• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Dung sau khi nhìn thấy Vương Vũ Thư rời khỏi bàn ăn lúc này mới lia mắt sang nhìn Ngụy Thần.

Giọng nói của cô 1 chút cũng không có kèm theo cái cảm xúc gì làm người ta không thể đoán được rốt cuộc cô đây là cái tâm trạng như thế nào.

Nhưng chỉ cần người nào quen thuộc đối với Trịnh Dung mà nói thì có thể thấy lúc này tâm trạng cũng không có vui vẻ là bao.

- Cái gì cũng nên 1 vừa 2 phải.

Nghe như nhắc nhở mà cũng là cảnh cáo.

Trịnh Dung lúc nhìn Ngụy Thần.

Cô cũng không có nhìn ra cái gì trong ánh mắt của hắn mà giống như ngưỡng mộ tiểu bảo bảo đâu.

Nếu để dùng 1 từ ngữ chính xác để miêu tả thì phải nói ánh mắt ấy chính là muốn giành giật món đồ chơi mà người khác để tâm.

Ánh mắt đấy từ ban đầu lúc Ngụy Thần nhìn đến Thẩm Minh Khuê rồi lại nhìn Tư Hiên cô cũng đã đoán được 1 phần nào đó.

Cậu ta có thể gây 1 ít phiền phức cho Tư Hiên nhưng Trịnh Dung cô không mong cậu ta làm cái gì vượt quá giới hạn gây tổn thương cho tiểu bảo bảo nhà cô.

Ngụy Thần nghe được câu nói của Trịnh Dung cũng là nở ra 1 nụ cười tỏa nắng đáp lại rồi nói 1 câu chào hỏi với mọi người cũng đứng dậy bỏ đi.

Lâm Khả nghe được câu nói này của Trịnh Dung dù có là kẻ ngốc thì cũng có thể nhận ra lúc này thật sự chính là mình lại đem đến phiền toái.

Theo như câu nói của Trịnh Dung thì Thẩm Minh Khuê lại không thể là 1 người mới vào ngành mà lại còn là 1 vị tiền bối của Vương Vũ Thư.

Điều đó chứng tỏ bối phận của Thẩm Minh Khuê lại chắc chắn là hơn Lâm Khả cô không biết bao nhiêu lần ah!

Ngoài ra chính là hình như Thẩm Minh Khuê chính là chú ý tới Tư Hiên nha!

Hoàn toàn 1 chút cũng là không có liên quan đến Ngụy Thần.

Lúc này Lâm Khả chỉ muốn quay lại thời điểm lúc nãy vả cho mình vài cái bạt tai, cái gì mà tiểu muội muội, cái gì mà xứng đôi...

Quả thực ngốc muốn chết!

Người quản lý của cô lúc nào cũng chê trách Lâm Khả cô là 1 con người mồm luôn nhanh hơn não, không biết suy nghĩ!



Cô luôn cho đấy là lời nói quá đáng nhưng nhìn tình hình bây giờ có vẻ như cô thật sự là 1 người không biết nghĩ thật!

Tâm trạng mọi người ngồi trong bàn ăn lúc này quả thực ngoài mặt thì giống như chuyện gì cũng không xảy ra.

Nhưng trong lòng mọi người ở đây đều rõ hơn hết 1 tháng yên ổn chung hòa là chuyện không thể.

Bữa cơm lúc này tan rã trong không khí chẳng mấy vui vẻ.

Mỗi người đều khách sáo chào hỏi vài câu rồi lần lượt đi vào trong phòng đã được sắp xếp.

Trở lại bên phía Tố Mạn.

Sau khi rời khỏi bàn ăn, cô cứ như vậy lẽo đẽo theo đằng sau Tư Hiên đợi tâm tính của hắn ổn định 1 chút.

2 người 1 trước 1 sau cứ thế một đường thẳng mà đi.

Cuối cùng 2 người cứ vậy mà đi cũng không biết đã đi đến cái địa phương nào.

Thẩm Minh Khuê lúc này suy nghĩ trong đầu chính là mau chóng làm hắn bình tĩnh nha.

Cô thực sự có chút đói!

Tư Hiên vẫn là có rất nhiều khúc mắc trong lòng, hắn đương nhiên biết được Thẩm Minh Khuê đi đằng sau mà hắn lại không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

Tư Hiên hắn không biết lấy danh phận gì để đối mặt với Thẩm Minh Khuê.

Đi thêm 1 đoạn nữa.

Thẩm Minh Khuê chính lúc này là lấy hết can đảm tiến lên trước mặt Tư Hiên.

- Có thể bình tĩnh lại chưa...Chúng ta trước tiên vẫn là tìm 1 chỗ lấp đầy bụng trước được không?

1 câu nói đấy của Thẩm Minh Khuê nói ra trong mắt Tư Hiên có thể thấy được thiếu nữ trước mặt nhìn cô có vẻ héo héo không cao hứng!

1 suy nghĩ lướt ngay trong đầu của Tư Hiên lúc này.



" Có lẽ là đói đi! Thật là đáng yêu "

Tâm trạng có lẽ cũng đã bình ổn được phần nào, Tư Hiên cũng là gật đầu nhẹ 1 cái tỏ vẻ đồng ý với Thẩm Minh Khuê.

2 bọn họ cứ vậy tung tăng đi tìm khắp nơi địa phương ăn uống, chỗ bọn họ đến lúc này có thể coi là trung tâm của 1 thị trấn nhỏ đi.

Đồ ăn thì cũng không phải là cái gì đặc sắc, tinh xảo, cũng không có những nhà hàng cao cấp gì đó.

Đồ ăn ở đây chính là hầu hết là những món ăn vặt, món quê dân dã, giản dị chúng được bày bán ở những sạp hàng vỉa hè, quán bán dạo.

Mặc dù đơn giản là vậy nhưng chúng chính là có sự cuốn hút riêng của mình.

Thẩm Minh Khuê là 1 người không hề kén ăn.

Nhưng đối với Tư Hiên thì không chắc cũng là như vậy.

Dù sao thì vị kia chính là thập phần khó tính trong ăn uống sinh hoạt.

Đồ ăn của cậu ta và Hạ Minh Khuê hầu hết chính là cậu ta tự mình xuống bếp nha.

Không biết bây giờ chỉ là 1 tính cách nhỏ của người đấy thì có thể dễ tính hơn chút nào không?

Thẩm Minh Khuê lúc này không khỏi nhìn lại Tư Hiên.

Ánh mắt của cậu ta chính là tràn đầy sự không tình nguyện.

Nhưng cuối cùng cậu ta cũng không mở miệng nói 1 câu phản đối nào.

Coi như cậu ta ngồi xuống cũng chỉ đụng vài đũa với bộ mặt không cao hứng, phần còn lại chính là ngắm nhìn đối phương ngồi ăn.

Thẩm Minh Khuê cô cứ từ từ ăn từng món từng món một, tốc độ không nhanh không chậm.

Mặc dù chỉ là đang ăn 1 cọng rau đi chăng nữa thì Thẩm Minh Khuê cũng có thể khiến người nhìn cảm thấy cô chính là đang ăn sơn hào hải vị.

Sau khi lấp đầy cái bụng Thẩm Minh Khuê lôi kéo Tư Hiên đi ngắm nhìn 1 vài địa phương trong cái thị trấn này.

Người dân ở đây cũng đầy lòng nhiệt tình mà chào hỏi và giới thiệu địa điểm tham quan cho Thẩm Minh Khuê và Tư Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK