Mục lục
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Uy ra lệnh cho những người khác mở lồ ng, nhưng gã và Lộc Tĩnh đều ngồi trên ghế chủ tọa, bất động.

Mọi người đều dám tức giận nhưng không dám lên tiếng. Người mạnh mẽ ngày đầu tiên đều không thể mở l ồng. Vì rủi ro mở lồ ng ngày đầu tiên quá lớn nên đây hoàn toàn là một canh bạc. Tốt hơn hết là đợi cho đến khi 【 The Magician 】và 【 The High Priestess 】xuất hiện, như vậy xác suất mở được Chim trong lồ ng sẽ được nâng cao lên rất nhiều.

"Ngày đầu tiên chúng ta sẽ mở lồ ng phải không?" Dư Chính Nghị hỏi.

Diệp Sanh nói: "Đừng mở ra."

Dị năng giả cấp A trở lên mạnh đến mức có thể đảm bảo rằng họ chắc chắn sẽ là một trong năm mươi người sống sót vào ngày thứ hai, không ai sẽ đánh cược mạng sống của mình vào ngày đầu tiên. Khi lần đầu tiên Diệp Sanh biết về quy tắc của phó bản Chim trong lồ ng, cậu biết rằng mở lồ ng càng muộn thì càng tốt. Tất nhiên, không thể quá muộn, để không để tất cả 20 con chim đều được mở hết. Dư Chính Nghị nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Diệp Sanh nói: "Đi tầng hai đi." Diệp Sanh nói xong, lại nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng nói: "Không cần, đi tầng ba đi."

Dư Chính Nghị: "Hả?"

Diệp Sanh đứng dậy, muốn nhân lúc hỗn loạn đi lên tầng ba, nhưng rất nhanh cậu phát hiện ra một điểm, chỉ có tầng một và tầng hai của tòa tháp là mở cửa cho người chơi. Tầng ba chỉ được mở khi thủy triều dâng lên tầng hai. Tương tự, khi thủy triều dâng lên tầng ba thì tầng bốn sẽ được mở ra. Vì vậy Diệp Sanh chỉ có thể đi ngược về tầng hai.

Có một số người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chính trên tầng hai. Trong đó có một cặp mẹ con đặc biệt gây chú ý. Cậu bé bị cụt hai chân và phải ngồi xe lăn.

Người mẹ bên cạnh buộc tóc bằng khăn trùm đầu và mặc bộ đơn giản, áo màu xám và quần dài đen.

Khi Diệp Sanh đến gần hơn, cậu nhận ra hai người này không phải là "mẹ con" mà là "chị em ruột". Chỉ là cô chị ăn mặc theo phong cách người già, vẻ mặt có chút chết lặng của tuổi trung niên. Nghe thấy tiếng bước chân, cô chị lo lắng ngồi dậy và vô thức đứng che trước mặt em trai mình.

Diệp Sanh không lãng phí thêm thời gian cho họ.

Tầng hai cũng có rất nhiều người, bảy tám người, ai có thể chơi đến phó bản 【Chim trong lồ ng】 cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên bọn họ biết, tầng càng cao thì càng an toàn. Nhưng họ có thể ở lại tầng hai đến cuối cùng hay không là tùy thuộc vào sức mạnh của họ.

Dư Chính Nghị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu muốn lên tầng ba vì sợ 【The Moon】 sẽ xuất hiện vào ngày đầu tiên."

"Đúng vậy." Diệp Sanh không cho rằng đây là chuyện khó đoán, liền nói: "Thủy triều có thể chồng lên. Nếu 【The Moon】 xuất hiện vào ngày đầu tiên, nước sẽ trực tiếp tràn ngập hai tầng."

Dư Chính Nghị nói: "Nếu 【The Moon】 được thả vào ngày đầu tiên và người chơi bị buộc lên tầng ba, sẽ chỉ còn lại bốn mươi người."

Trong khi họ đang trò chuyện, hai chị em ngồi trên ghế sofa cũng đang nói chuyện.

Chị gái cúi đầu nói với em trai: "Em đói không, Tiểu Nghĩa?" Em trai chạm vào cái bụng teo tóp của mình và gật đầu với chị gái cậu. Cô chị nói: "Chị vào bếp lấy gì đó cho em nhé."

Người em ngoan ngoãn cong mắt.

Cô chị thận trọng nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: "Tiểu Nghĩa, em ở lại đây, không được nói chuyện với người lạ."

