Mục lục
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Dục Ma Dương Tông và một số người khác đang phàn nàn và mắng mỏ nhau.

Diệp Sanh và Ninh Vi Trần đang ngồi ở một bên, cầm giấy bút trò chuyện.

Hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng lại hợp nhau một cách đáng ngạc nhiên. Cùng với những đường nét khuôn mặt nổi bật và tuyệt đẹp, họ ngồi rất gần nhau. Dường như bọn họ không phải đang ở trong tòa nhà ống đổ nát mà là một cặp đôi đang ở trong một giảng đường trong lớp học sáng sủa, bí mật chuyển giấy.

Một người chống cằm, ánh mắt mỉm cười. Một người đang cầm bút chì và cúi đầu viết.

Lạc Hưng Ngôn: "..." Mà anh thì giống như một giáo viên đứng trên bục giảng.

Một bên là học sinh dốt không học vấn không nghề nghiệp gà bay chó sủa, một bên là học giỏi quang minh chính đại yêu đương. Anh cmn thật là tạo nghiệt khi bị đánh bại bởi đám người như vậy.

Lạc Hưng Ngôn nhìn đi nơi khác, sau khi điều tra trong ngày, sự chú ý của anh hiện tại tập trung vào biệt thự Trường Minh.

Nếu rời khỏi biệt thự Trường Minh thì sẽ chết, nhưng nếu ở lại biệt thự Trường Minh, xem ra khó có thể sống sót. Lạc Hưng Ngôn đặt sợi dây chuyền lên bàn, một tiếng "cạch" vang lên, buộc mọi người phải nhìn sang.

Lạc Hưng Ngôn nói: "Nếu ban ngày mọi người phát hiện ra điều gì, xin hãy nói cho chúng tôi biết." Anh không có hy vọng gì với đám Dục Ma Dương Tông, khi nói lời này, ánh mắt anh hướng về phía Diệp Sanh và Ninh Vi Trần.

Mọi người nhìn theo anh và nhìn qua.

Diệp Sanh rất nhạy cảm với ánh mắt của mọi người, khi ngẩng đầu lên, thấy đám người đang nhìn mình, cậu cau mày, lập tức đẩy thông tin dưới khuỷu tay trực tiếp dọc theo bàn vào giữa bàn.

Làm xong việc này, cậu quay đầu lại liếc nhìn Ninh Vi Trần.

Ninh Vi Trần bắt gặp ánh mắt thúc giục của cậu, cười lớn, d*c vọng đen tối trong mắt hắn càng sâu thêm.

Sau đó hắn ngẩng đầu lên nói với mọi người.

"Bộ truyện mang tên 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》 này ghi lại từng người thuê phòng của biệt thự Trường Minh. Người viết câu chuyện cũng là chủ sở hữu của không gian. Tên hắn ta là Trình Tiểu Thất, ban đầu là người thuê phòng 203. Tôi hy vọng nó sẽ hữu ích với mọi người."

Mọi người: "..."

Mọi người: "............"

Đây là boss sao?

Họ sửng sốt và lần lượt hành động, lấy ra một tờ giấy trên bàn và đọc nó.

Lạc Hưng Ngôn đã chú ý đến 《 Thành Phố Mùa Xuân 》.

Khi nhìn thấy câu 【 Hóa ra ở thành phố mùa xuân này, một người chỉ mất ba ngày để chôn một hạt giống và nảy mầm. 】 Anh nghĩ thầm, quả nhiên những gì anh đoán là đúng, thành phố này chỉ cho họ ba ngày.

Thứ mà Dương Bạch nhận được chính là 《 Quả Bóng Đầu Người 》.

"《 Quả Bóng Đầu Người 》..." Dương Bạch tự lẩm bẩm, nhìn bốn chữ này, hắn đột nhiên đau đầu như búa bổ. Hôm qua hắn gặp ác mộng, khi tỉnh dậy, hắn thấy đầu óc mơ hồ, như thể trí nhớ đã bị xóa bỏ.

Bây giờ hắn đọc bài viết này, vô số mảnh vỡ chợt hiện lên trong đầu hắn. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa sổ, rèm bay bị gió thổi bay. Ngoài cửa sổ, đầu của một người phụ nữ điên lơ lửng trên không, cổ dài ra thành một đường mỏng, mặt sưng tấy như một quả bóng bay. Cô dựa vào cửa sổ và nở một nụ cười đáng sợ và kỳ lạ với hắn.

"Anh! Em thật sự đã nhìn thấy cô ta, đêm qua em đã nhìn thấy cô ta!" Hai mắt Dương Bạch trợn to, đầu óc hỗn loạn một ngày, cuối cùng hắn cũng nhớ ra tất cả những chuyện xảy ra vào tối qua.

"Em đã nhìn thấy người phụ nữ sống ở phòng 201!"

"Cô ta bảo em ra khỏi giường và mở cửa sổ. Sau đó, khi em định mở cửa sổ, vẻ mặt cô ấy lại thay đổi và giật đầu ra sau."

Sự chú ý của Dương Tông đều đổ dồn vào câu nói trước đó, vẻ mặt khó coi: "Hôm qua suýt nữa em đã mở cửa sổ sao?!"

Dương Bạch môi run run, gật đầu: "... Đúng vậy."

"Mẹ kiếp! Em suýt nữa hại chết anh!"

Máu Dương Tông trở nên lạnh lẽo.

Những gì Liễu Thiến Thiến nhận được là 《 Phình Bụng 》, và khi đọc dòng chữ đó, cô nổi da gà khắp người.

《 Quả Bóng Đầu Người 》kể về một cô gái hám tiền có chiếc cổ có thể kéo dài vô tận.

《 Phình Bụng 》 kể về một người đàn ông trung niên bị ám ảnh bởi d*c vọng.

Cô gái là một tên trộm sẽ đột nhập vào các ngôi nhà để giết người và cướp của; trong khi người đàn ông trung niên không chỉ là kẻ hi3p d@m mà còn là kẻ ăn thịt người.

Liễu Thiến Thiến bỗng nhiên hét lên một tiếng khi nhìn thấy nhân vật chính của 《 Phình Bụng 》thích kéo người vào nhà vệ sinh, c**ng hi3p trước rồi mới ăn thịt!

Ả ta hét lên đau cả tai, Dục Ma tức giận chửi: "Cô đi chết đi!" Liễu Thiến Thiến nước mắt giàn giụa, cô bò tới gần như sắp khóc, ôm lấy cánh tay của Dục Ma, giọng run run nói: "Ngài Ma, ngài Ma, tôi sợ quá, ngài Ma, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Dục Ma ở bên ngoài sẽ thích thú hưởng thụ những kẻ yếu đuối lao trong vòng tay hắn như vậy, nhưng bên trong, bản thân hắn giống như một vị bồ tát bùn qua sông, không thể tự cứu mình.

Dục Ma chỉ muốn đá con đi3m chỉ biết khóc này đi. Nhưng xét đến việc Lạc Hưng Ngôn và boss lớn đang ở bên cạnh nhìn, bản thân hắn giờ đây chỉ là một kẻ yếu đuối cần phải dựa vào người khác. Dục Ma chỉ có thể che giấu bản chất thật sự của mình, đẩy cô: "Đi, đi, đi đi! Cô sợ, nhưng tôi vẫn sợ."

Liễu Thiến Thiến dù thế nào cũng không chịu buông tay hắn, cứ khóc mãi.

Nhưng tiếng kêu của cô không lay động được bất cứ ai có mặt. Trước khi bước vào thế giới này, họ đã chứng kiến ​​một người bạn đồng hành bị đánh chết, xuất huyết não. Máu tươi cũng không thể làm mềm lòng họ chứ đừng nói đến nước mắt.

Bọn họ đọc hết truyện ma.

Tên tùy tùng lá gan nhỏ nên nói: "Chúng ta không thể về phòng và qua đêm cùng nhau được sao? Dù sao thì đông người cũng có sức mạnh."

Lạc Hưng Ngôn nghĩ thầm: Cậu đang mơ à. Đừng nói đến chủ nhà có cho phép hay không, cho dù chủ nhà có cho phép, Lạc Hưng Ngôn cũng không muốn ở lại cùng bọn họ và cùng một lúc đối mặt với tất cả những người thuê phòng trong biệt thự.

Dương Tông cảm thấy chột dạ, không muốn quay về phòng, nói: "Chúng ta cùng nhau ngồi nói chuyện đi. Cảm giác như chúng ta đã bị mắc kẹt ở đây lâu như vậy, thậm chí còn chưa quen biết nhau." Hắn háo hức muốn làm quen với Lạc Hưng Ngôn và những người khác, hắn có mối quan hệ tốt nên chủ động nói: "Tôi nhận ra Diệp Sanh ở đây vì trước đây chúng tôi đã gặp nhau ở Trung tâm mua sắm Gia Hòa và chúng tôi đã thêm thông tin liên lạc của nhau."

