Cậu cảm giác trêи mặt mình đang có 1 bàn tay vân vê ở trêи đó.
Tần Trạm dường như cũng biết rằng bản thân có chút không kiềm chế được mà dịu dàng hỏi han.
- Tôi làm em tỉnh sao?
Lãnh Minh dụi mặt vào ngực Tần Trạm nhìn có chút giống với 1 chú mèo nhỏ đáng yêu đang làm nũng chọc người yêu thương.
Phải mất tầm 1 lúc Lãnh Minh mới coi như hoàn toàn tỉnh táo để quan sát xung quanh.
Đây là phòng khách căn chung cư của cậu.
Hình ảnh hiện tại là Lãnh Minh được Tần Trạm ôm trong lòng mà nằm ngủ ở trêи ghế sofa.
Tư thế này đúng thực giống y hệt với tư thế ngày hôm qua lúc Lãnh Minh lâm vào giấc mộng.
Lại nhìn qua gương mặt của người nọ, tầm mắt có chút quầng thâm biểu hiện rằng đang bị thiếu ngủ nhưng trêи mặt hắn không thể che dấu được 1 tia phong quang.
Tầm mắt hắn luôn phát sáng như 1 đứa trẻ được cho kẹo, hắn luôn nhìn về phía cậu mà ngây ngốc nở 1 nụ cười, mắt cũng theo vậy mà rạo rực.
Hắn đây là cứ như vậy ôm cậu duy trì 1 tư thế ngồi hết cả đêm!?
Cậu lúc này thật sự không biết phải làm gì...
Giọng nói trong trẻo có chút 1 giọng mũi do vừa ngủ dậy của cậu vang lên mang theo 1 tia mất đắc dĩ.
- Anh là cứ ngồi duy trì như vậy 1 đêm không ngủ?
Người kia rất nhanh liền gật đầu.
Cậu lại tiếp tục hỏi.
- Không mệt?
Hắn liền lắc đầu.
Mãi đến 1 lúc sau, hắn bắt đầu mở miệng nói.
- Em, tôi xác định?
Lãnh Minh ngẩng đầu có chút mờ mịt nhìn về phía Tần Trạm.
Tựa như từ lần đầu gặp cậu cũng thấy hắn thực sự là không muốn nói chuyện.
Không phải không nói được!
Đơn giản là không muốn nói.
Cho nên bây giờ là hắn nói ra 4 từ như vậy thực làm cho cậu có chút buồn rầu đến mờ mịt.
Cậu lên tiếng dò hỏi.
- Anh đang muốn nói là tôi với anh xác định ở bên nhau?
Tần Trạm thành thành thật thật mà nghiêm túc gật đầu.
Lãnh Minh tự dưng là muốn khi dễ hắn, cậu mở miệng phun ra 2 chữ.
- Không phải.
Ngay lập tức bầu không khí có chút được coi là hài hòa biến thành 1 bầu không khí âm trầm, ngột ngạt.
Gương mặt Tần Trạm lúc này trở nên nhợt nhạt, ảm đạm đi vài phần.
Hình như đúng thực 2 người bọn họ vẫn chưa có cái gì rằng buộc chắc chắn!
Từ ngày đấy hắn luôn là người mong nhớ cậu.
Hắn luôn ở trong đầu mà vẽ ra tương lại của bọn họ.
Hắn còn đã nghĩ đến chuyện cậu sẽ bị mọi người miệt thị, xa lánh vì cậu và hắn đều là con trai mà lại ở bên cạnh nhau.
Lúc đó tưởng tượng đến cảnh cậu bị người khác xa lánh, khi dễ hắn chỉ muốn băm nát kẻ khinh dễ cậu rồi vứt cho chó ăn.
Hắn trong 1 tháng này lúc nào cũng đặt vị trí của cậu lên trêи đầu mà so sánh.
Tự nhiên cũng vì như vậy mà nhưng người cậu muốn bảo vệ đều mọi chuyện an bình, tốt lành thuận buồm xuôi gió.
Và những người cậu muốn chỉnh cũng không thể an ổn mà thoát.
Hắn cũng là vì 1 câu nói của cậu ngày ấy bảo tìm cậu báo đáp.
Đúng lúc hắn thiếu 1 lý do nên ngay khi giải quyết mọi phiền phức của mình hắn đã lấy lý do mà cậu đặt ra thuận lý thành chương mà đến trước mặt cậu.
Từ đầu đến cuối hình như đều là tự bản thân hắn suy diễn, ảo tưởng ra.
Tất cả mà nói đây đều chỉ là suy nghĩ của hắn chứ không phải cậu.
Hắn càng nghĩ càng cúi đầu ngày càng thấp xuống, bộ dáng muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu ủy khuất.
Bộ dáng này của hắn thực làm người nhìn đau lòng.
Quả thực nhìn khá giống 1 oán phụ đang bị bỏ rơi.
Mà Lãnh Minh lại trở thành người chồng vũ phu đang muốn bỏ rơi vị oán phụ kia.
Tần Trạm ngẩng đầu lên nói ra 3 chữ.
- Tôi...báo đáp.
Giọng nói có chút khàn khàn, nghẹn ngào như đang che dấu 1 điều gì đó.
Lúc hắn nói xong câu này có chút thấp thỏm mà hèn mọn.
Hắn quả thực giống như là đang cầu xin tình cảm của cậu.
Biểu cảm có chút sợ sệt, cẩn thận lại thấp thỏm mà nhiều hơn chính là cảm thấy hắn lúc này chính mình quả thực thương tâm.
Lãnh Minh lúc này có chút không chịu được.
Không biết giải thích thế nào...
Chính là ở ngực của cậu lúc này rất đau.
Đau như bị ai hung hăng lấy kim đâm chọc nhiều lần vậy.
Cậu thực không thích bộ dáng của hắn lúc này!
Đối với cậu mà nói hắn chính là không nên 1 bộ dáng cẩn thận, hèn mọn mà cầu xin tình cảm của mình như vậy!
Hắn vốn dĩ phải là 1 con người vô tắc vô thiên, gây sự vô lý, ngang tàng, hung hăng càn quấy ở trước mặt cậu.
Trong tận thâm tâm của cậu run rẩy mãnh liệt.
Có rất nhiều hình ảnh thi nhau xoẹt qua trong tâm trí của Hạ Minh Khuê.
Hình ảnh dừng lại lúc này là ở 1 cái đài nhìn xuống phía dưới xác người vô số, máu chảy thành sông.
1 nam tử hắc bào, trêи tay cầm 1 thanh trường kiếm.
Hắn che chắn cho 1 nữ tử huyết y đứng đằng sau.
Xung quanh hắn lúc này được bao quanh tầng tầng lớp lớp rất nhiều người.
1 mình hắn giết chết từng đợt người tiến lên.
Có người gào lên.
- Nàng ta vốn dĩ không nên đi ra, để nàng ta trở về mọi thứ đều tốt! Chính nàng đã giết không biết bao nhiêu người!!! Ngươi vì nàng mà chống đối lại cả thần giới hay sao?
Nam tử hắc bào trước sau như 1 vẫn luôn che chắn, bảo vệ cho nữ tử huyết y đằng sau.
Giọng nói của hắn vang khắp không gian.
Giọng nói bâng quơ, nhẹ nhàng mà lại thực kiên định, mang theo 1 tia cố chấp, cứng đầu.
- Chống lại thần giới!? Ha! Vì nàng đừng nói chống lại thần giới dù có phải chống lại cả tam giới ta cũng sẽ làm!!!