Trêи người ông ta là 1 bộ âu phục nghiêm chỉnh, gương mặt người đàn ông đã có những nếp nhăn kết hợp với mái tóc hoa ɖâʍ đây là những dấu hiệu của thời gian để lại.
Nhưng vẫn là không thể che dấu được đôi mắt sắc bén, cùng với khí chất đặc trưng của 1 sát thủ.
Ừm... Theo như kí ức của nguyên chủ thì người đàn ông này được gọi là Chú Trương.
Đây là cánh tay phải đắc lực của Lãnh Thiên cũng là người kiêm chức quản gia trong nhà.
Chú Trương sau khi thao thao bất tuyệt* được 1 hồi thì cũng chuyển tầm mắt kiểm tra xem xét trêи người của Lãnh Minh.
* Ở đây hiểu là hỏi nhiều, dồn dập, miên man.
Khi nhìn thấy vệt máu trêи cổ của Lãnh Minh, Chú Trương lúc này lập tức gần như là hoảng hốt mà bảo vị bác sĩ ngồi trong xe băng bó cho Lãnh Minh.
- Cậu chủ! Trêи cổ cậu chảy máu rồi, lão Trần nhanb băng bó cho cậu chủ.
Giọng nói người đàn ông có chút tức giận đan xen với sự lo lắng.
Lãnh Minh cũng chỉ là bình tĩnh đánh giá Chú Trương.
Tiểu Bạch để ý hình như từ lúc lên xe Tiểu Tỷ Tỷ nhà nó giữ hình tượng 1 chữ ngàn vàng, 1 câu cũng là không muốn nói.
Vẫn là không thể kìm được mà hỏi.
" Tiểu tỷ tỷ, cô có chuyện gì sao?"
"...."
Sau 1 hồi không nghe được hồi đáp, nó lại nhỏ giọng nỉ non gọi ký chủ nhà nó.
" Tiểu tỷ tỷ..."
Mãi đến vài phút sau nó mới nhận được câu trả lời từ chỗ ký chủ nhà mình.
" Quá mệt! Không muốn nói chuyện!"
"...."
Cô vui là được! Chủ nhân đã nói chỉ cần cô vui là được!!!
.....
Lão Trương, ông tự nhận rằng mình là người đi theo bang chủ từ lúc mới chân ướt chân ráo vào giới, lúc đó chưa lập được cơ nghiệp giống bây giờ.
Mạng của ông cũng là từ bang chủ cứu mới vớt được về, con của bang chủ ông cũng coi như con của mình mà chăm sóc.
Phải biết rằng cậu chủ là bảo vật vô giá của bang chủ, 1 câu mắng bang chủ cũng là chưa bao giờ nói.
Vậy mà bọn họ lại dám làm cậu chủ bị thương, thực sự cơn tức này ông nuốt không trôi!
Ông ngồi nhìn bác sĩ băng bó xong vết thương cho Lãnh Minh.
Ngay lập tức ông đưa xuống 1 khay đồ ăn nhẹ và sữa, đồ ăn chủ yếu toàn là bánh ngọt trong khay còn có những viên kẹo màu xanh màu đỏ, nhìn thực đẹp mắt làm sao!
- Cậu chủ! Ăn tạm chút đồ lót dạ.
Lãnh Minh nhận lấy và nhìn chằm chằm vào khay đồ ăn, trêи mặt cũng là không có bất kỳ 1 biểu cảm dư thừa nào.
" Ha! Đẹp mắt cái con khỉ?
Đây là cái gì!? Dỗ dành trẻ con hay sao?
Hơn nữa ăn nhiều đồ ngọt như vậy không sợ tiểu đường sao?
Ta đây cũng là cần thể diện!!!
Không ăn! Không ăn! Nhất định không ăn!"
Nội tâm thì gào thét, phản kháng nhưng vẫn là hành động chân thực hơn!
Ngay lúc này ánh mắt của Lãnh Minh, kiểu đại loại là hận không thể lập tức nhân bản cái khay đồ ngọt trêи tay.
Hạ Minh Khuê nói thế nào nhỉ?
Cực kỳ dễ dàng với đồ ăn chưa từng có sở thích đặc biệt nào đối với đồ ăn.
Nhưng lại không 1 ai có thể ngờ rằng Hạ Minh Khuê lại cực kỳ thích ăn đồ ngọt.
Hơn nữa còn đặc biệt là thích bánh hoa đào!
Lý do thích?
Đại loại là cô cảm thấy nó là 1 sở thích mặc định của mình kiểu như nó gắn liền với 1 kỉ niệm, nhưng thử qua vô số loại vẫn là không tìm được mùi vị mà cô vẫn luôn tâm niệm.
Có lẽ đây là kí ức mà Hạ Minh Khuê cô bị mất đi chăng?
Cái gì không có chứ thời gian Hạ Minh Khuê cô có rất nhiều.
Kí ức mất đi, cô sẽ tự mình tìm lại!
----- Quay về Tần Trạm
Sau khi Lãnh Minh quay đi thì 1 lúc sau từ bụi cây có 1 nhóm người bước đến.
Người dẫn đầu trong nhóm bước ra cúi người thái độ cung kính hướng về phía Tần Trạm mà nói.
- Lão Đại người đã xử lí xong.
Người nọ cũng như đã quen với biểu hiện này của lão đại nhà họ cũng không mong đợi phản ứng từ lão đại nhà mình.
Tần Trạm ngẩng mặt lên đã không còn dáng vẻ chật vật vừa rồi, gương mặt không được coi là hồng hào nhưng so với lúc nãy ít nhiều cũng đã là có chút huyết sắc.
Hắn chậm rãi đứng dậy, người nọ tiến lên đỡ.
Ánh mắt hắn nhìn về phía người đàn ông kia phát ra 1 âm thanh không khó để nhận thấu trong giọng nói mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
- Lãnh Minh.
Người kia hiển nhiên là ngạc nhiên.
Lão đại nhà hắn không phải thực sự cần thiết thì chính là 1 từ cũng lười nói!
Chưa ngày nào hắn thấy lão đại nói quá 10 chữ!
Giọng hắn có chút hoang mang, hỏi lại.
- Lão đại?
Tần Trạm liếc về phía người nọ 1 cái rồi cứ như vậy được dìu ra xe.
Ánh mắt kiểu như nhắc nhở mà cũng giống như đe dọa hắn rằng
" Quản lí cái mồm thật tốt! "
Người kia cứ mờ mờ mịt mịt dìu Tần Trạm ra xe, cũng không chậm trễ mà cho người đi thu thập tin tức.
Tên mà lão đại nhắc đến không phải đại tẩu tương lai thì cũng là người mà lão đại nhà hắn thầm thương trộm nhớ!
Muốn hỏi tại sao hắn không suy đoán về trường hợp đấy là người mà lão đại nhà hắn ghét?
Hahha! Thực xin lỗi với những người mà lão đại không vừa mắt thì chính là chỉ cần 1 cái liếc mắt lão đại nhà hắn cũng là lười cho!
Còn về kẻ thù của lão đại? Đến hiện tại vẫn là chưa xuất hiện đâu!