Diệp Sanh vẫn bất động.

Ninh Vi Trần không chút để ý cười cười, hắn đắm chìm trong niềm thú vị cùng Diệp Sanh viết chữ giao tiếp không cách nào thoát ra được. Hắn cầm bút và viết một dòng lên giấy.

【 Lần đầu tiên gặp mặt liền cho người ta phương thức liên hệ? Tại sao anh không nhiệt tình như vậy với em ^^】

Diệp Sanh nhớ lại lần đầu tiên gặp Dương Tông, ấn tượng nhất có lẽ là "lọ thuốc sinh học", cậu nhìn vẻ mặt Ninh Vi Trần đằng sau, rất chướng mắt.

Diệp Sanh:

【 Cậu không có miệng sao? Không thể nói chuyện? 】

Ninh Vi Trần:

【 Anh không thấy chúng ta trò chuyện như thế này rất thú vị sao? 】

Diệp Sanh:

【 Không thấy. 】

Dương Tông: "..."

Boss, ngài có thể đổi dịp để tán tỉnh vị hôn thê câm của mình được không?

Sau khi Dương Tông giới thiệu bản thân và em trai mình, Dục Ma và những tùy tùng đi theo hắn nhanh chóng giới thiệu bản thân, sau khi nói rằng họ đến từ công hội Jack, ánh mắt của Dục Ma rơi vào Lạc Hưng Ngôn.

"Anh Lạc, anh có phải là dị năng giả có thể tự do di chuyển không?"

Lạc Hưng Ngôn sắc mặt lạnh lùng nói: "Đúng vậy."

Dục Ma đem ánh mắt rơi vào trên người Ninh Vi Trần: "Tôi còn chưa biết vị này tên là gì đâu."

Diệp Sanh cất bút và giấy đi.

Ninh Vi Trần chỉ có thể buông tay xuống, nghe được Dục Ma hỏi, liền ngẩng đầu cười nói: "Tôi họ Ninh, Ninh Vi Trần."

Dục Ma lập tức nịnh nọt hắn: "Tên của ngài thật hay." Nếu hắn đứng đầu công hội Jack, nghe đến cái họ này chắc chắn sẽ trừng rớt tròng mắt ra. Nhưng Dục Ma chỉ là dị năng giả cấp B, không trên không dưới, cái gì cũng không biết, chỉ có thể khen là tên hay.

Dục Ma không muốn quay lại phòng nên chủ động chuyển chủ đề.

"Nếu ở đây có kết nối Internet, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ việc phát sóng trực tiếp."

Dương Tông cũng gật đầu: "Mức độ nguy hiểm ở đây hẳn là A. Nếu một địa điểm nguy hiểm cấp A được truyền hình trực tiếp trên màn hình của Quảng trường Thế Kỷ ở Thành phố Giải trí Thế giới, chắc chắn sẽ có vô số người theo dõi."

Thành phố Giải trí Thế giới, nơi đặc biệt nguy hiểm nhất trong bảng xếp hạng.

Đây là một thành phố tội lỗi không có chính quyền, không có Cục Phi tự nhiên và không có luật pháp. Đối với nhiều dị năng giả không tham gia công hội cũng như Cục Phi tự nhiên, Thành phố Giải trí Thế giới chính là nhà của họ.

Nơi đó có một nền văn hóa giải trí đến chết. Có vô số người tham gia vào hoạt động mại dâm và buôn bán m@ túy; giết người và bạo lực là chuyện thường tình. Ngành công nghiệp cờ bạc và phát sóng trực tiếp ở Thành phố Giải trí Thế giới vô cùng phát triển, có hàng chục nghìn màn hình nhỏ ở Quảng trường Thế Kỷ ở trung tâm thành phố, liên tục phát sóng trực tiếp đủ loại cảnh máu me, gay cấn.

Dục Ma bỗng nhiên nói: "Anh Lạc và boss có mật danh là gì? Tôi nhất định đã nghe qua tên của các người."

Lạc Hưng Ngôn trợn mắt: "Chắc chắn cậu chưa từng nghe nói đến." Bí danh của một quan chấp hành cấp S được giữ bí mật với thế giới bên ngoài.

Dục Ma: "Ngài thì sao?"

Ninh Vi Trần bình tĩnh nói: "Tôi không phải dị năng giả, tôi không có mật danh."

"Ặc......"

Đây là lần đầu tiên Dục Ma nhìn thấy hai người hành xử khác người như vậy.

