Anh ấy coi tôi là cái loại gì chứ?
Là loại tùy tiện cắn câu, đưa tiền sẽ để sờ, cho cơm sẽ vận động với anh ấy ư?
Đúng, tôi vậy đó.
“Không được, em phải làm.”
“Không làm.”
Cứu tôi.
Nếu anh chân thành cầu xin em, em sẽ mở lòng từ bi đồng ý.
“Không làm không được, đồ anh mua cả rồi.”
Đồ gì?
Cái máy trong phòng làm việc á? Hay là bao cao su, gel bôi trơn, roi da?
“Thế… Có cần đi tắm trước không ạ?”
Dư Bắc bị kéo vào phòng làm việc mà tim đập thình thịch, tay chân ngượng nghịu, nhìn thấy chiếc máy to đùng bèn e ngại.
Người ta chuyên nghiệp như vậy, nhỡ mình không theo kịp, thể hiện quá kém thì sượng mặt lắm.
“Không cần, xong rồi tắm. Nào, em khởi động giãn cơ đi, tập cho kỹ vào.”
Cố Diệc Minh vỗ bốp lên ʍôиɠ Dư Bắc, bày tỏ sự khích lệ.
Đệt…
Không ai bảo anh ấy là không được sờ ʍôиɠ gay hả?
Vỗ xong cũng chẳng chịu trách nhiệm.
Dư Bắc còn chưa sướиɠ đủ đâu.
“Em xem, ʍôиɠ em không cong như trước nữa rồi…” Cố Diệc Minh vừa càm ràm vừa gỡ màng bọc trêи máy.
“Vớ va vớ vẩn, ʍôиɠ ông đây lúc nào cũng cong, chưa bao giờ chảy xệ.”
Bảo sao Cố Diệc Minh cứ phải chấp nhất vụ so to bé.
Giống việc cậu bị chê là ʍôиɠ xệ thôi.
Nhất định cãi bằng được cho đỡ tức cái lồng ngực.
Nói gì thì nói, ta quyết không chịu thua!
“Ừ ừ, rất đã tay. Hì hì.”
Cố Diệc Minh cười, vén màng bọc lên, mặt Dư Bắc nghệt ra.
“Đây là chiếc máy tập đa năng, có thể tập luyện cơ lưng, chân, ngực, bụng. Tuy chênh lệch đôi chút so với máy chuyên dụng, nhưng dùng tạm cũng ok. Hôm nào bọn mình rảnh thì đến câu lạc bộ thể hình đăng ký.”
Cố Diệc Minh y hệt một huấn luyện viên đang chào bán máy tập.
“Là cái này hả?”
Đệt.
Cậu xìu rồi.
Tập thể ɖu͙ƈ thôi mà, đừng nói kiểu ali-mơi-mơi thế có được không?
Dư Bắc giống như một con gà bị tạt nước lạnh ướt sũng hết cả người, trơ trọi đứng giữa trời gió thổi vù vù, vừa ủ dột vừa bẽ bàng.
Cố Diệc Minh cứ thả thính là Dư Bắc nghĩ ra họ cho con luôn rồi.
Tôi thất bại quá.
Xin lỗi vì đã làm mất thể diện các chị em.
“Ừ, mấy hôm nữa em phải tham gia chương trình, xuất hiện trước ống kính, cần duy trì trạng thái tốt… À, anh Lư chốt rồi đấy, kịch bản em sẽ diễn được gửi cho anh rồi.”
Cậu rất muốn vớt vát chút danh dự.
Miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời, cậu thật sự không thể nghĩ bậy bạ về Cố Diệc Minh nữa, còn tiếp tục là cậu sẽ rụng trứng mất.
Cậu phải làm một gã trai thẳng, không có ɖu͙ƈ vọng.
Làm trai thẳng, không có ɖu͙ƈ vọng như thế nào?
Bắt chước Cố Diệc Minh là xong.
“Vậy anh đưa kịch bản em xem.”
“Để anh gửi cho em.”
“Được, em đọc trước một lượt đã.”
Dư Bắc cầm điện thoại trêи tay trái, lúc đi ngang qua Cố Diệc Minh, cậu mặt tỉnh bơ, dùng tay phải vỗ ʍôиɠ anh. Săn chắc, rắn rỏi.
“Đợi em.”
Đúng!
Chính là như zậy!
Làm chuyện bậy bạ nhất với biểu cảm hờ hững nhất.
Ai mà không biết rắc thính chứ? Hừ.
Chú em, bị vỗ ngu người rồi đúng hem?
Ờ-mây-zing, gút-chóp, lại chống nạnh một phát. (Tham khảo ảnh minh họa truyện)
“Em làm gì thế hả?”
Khi Cố Diệc Minh đuổi tới, Dư Bắc đã ngồi xếp bằng trêи sofa nghiên cứu kịch bản.
“Làm gì là làm gì?” Dư Bắc chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Sao em vỗ ʍôиɠ anh?” Cố Diệc Minh nổi cáu.
“Ban nãy không phải anh cũng vỗ ʍôиɠ em à?”
Cố Diệc Minh ngẩn ra: “Có ư?”
“Cả hai đều là đàn ông, anh sợ gì?”
Dù sao thì hôm nay cậu sờ hết cả đằng trước lẫn đằng sau Cố Diệc Minh rồi, không thiệt miếng nào.
“Cứ thấy kỳ kỳ ấy…”
Cố Diệc Minh vẫn chìm đắm trong chuyện kia, vắt óc suy nghĩ xem sai ở đâu.
Nhìn đi, thứ trai thẳng đần độn này thồn bả nhưng chẳng cho người khác thả thính.
Ra tay với người ta thì hợp tình hợp lý lắm.
Tới lúc bị đáp trả lại không chấp nhận được.
Dư Bắc liếc Cố Diệc Minh đang đứng thẫn thờ tại chỗ, vừa cười thầm vừa đọc kịch bản.
Kịch bản phim ngắn đại khái viết về một cặp anh em, em trai phạm tội, người anh chịu tội thay, lĩnh án tù hai mươi năm. Mười năm sau, cậu em trở thành cảnh sát, trong quá trình vận chuyển tù nhân đã thả anh mình đi, cuối cùng bị cảnh sát truy đuổi, cậu em đỡ đạn cho anh trai, qua đời.
Kịch bản là sự giao thoa giữa đúng và sai, mang cảm xúc mạnh, độ khó vô cùng cao.
Dư Bắc đã nửa năm không đóng phim, thấy áp lực rất lớn, cảm giác bản thân lụt nghề mất rồi, hơi thiếu hụt khi nghiên cứu nhân vật.
“Tôi Là Diễn Viên” vì sở hữu rating quá cao nên tập cuối sẽ được phát sóng trực tiếp vào ba ngày sau, không có chỗ cho việc quay hỏng, Dư Bắc khổ ơi là khổ.
Haiz…
Nếu đem nỗ lực dành để thả thính Cố Diệc Minh dồn sang bồi dưỡng năng lực chuyên môn, nhà mình cũng bày mấy cái cúp nam diễn viên chính xuất sắc nhất ấy nhỉ?
Vậy mới nói quan hệ mập mờ không ổn thì vẫn nên tập trung vào sự nghiệp.
Rút cục Dư Bắc chẳng tập tành gì cùng Cố Diệc Minh.
Một cuộc gọi vội vã đến từ anh Lư.
“Diệc Minh, có chuyện rồi, cậu mau xem weibo đi!”
“Sao thế ạ?”
“Chương Tử Oánh…”
Cố Diệc Minh bước tới trước cửa sổ, tránh ảnh hưởng Dư Bắc đọc kịch bản.
Song Dư Bắc đã nghe thấy vài từ, tò mò nên mở điện thoại ra.
“SỐC! Chương Tử Oánh đăng bài tiết lộ từng có quan hệ tình cảm với ảnh đế Cố Diệc Minh.”
“Sao nữ đang nổi Chương Tử Oánh nói chia tay Cố Diệc Minh vì đối phương gây tổn thương cho mình, nhưng không chia sẻ nguyên nhân cụ thể.”
Ở khu thảo luận weibo, các trang giải trí đưa tin rợp trời.
Phốt to vậy, fan kéo đến chật như nêm, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ đã trèo lên đầu bảng hot search.
Bên là ảnh đế quốc dân, bên là sao nữ mới nổi, ngay cả người qua đường cũng xếp dép hóng.
Dư Bắc sang weibo Chương Tử Oánh xem, nguyên văn bài viết: “Về mối quan tâm của giới truyền thông thời gian gần đây, tôi quyết định công khai sự thật. Tôi và anh Cố đúng là từng có một cuộc tình ngắn ngủi, song kết thúc không vui vẻ. Vì trái tim phải chịu tổn thương nên hiện tại tôi không muốn nhắc tới nữa, xin người ngoài đừng đào sâu thêm.”
Fan Chương Tử Oánh lên tiếng trước.
“Thương Bé Oánh, giấu giếm bao nhiêu năm, chắc chắn đau lòng lắm.”
“Bé Oánh hiền quá, bản thân bị tổn thương mà còn không muốn nói ra.”
“Quá khứ đã qua, Bé Oánh hãy nhìn về phía trước nhé!”
“Cứ mặc kệ thứ đàn ông tệ bạc đó đi, chị xứng đáng với người tốt hơn.”
“Tôi cũng thích Cố Diệc Minh. Đẹp trai, diễn giỏi nhưng không ngờ anh ta lại là loại người ấy.”
“Thì chính bởi vì giỏi diễn nên mới tạo được vỏ bọc hoàn hảo.”
“Gã họ Cố bao nhiêu năm nay chẳng có scandal nào, hóa ra đạo đức đã suy đồi từ lâu…”
Fan Cố Diệc Minh càng hùng mạnh hơn.
“Tung tin đồn nhảm mà gáy to thế cơ à?”
“Cô Chương đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo.”
“Mau giải thích đi anh ơi! Chúng em sẽ ủng hộ anh!”
“Cô Chương buồn cười thật đấy, bịa bừa vài câu đã có thể vào vai nạn nhân để hút fan. Tội tung tin thất thiệt, xúc phạm danh dự người khác bị phạt tù mấy năm hả bọn mày?”
“Không cần quan tâm đến cái loại mở mồm ra toàn cứt đâu.”
“Người ta dám nói thì nghĩa là không phải tin đồn vô căn cứ… Tôi làm fan Cố Diệc Minh 5 năm rồi, vẫn hoang mang quá…”
“Diệc Minh mau ra đính chính!”
Dư Bắc tức trào máu họng. Những năm này Cố Diệc Minh đứng trêи đỉnh cao danh vọng, song một vụ lùm xùm cũng chẳng có, bởi vì anh ngoại trừ đóng phim thì là đang trêи đường đi đóng phim, thời gian còn lại đều ở bên cạnh Dư Bắc.
Chương Tử Oánh khẳng định chắc như đinh đóng cột, hóa ra thật sự có chuyện đấy hả?
Dư Bắc ghen ghen ghen ghen rồi.
Cố Diệc Minh vừa ở ngoài kia làm trai thẳng, vừa chơi trò ỡm ờ với cậu.
Nếu mà như ngày xưa ấy à, cái ngữ đàn ông bạc bẽo đó phải bị tống vào lồng heo, quẳng xuống sông!