãi ầm ĩ.
Thế nào cũng thấy không ổn.
Bên cạnh đó là một Cố Diệc Minh dù động đất vẫn bình tĩnh thắt xong cà vạt rồi mới chạy và một Dư Bắc dù động đất vẫn u mê ngắm Cố Diệc Minh thắt cà vạt.
Đã bốn năm trôi qua mà họ chưa tách ra ở riêng.
Đúng là kỳ tích.
Hồi tốt nghiệp, Hạ Nhất Phàm còn than thở: “Chương trình Gương Người Tốt Việc Tốt phải trao cho mình giải thưởng Người Cha Bao Dung Nhất mới đúng.”
Quay về với hiện tại, Hạ Nhất Phàm kiểm tra nhà Tần Phong một vòng, cuối cùng đẩy cửa phòng ngủ ra.
“Tần Phong, nhà mày có mỗi một cái giường, ngủ sao?”
Giường rộng mét năm, hai thằng đàn ông cao to nằm thì chắc chật lắm.
“Chen chúc tí là được. Mày sắp ngủ ngoài đường đến nơi rồi còn lên mặt thiếu gia cái gì?”
“Cút.” Hạ Nhất Phàm cau mày bảo: “Ai biết mày có từng chịch đứa nào trêи cái giường này không? Đừng lây bệnh cho bố.”
“Mày nói thế là coi thường tao. Tao đâu nghèo tới mức thiếu tiền đi nhà nghỉ.” Tần Phong cười đểu. “Huống hồ nhiều người hẹn tao lắm, tao mà phải trả tiền phòng à?”
Hạ Nhất Phàm sa sầm mặt mũi, quay người định bỏ đi.
“Mẹ cái thằng vừa tồi tệ vừa đéo biết xấu hổ, đừng làm tao buồn nôn…”
Tần Phong giữ anh lại: “Anh mày đây sạch sẽ lắm, khử trùng rồi.”
Chẳng chờ Hạ Nhất Phàm trả lời, Tần Phong đã dỡ đồ của anh ra.
Sắp xếp cho Lão Tam xong, Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc về.
Dư Bắc cứ bịn rịn mãi.
Cố Diệc Minh lườm cậu, hỏi: “Sao? Em cũng ở lại, cùng chen chúc trêи một cái giường với họ hả?”
Được hai anh đẹp trai kẹp ở giữa?
Tưởng tượng thì ok, nhưng thực tế không thể nào có chuyện đó.
“Không nằm vừa đâu.” Dư Bắc hãi hùng đáp. “Em sợ họ đánh nhau, đấm em sưng mặt.”
Dư Bắc nhoài người lên cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, thấy ven đường người ta bày sạp bán đèn lồng, câu đối, pháo giả.
“Bán câu đối sớm thế nhỉ? Còn cả tháng nữa mới Tết cơ mà?”
Dư Bắc cũng muốn mua cho có không khí.
Nhưng chắc chắn Cố Diệc Minh không đồng ý. Với mắt thẩm mỹ ưa sự sạch sẽ của anh, anh không cho phép trong nhà xuất hiện đồ trang trí thừa thãi.
“Nhà mình có dán không?”
“Thật á?”
Dư Bắc mừng rỡ.
Cố Diệc Minh dừng xe bên lề đường, bảo: “Em ra chọn đi.”
Dư Bắc hớn hở nhảy xuống. Cậu vừa lật tới lật lui ở sạp hàng, vừa gọi Cố Diệc Minh qua xem.
“Cố Diệc Minh, giờ câu đối có nhiều loại lắm! Còn in cả nhân vật hoạt hình! Anh mau đến xem, chọn cái nào?”
“Em cứ chọn đi, anh sao cũng được.”
Dư Bắc tìm thấy một bộ câu đối, nhanh chóng trả tiền rồi quay về xe.
“Em chọn gì vậy?”
“Hình Thiên Thần Domi.” Dư Bắc vui vẻ bóc ngay túi bọc. “Em nghĩ Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám trẻ con quá.”
“Anh hỏi chữ ghi trêи đó.”
“À, à, để em xem.” Dư Bắc mở ra, đọc: “Chúng tinh phủng nguyệt, giá kim kiều thiên niên duyên phận. Cộng độ lương tiêu, bích song huy bách niên hảo hợp. Gì thế này? Đây là dùng cho đám cưới hả? Cố Diệc Minh, quay xe. Mình đổi bộ khác.”
Cố Diệc Minh không có ý định quay lại, bảo: “Thôi, dù sao cũng chẳng đắt.”
“Loại in nhân vật hoạt hình tận mười hai tệ đấy! Không phải chuyện đơn giản năm, sáu tệ đâu!”
Dư Bắc giục anh: “Dán lên còn ra cái thể thống gì? Sẽ bị người ta hiểu nhầm. Anh mau quay lại đi, lâu tí nữa là ông chủ không cho đổi đâu!”
Cố Diệc Minh tỉnh bơ đáp: “Chẳng sao, hai thằng đàn ông, ai hiểu nhầm chứ?”
Cũng đúng.
Bọn mình nào phải trai chưa vợ, gái chưa chồng ở chung với nhau.
Dư Bắc ngẫm nghĩ, thấy hơi phấn khích.
“Sắp được về nhà ăn Tết rồi! Cố Diệc Minh, Tết anh đi đâu?”
“Không biết.”
“Anh không về nhà à?”
Cố Diệc Minh đặt tay trêи vô lăng, đáp: “Bố mẹ anh ở bên Mỹ, chỗ đấy không đón Tết Nguyên Đán, không khí ảm đạm, chán chết. Hay là năm nay anh qua nhà em?”
Dư Bắc không muốn anh tới nhà mình.
Trừ phi sang xin cưới.
Nhưng liệu Cố Diệc Minh có xin cưới không nhở?
Tên trai thẳng đần độn này chỉ biết đánh nhau, “xin tí huyết” thôi.
“Đừng.” Dư Bắc từ chối thẳng thừng.
“Tại sao?”
Dư Bắc chần chừ đáp: “Nhà em nghèo… Không có điều kiện như bố mẹ anh nên ngại chẳng dám dẫn anh về.”
Vì trong lòng Cố Diệc Minh, mình rất hoàn hảo.
Không thể để cái nghèo phá vỡ hình tượng đó.
“Khùng dữ, nhà anh cũng có ở trong cung điện đâu.” Cố Diệc Minh tự quyết định: “Thế nhé, về nhà em ăn Tết. Giờ em gọi cho mẹ bọn mình đi.”