Dương Tông từ lâu đã biết rằng Diệp Sanh là người duy nhất có mặt ở đây là dễ nói chuyện, nếu hắn muốn lấy lòng Ninh Vi Trần thì thà lấy lòng Diệp Sanh còn hơn.

Dục Ma tiếp tục xin lỗi nói: "Haha, nếu các anh mở buổi phát sóng trực tiếp ở Quảng trường Thế Kỷ của Thành phố Giải trí Thế giới, các anh không cần làm gì cả, sẽ có một đám người đưa tiền đến."

Lạc Hưng Ngôn tước tăm xong, định quay lại phòng 403. Anh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cậu cho rằng tôi thiếu tiền à?"

Dục Ma đổ mồ hôi như mưa: "Ừ thì, Thành phố Giải trí Thế giới... Ở Thành phố Giải trí Thế giới, nếu độ phổ biến của phát sóng trực tiếp đạt đến trình độ nhất định, sẽ có thuốc sinh học làm phần thưởng."

...Cậu có muốn xem những gì cậu đang nói không?

Lạc Hưng Ngôn nhếch môi không thú vị rồi quay về phòng.

Ninh Vi Trần không muốn ở lại đây nữa và hỏi Diệp Sanh liệu cậu có muốn quay lại phòng nghỉ ngơi không.

Diệp Sanh gật đầu.

Nhìn Ninh Vi Trần đưa Diệp Sanh đi, mọi người đều có biểu hiện khác nhau.

Họ vừa rời đi, vẻ ngoài hàm hậu và hướng ngoại mà Dục Ma giả vờ đã hoàn toàn bị xé nát, hắn nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất khóc lóc và đá cô một cách hung ác.

"Khóc đi, khóc đi, cô có mặt mũi gì mà khóc!"

Dương Tông từ lâu đã không hài lòng với cách Dục Ma bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, hắn cũng không thể quen được với tiếng khóc của Liễu Thiến Thiến.

Vài người dùng giọng âm dương quái khí nói.

"Đừng khóc, muốn trách thì trách cô đi theo sai người rồi, đi theo một kẻ vô dụng, nhìn tên câm đó cuộc sống tốt đẹp biết bao, hắn không có dị năng, nhưng hắn có một vị hôn phu bảo vệ hắn. Hắn không cần phải giống chúng ta phải lo lắng đề phòng như vậy."

Liễu Thiến Thiến nghe được hắn nói xong, càng khóc lớn hơn, trong lòng hiện lên một tia oán hận cùng ghen tị sâu sắc. Kẻ yếu thường chỉ tấn công kẻ yếu hơn. Bây giờ cô không trách Dục Ma, cũng không trách Dương Tông, người cô hận nhất chính là Diệp Sanh.

Tại sao?

Đồng dạng cũng là một kẻ phế vật kéo chân sau, cô không làm được gì nên bị coi thường và kỳ thị khắp nơi, nhưng Diệp Sanh không cần phải làm gì và có người trông chừng khi cậu ngủ vào ban đêm.

Nghĩ đến hôm qua cô suýt bị kéo vào nhà vệ sinh cưỡng gian ăn thịt, còn Diệp Sanh thì ngủ trên tầng cao đến tận bình minh.

Liễu Thiến Thiến không thể kìm nén sự mất cân bằng trong lòng.

Không ai trong số họ là người tốt, trước đây họ luôn dùng đến chiến thuật gây sát thương trong những tình huống nguy hiểm, hoặc tìm kẻ chết thay hoặc cướp đi thành quả của người khác. Thật là mỉa mai khi bây giờ bọn họ phải tụ tập lại với nhau để giữ ấm.

Nhưng dù sao bọn họ cũng không thể ở chỗ này quá lâu, mười một giờ tối phải tắt đèn.

Chủ nhà kiểm tra từng người một và phát hiện có người ở phòng 103 đã bật đèn.

Bà chủ nhà nhìn như muốn nuốt chửng họ, nghiêm khắc mắng lại.

---Tác giả có lời muốn nói---

Mọi người ở đây đều xấu xa.

---Editor có lời muốn nói---

Ninh Ninh 17 tuổi tốt nghiệp đại học MIT với hai bằng toán học và tâm lý học và trong mắt người Cục Phi tự nhiên là không - học - vấn - không - nghề - nghiệp  =)) dcm người ta không thích thui chứ dị năng người ta trâu bò vl Cố Sự Đại Vương còn hoảng mà núp mà =))) dcm cười mệt thế nhỉ

Đã vậy Ninh Ninh còn ghen nhẹ nữa ^^ cứu ^^ =)))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK