• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Minh Khuê vốn là không có bị ảnh hưởng từ thuốc mê nhưng bởi vì đi đường xa nên là cô ngủ quên.

Lúc cô tỉnh dậy thì cũng là lúc cửa phòng mở ra.

Chàng trai mặc áo sơ mi trắng với chiếc quần âu.

Dáng người cao gầy, tạo cho người ta cảm giác cuộc sống trôi qua không mấy tốt đẹp.

Vẫn là gương mặt quen thuộc có chút xơ xác nhưng chắc do vẫn còn hào quang của nam9 nên nhìn cũng không đến nỗi nào, chẳng qua là do thiếu ngủ nên có quầng thâm mắt.

Chàng trai nở 1 nụ cười ôn nhu, dịu dàng bê vào 1 khay thức ăn.

Giọng nói có chút ồm nhưng vẫn có phần nhu tình trong từng câu nói.

- Tiểu Khuê, em tỉnh rồi! Dậy ăn trưa không sẽ bị đói.

Hạ Minh Khuê ngước gương mặt nhìn thẳng Triệu Lâm, giọng nói trong trẻo vang lên.

- Anh là đang muốn giam giữ tôi?

- Tiểu Khuê, tha thứ cho anh đi. Anh biết là em vẫn còn tình cảm với anh mà. Chúng ta bắt đầu lại tất cả có được không em?

Hạ Minh Khuê rất chân thành hỏi Tiểu Bạch.

- Nếu như nam9 bây giờ chết thì có sao không?

- Kí chủ ah thế giới này là khí vận chi tử nữ chính có thể chết nhưng nam9 mà chết thì thế giới sẽ sụp đổ đấy. Không được giết nam9 nha. Tuyệt đối không thể.

Đấy thấy chưa nó đã bảo mà tiểu tỷ tỷ nhà nó nhất định là muốn làm gì đấy.

- Triệu Lâm, quay đầu là bờ. Bây giờ anh đang bắt đầu lại 1 cuộc sống mới, nên buông bỏ quá khứ. Chúng ta cũng đã không thể nào hàn gắn lại như lúc ban đầu nữa rồi.

- Hạ Minh Khuê, anh không thể buông, xin lỗi. Nếu em không tình nguyện ở bên cạnh anh thì anh đành phải nhốt em lại ở đây, dù cho em có hận anh cũng được.

- Lăng Tử Thiên sẽ đến đón tôi. Anh vẫn là bỏ ý nghĩ này đi!

- Đúng rồi. Chỉ cần Lăng Tử Thiên chết là em sẽ lại yêu anh như hồi xưa. Hắn nhất định phải chết, hắn đáng chết. Em chỉ có thể là của tôi!

Hạ Minh Khuê nhìn thấy sự điên loạn, mất kiểm soát từ trong mắt Triệu Lâm.

Đôi mắt của hắn bây giờ chỉ hiện lên sự khát máu đầy sát ý nó làm người ta sợ hãi khi xung quanh tỏa ra đều là tử khí.

- Trò chơi đã đến lúc phải kết thúc. Tiểu Bạch chức năng cảm xúc tắt đi chưa?

- Tiểu tủ tỷ, đã tắt.

--------Trở lại chỗ Lăng Tử Thiên --------

Lúc anh ra ngoài sau khi đi vào trong cục dân chính lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Ra ngoài với tâm trạng vui sướиɠ cầm trêи tay là 2 quyển sổ màu đỏ.

Khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc như tiểu yêu tinh nhưng lại có khí chất nhu thuận, dịu dàng như thiên sứ mang lại ánh sáng cứu rỗi nhân loại.

Nó là 2 thứ đối lập nhau nhưng khi tập trung lại ở trêи người anh chúng lại hài hòa đến kì lạ.

Xung quanh anh đang ngập tràn sự vui vẻ, hạnh phúc.

Anh muốn cả thế giới này đều biết rằng Hạ Minh Khuê và Lăng Tử Thiên anh bây giờ đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

Anh đi nhanh nhìn về phía chiếc xe của mình nhưng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Trong lòng anh ẩn ẩn sự bất an ngập tràn.

Anh gọi điện cho cô nhưng lại không gọi được.

Tất cả các những đồ có gắn vị trí định vị trêи người cô thì mỗi cái 1 nơi.

Lòng anh rất hoảng nhưng lý trí của anh buộc mình phải thanh tỉnh.

Dựa vào địa vị của anh muốn tìm 1 người không phải là khó.

Sau gần 1 h đồng hồ tìm kiếm, cuối cùng anh cũng xác định được vị trí của cô.

Anh đứng quan sát ngôi nhà ở trêи núi. Bên ngoài có tầm 6 tên canh gác đi xung quanh ngôi nhà.

Trêи tầng thì có tầm 4 tên.

Chưa xác định rõ nên anh không dám manh động.

Đứng chờ khi bọn chúng đi đổi ca là vào hơn 1 tiếng sau.

Lúc này anh và người của anh đã tấn công đột nhập thành công.

Anh đi lên tầng 2 có 1 căn phòng sau lối rẽ hành lang được 2 người canh giữ bên ngoài cửa phòng.

Đứng ở góc khuất dùng súng lục có gắn nòng giảm thanh bắn chết 2 tên.

Sau khi xử lý xong tất cả và phá khóa cửa phòng.

Đập vào mắt anh là người con gái mà anh tìm suốt 1 ngày này.

Nhìn cô ung dung tự tại nằm tựa lưng vào thành giường đọc sách có điểm nào giống với người bị bắt cóc không?

Cô đây là xem nơi này như nhà của mình mà ở rồi!

Lăng Tử Thiên vội bước đến gần Hạ Minh Khuê ôm cô vào lòng.

Đúng lúc này cửa phòng lại lần nữa mở ra. Từ ngoài bước vào là Triệu Lâm.

Đôi mắt của hắn khi nhìn Lăng Tử Thiên hiện lên sự điên cuồng, trêи tay hắn cầm 1 khẩu súng lục.

- Lăng Tử Thiên! Hôm nay là ngày chết của mày.

Triệu Lâm đưa tay cầm khẩu súng lục nhắm vào Lăng Tử Thiên bắn.

Nhưng vì Lăng Tử Thiên nhanh nhạy nên đã tránh được đường bắn của Triệu Lâm và bắn lại hắn ta 2 phát ở bụng và chân.

Cô nhìn thấy Lăng Tử Thiên lại muốn bắn thêm phát nữa thì vội ngăn cản.

- Tử Thiên, được rồi cho hắn ta 1 con đường sống.

Lăng Tử Thiên gật đầu quay sang dìu cô ra ngoài.

Đi đến cửa phòng cô nhìn thấy Triệu Lâm đưa khẩu súng lên bắn.

Cô quay lại hôn vào đôi môi của Lăng Tử Thiên rồi xoay lưng ra đỡ phát súng đấy cho anh.

Nếu như để Lăng Tử Thiên bị bắn phát súng đấy thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vì Hạ Minh Khuê đỡ cho phát súng đấy vị trí rơi vào chỗ hiểm.

Cô ngã khụy xuống.

Vẫn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ ấy.

Cô đưa bàn tay tinh xảo của mình lên sờ lên gương mặt thanh tú của anh.

Đôi môi cô nở 1 nụ cười ngọt ngào, giọng nói trong trẻo của cô lại 1 lần nữa vang lên.

- Tạm biệt, lão công!

Sau khi nói xong câu đấy thì Hạ Minh Khuê cô cũng nhắm mắt.

Trêи gương mặt yêu nghiệt của Lăng Tử Thiên đã rơi ra những giọt nước mắt.

- Lão bà. Em thật ngốc!

Triệu Lâm sau khi nhìn thấy Hạ Minh Khuê chết thì thần trí cũng trở nên điên điên dại dại.

Hôn lễ của cô và anh vẫn được tổ chức.

Anh cầm di ảnh của cô bước trêи lễ đường.

Sau ngày hôn lễ ấy thì anh cũng mất theo cô.

2 người họ được chôn cất cùng nhau tại 1 nơi xinh đẹp với xung quanh là 1 vùng hoa hồng đỏ.

Loài hoa cô thích.

Toàn bộ tài sản của họ được gia đình đem đi làm từ thiện.

Sự gia đi của họ để lại rất nhiều sự tiếc nuối và ngưỡng mộ.

Mọi người tiếc nuối cho họ vì ra đi khi còn trẻ.

Mọi người ngưỡng mộ họ vì họ có 1 tình yêu đẹp, họ tìn được 1 người thật lòng với mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK