Cửa vừa mở ra, Dư Hương Liên đã nói lia lịa.
“Sao? Bị cảm thôi mà đi lâu vậy là nặng lắm hả? Giờ con thấy thế nào? Không sốt đấy chứ?”
“Không sao mẹ ạ, em ấy tiêm ở bệnh viện, nhiệt độ cơ thể giảm rồi.”
Cố Diệc Minh trả lời thay Dư Bắc.
“Vậy thì được.”
Dư Bắc ủ rũ bước về phòng, Cố Diệc Minh lén giữ cậu lại.
“Cả nhà mình xem chương trình đón giao thừa một lát.”
Dư Bắc bị kéo ngồi xuống sofa.
Khâm phục Cố Diệc Minh thật.
Nhạc nào cũng nhảy.
Nói chuyện được cả với Dư Hương Liên.
Mình đã mất bình tĩnh van lơn như thế mà anh ta vẫn có thể thản nhiên ngồi xem tivi!
Chờ mình tuyệt giao với anh ta hả?
Dư Bắc càng đợi càng thấy chán nản.
Cậu cúi đầu nghịch điện thoại, nhận được vài tin chúc giao thừa bèn nhắn lại.
“Con buồn ngủ, đi ngủ trước đây ạ.”
Dư Hương Liên không ngăn cậu, chắc bà nghĩ cậu mệt.
Dư Bắc nằm trong chăn.
Cảm thấy ngay cả cái chăn cũng chống đối mình.
Chẳng ấm tẹo nào, ngược lại còn lạnh ơi là lạnh.
Y hệt trái tim của mình ấy.
Cố Diệc Minh vẫn chưa vào phòng.
Chẳng buồn nói lấy một câu.
Đồ vô lương tâm.
Dù từ chối thì tốt xấu gì cũng phải an ủi tí chứ?
Trốn à?
Như thể sợ bị mình đè ra vậy.
Nực cười.
Coi Dư Bắc này là hạng người gì?
Mình đánh thắng nổi Cố Diệc Minh chắc?
Mười hai giờ, Hạ Nhất Phàm và Tần Phong gửi tin nhắn tới gần như cùng lúc.
“Út Cưng, năm mới vui vẻ!”
“Chúc Út năm mới vui vẻ!”
Dư Bắc trả lời từng người một.
Chẳng biết bọn họ đang chen chúc trong căn hộ nho nhỏ làm chuyện gì? Đánh nhau hay đấu kiếm?
Tiểu Bạch cũng nhắn tin cho cậu: “Anh Tiểu Bắc, năm mới vui vẻ nhá! Tập một của ‘Bạn Đồng Hành’ đã lên sóng rồi, anh xem chưa?”
Dư Bắc chẳng buồn xem.
Ngay cả một gã đàn ông mà còn không tán đổ, tâm trí đâu để đu show?
Lại là show chính mình tham gia nữa chứ.
Song vẫn phải lướt Weibo.
“Bạn Đồng Hành” với dàn khách mời khủng, kết hợp cùng tầm ảnh hưởng không nhỏ vốn có, vừa chiếu đã đứng đầu bảng xếp hạng rating, không ngừng lên hot search.
Độ hot của Chương Tử Oánh cũng theo đó mà tăng cao, cộng thêm tin đồn với Cố Diệc Minh lúc trước, cô ta nghiễm nhiên trở thành tâm điểm sự chú ý.
Ê-kíp Chương Tử Oánh còn đăng bài tung hô cô ta xinh đẹp nhất trong chương trình.
Đương nhiên là xinh nhất rồi.
Chương trình chỉ có ba người phụ nữ, một người thì đã hơn bảy mươi tuổi.
Dư Bắc để ý thấy topic “Cố Diệc Minh Dư Bắc bắt tay lăng xê CP”.
“Dạo này Cố Diệc Minh càng ngày càng thối nát.”
“Tự hạ giá, tham gia chương trình giải trí nhằm thoát khỏi scandal. Hahaha.”
“Vị thế sụt giảm.”
“Còn tạo CP với đàn ông để câu fan, tao xin phép nôn trước ạ.”
“Cố Diệc Minh cút khỏi showbiz đi!”
“Dù sao tao cũng đếch thèm ra rạp xem phim mới của gã.”
Dư Bắc nhìn đống bình luận tẩy chay Cố Diệc Minh, thật sự là…
Thật sự là hả lòng hả dạ.
Ai bảo anh gây lùm xùm với gái mà không chịu chịch em.
Nhưng trêи mạng cũng không ít kẻ anti cậu, chửi nhau ỏm tỏi với fan.
“Dư Bắc là thứ nghệ sĩ quèn gì vậy?”
“Bế Dư Bắc đi. Mấy người war gì thì war, nhà này không chơi. Cảm ơn.”
“Buộc chặt với Cố Diệc Minh như lạt buộc bánh chưng rồi mà còn không chơi?”
“Chắc bị Cố Diệc Minh lôi ra làm bàn đạp.”
“Thèm nổi tiếng đến phát điên.”
“Tác phẩm chuyên môn không có nhưng tham gia hết show này tới show khác, ghét loại nghệ sĩ này vãi.”
“Tao, một người từng xem live stream bày tỏ ô dù của Dư Bắc to lắm, dính dáng đến cả Uông Gia Thuỵ nữa cơ.”
“Bảo sao dạo này tự dưng mua nhiều hot search thế.”
“Chủ yếu là fan cứ tung hô đứng đầu chuyên ngành ở Học viện Điện ảnh Hải Thành. Ha ha, tao chẳng thấy nó có tí khả năng diễn xuất nào.”
“Tiểu Bắc toàn đóng vai phụ của phụ, một tập chỉ xuất hiện ba lần thì mày biết thế đếch nào được khả năng diễn xuất của em tao?”
“Không có tác phẩm mà to mồm vậy?”
“Dư Bắc sắp bị chửi bục mặt rồi, Cố Diệc Minh đâu ló đầu ra nói đỡ câu nào, thế mà lũ hủ còn tự thẩm du CP này nọ.”
“Không bợ đít, không dìm hàng, chờ kết quả phiên toà.”
“Tôi đứng về phía Chương Tử Oánh, con gái sao có thể đem danh dự bản thân ra để đánh cược? Fan Cố Diệc Minh còn bảo cô ấy vu khống anh nhà họ, cười xỉu.”
“Xã hội nam quyền là thế đấy. Bé Oánh bị bạo lực mạng tới mức nào rồi?”
“Thật ra tui mới lọt hố Bắc Minh Hữu Dư, nghe mọi người nói vậy thì hơi rén…”
…
Hiện tại Dư Bắc thấy có một điều Cố Diệc Minh nói rất đúng.
Xã hội này chẳng hề thân thiện như cậu tưởng.
Chỉ cần có kẻ cầm đầu, các cư dân mạng không nắm rõ tình hình sẽ bị dắt mũi.
Dù cho cậu vốn không làm gì hết.
Dư Bắc vô tình nhấn làm mới Weibo, bỗng thấy dòng trạng thái mới của Cố Diệc Minh.
“Cố Diệc Minh: Năm mới vui vẻ, Út Cưng @Dư Bắc.”
Dư Bắc sốc.
Quả nhiên chỉ nháy mắt đã có vài ngàn bình luận, trong đó fan CP vui như Tết, fan only độc tôn không chịu thừa nhận, anti chửi bới, nguyền rủa.
Nếu anh Lư nhìn thấy status này thì chắc sẽ phát điên mất.
Cố Diệc Minh đang ở đầu sóng ngọn gió, đăng bài làm gì?
Anh ngồi ngay phòng khách, đăng con khỉ khô.
Ngay cả việc vào phòng, nhìn ông đây một cái, nói một câu cũng không chịu?
Để mình chống mắt lên xem hôm nay Cố Diệc Minh có vào ngủ không, xem anh trốn được đến khi nào.
Dư Bắc bực bội rồi ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cậu mơ mơ màng màng, chẳng muốn mở mắt ra nữa.
Chỉ cảm thấy lòng bàn tay, bàn chân mát lạnh, ngứa ngáy vì bị xoa bông tẩm cồn.
Hôm sau, Dư Bắc giật mình tỉnh giấc.
Cậu nghe thấy tiếng Cố Diệc Minh và Dư Hương Liên ở bên ngoài.
“Thằng nhóc này sao vội thế? Mới mùng một Tết, trời còn chưa sáng.” Dư Hương Liên bảo.
Cố Diệc Minh muốn đi?!
Anh đi đâu???
Dư Bắc định tung chăn bật dậy, nhưng dừng lại.
Đi đâu được nữa?
Trốn mình chứ gì.
Trời chưa sáng mà đã chuẩn bị đánh bài chuồn.
Cố Diệc Minh khẽ đáp: “Con xin lỗi mẹ, có chút chuyện công việc nên con cũng hết cách. Lần sau rảnh con sẽ tới thăm bố mẹ.”
“Haiz… Mẹ còn mong con ở nhà chơi mấy hôm nữa cơ.” Dư Hương Liên lại hỏi: “Cần bảo Dư Bắc không?”
Cố Diệc Minh im lặng giây lát, nói: “Thôi ạ, em ấy đang ốm, ngủ không ngon giấc, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Do mình bị ốm à?
Hay vì anh ấy nghĩ đồng tính luyến ái là bệnh truyền nhiễm? Sợ lây từ mình?
“Được, đợi bao giờ nó dậy, mẹ sẽ bảo với nó.”
Cố Diệc Minh đáp vâng rồi Dư Bắc nghe thấy tiếng kéo vali mỗi lúc một xa, sau đó tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, đập thẳng vào lòng cậu.
Anh ấy đi thật rồi.
Cố Diệc Minh chẳng bao giờ đi mà không nói lời tạm biệt.
Nhất là lúc mình bị ốm, anh ấy càng chưa từng cuống quýt né tránh như thế.
Bọn mình thật sự chấm hết rồi.
Dư Hương Liên rón rén bước vào phòng, thu dọn vài bộ quần áo, bắt gặp cảnh Dư Bắc ngồi trơ như phỗng trêи giường trong bóng tối.
“Úi giời!” Dư Hương Liên bật đèn, ôm ngực. “Mày muốn chết hả? Làm mẹ hết hồn. Mộng du à?”
“Mẹ.”
Dư Bắc chẳng kìm nén nổi.
“Cố Diệc Minh không cần con nữa rồi.”