Người em trai lại gật đầu. Nhưng cô chị giãy giụa hồi lâu, cau mày, cuối cùng cũng đẩy xe lăn đưa người vào phòng bếp.

Dư Chính Nghị nhận thấy ánh mắt của Diệp Sanh trên hai chị em và giải thích với cậu: "Đôi chị em này chắc chắn là 【Chị Em Hư Không】. Họ vốn là những người bình thường. Họ bước vào Thế giới Khải Minh để phục hồi sức khỏe cho cơ thể của người em trai.  Họ khá nổi tiếng. bởi vì người em vô tình kích hoạt phần thưởng cấp A 【Hư Không】 ở phó bản đầu tiên. Một dị năng liên quan đến không gian có thể tạo ra một khoảng trống để chứa chính nó. Trong vòng nửa giờ, nó sẽ không bị bất cứ kẻ nào đụng vào."

Diệp Sanh phân tích: "Cô chị có vẻ rất cảnh giác với mọi thứ xung quanh."

Dư Chính Nghị nói: "Cô ấy phải cảnh giác vì 【Hư Không】 có thể bị cướp."

Diệp Sanh nói trong lòng, không có gì lạ. Trong phó bản của 【Chim trong lồ ng】, với 【Hư Không】, bọn họ có thể đảm bảo rằng mình luôn an toàn trên một tầng an toàn trong trận chiến của các dị năng giả mỗi đêm khi thủy triều dâng cao. Rất hữu ích để không bị tấn công.

Dư Chính Nghị nói: "Người em trai là một người khuyết tật. Ngoài việc nắm giữ 【Hư Không】, cậu ấy không thể sử dụng các đạo cụ thông thường. Nếu không có người chị, cậu ấy chỉ là một miếng thịt béo trên thớt, và mọi người đều đang để mắt tới cậu ấy. "

Diệp Sanh nói: "Tìm chỗ ngồi trước đi."

Dư Chính Nghị gật đầu và nhìn lại: "Diệp Sanh, cậu nói xem, Marguerite, Ogier và những người khác sẽ mở lồ ng ngày hôm nay sao."

Diệp Sanh cụp mắt xuống: "Tôi không biết."

Sau khi Dư Chính Nghị ngồi xuống, hắn nói: "Thật tuyệt nếu có 【Nhà Tiên Tri】 ở đây. Dị năng của 【Nhà Tiên Tri】 là nhân quả, phúc họa. Bà ấy có thể biết lồ ng nào chứa chim chỉ bằng cách chạm vào chúng."

Diệp Sanh: "Hiện tại【Nhà Tiên Tri】chắc chắn đang ở Đảo Bướm."

Dư Chính Nghị: "Đúng vậy, bà ấy sẽ cùng 【Turing】 đột phá hàng phòng ngự của ENIAC. Nhưng Natalia chắc chắn không có hứng thú với trò chơi. Bà ấy đã già như vậy rồi." Dư Chính Nghị nhìn quanh và nói: "Chúng ta sẽ đợi ở đây cho đến ngày tiếp theo sao?"

Diệp Sanh: "Tìm phòng ngủ đi."

Toàn bộ tòa tháp có hình tròn, với năm mươi phòng nhỏ phân bổ đều bên cạnh mái vòm.

Dư Chính Nghị có chút bối rối, nhưng ngay sau đó, hắn cũng đi theo Diệp Sanh để kiếm phòng.

Trước đây Diệp Sanh đã nhận được một mảnh vảy rắn của Black từ Demeter ở 【Nhạc Viên】, và bây giờ nó rất hữu ích. Cậu trực tiếp đặt vảy rắn lên cửa phòng để làm uy hiếp. Như vậy sẽ không có ai dám quấy rầy cậu.

Diệp Sanh thực sự muốn nghỉ ngơi.

Cậu ngủ đến chạng vạng. Thời điểm chạng vạng tối, Diệp Sanh bị tiếng kêu chói tai của một người phụ nữ đánh thức. Cậu đi xuống cầu thang và phát hiện ra rằng em trai của 【Chị Em Hư Không】 mà cậu vừa gặp vài giờ trước đã chết. Bên cạnh xe lăn là một cái lồ ng chim, khi lồ ng chim mở ra, tấm vải đen sẽ được kéo ra, để người ta có thể nhìn rõ bên trong, lúc này trong lồ ng chim có một cái đầu người, chính là người em trai. Cô chị lấy con dao làm bếp chém một dị năng giả cấp C như điên với đôi mắt đỏ hoe. Cô ấy rất nhếch nhác, khi cô ấy đau thương đến mức tận cùng, cô ấy không thể nói được nên lời, chỉ có thể trút bỏ nỗi bi thương và sự tức giận bằng cách gầm lên. Một số người ở gần đó sợ hãi và trốn ra xa, trong khi những người khác đang xem kịch. Cũng có một số người hoàn toàn coi trò hề này là không khí.

Diệp Sanh nghe người bên cạnh trò chuyện, đại khái cũng biết nguyên nhân hậu quả.

Dị năng giả cấp C hại chết người em trai không dám mở lồ ng vào ngày đầu tiên, sợ không có được chỗ trên tầng hai nên đánh chủ ý vào dị năng【Hư Không】 của người em.

Hắn muốn cướp 【Hư Không】 nên đã lợi dụng sự vắng mặt của người chị và sử dụng dị năng của mình để điều khiển người em là người bình thường mở lồ ng. Kết quả là chiếc lồ ng trống rỗng và người em đã chết. Trước khi hắn có thể cướp được 【Hư Không】, người chị đã quay lại. Sau đó cảnh tượng Diệp Sanh nhìn thấy xuất hiện.

Diệp Sanh đã chứng kiến ​​quá nhiều sự sống và cái chết nên cậu nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác và bước đến chiếc bàn dài ngồi xuống.

Trong nửa ngày này, gần một nửa số người chết, nhưng không một con chim nào được thả ra. Sắc mặt mọi người đều tái nhợt, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Có người phản ứng lại, tức giận nhìn Lôi Uy.

"Trên đảo này một vạn cái lồ ng, xác suất mở ra chim trong lồ ng, chỉ có hai phần ngàn! Như vậy căn bản không có biện pháp mù quáng mở lồ ng!"

"Lôi Uy, vừa rồi anh nói nhảm nhí! Cái gì kêu là mỗi người một ngày chỉ có thể mở một cái lồ ng, chúng ta nhất định phải tận dụng bảy ngày!"

"Mở lồ ng chỉ có hai tình huống: chết hoặc thả chim bị giam cầm. Dù có bao nhiêu ngày, chúng ta có bao nhiêu người cũng chỉ có thể mở lồ ng ra bao nhiêu lần như vậy! Mẹ kiếp, Lôi Uy, tại sao hôm nay anh không mở lồ ng!" Những cái chết lần lượt xuất hiện khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Mọi người thoát khỏi bộ lọc ban đầu đối với Lôi Uy, nhận ra sự ngu ngốc trong lời nói của gã, nghiêm khắc hỏi.

Lôi Uy gạt đi, cười lạnh nói: "Bởi vì tôi biết mình nhất định có thể đi lên tầng hai."

Một lần nữa, mọi người lại bị cấp bậc của mình áp chế, nghẹn đỏ mặt.

Lộc Tĩnh thấy vậy, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, trấn an mọi người: "Mọi người đừng sợ. The Fool thực sự đã để lại lời nhắn trước khi chết. Phó bản Chim trong lồ ng không khó, Chủ Thần đã cho chúng ta rất nhiều cách để thực hiện. Và miễn là người chơi làm việc cùng nhau, chúng ta sẽ có thể cùng nhau vượt qua khó khăn."

Nhưng mọi người không tin.

Một người tức giận đập bàn.

"Ý cậu là chúng ta đang cùng nhau trải qua khoảng thời gian khó khăn?! Làm sao chúng ta có thể ở bên nhau! Một nửa số người ở đây đã chết rồi!"

Bang! Rất nhanh, người đàn ông này đã nhận được một roi từ Lôi Uy.

Người đàn ông r3n rỉ và lăn xuống đất.

Lôi Uy trầm giọng nói: "Ai cho phép anh nói chuyện với cậu ấy như vậy?"

Sau khi Lộc Tĩnh bị nạt, sắc mặt cậu ta tái nhợt, có chút ấm ức, nhưng vẫn đưa tay chạm vào cánh tay Lôi Uy, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, tôi biết hiện tại mọi người đều đang sợ hãi."

Ở phía bên kia, Ogier đã đang ăn tối. Hắn ăn rất chậm, khi nghiến răng lại, xương dường như có thể bị nhai thành bột phấn. Bên cạnh hắn, cô gái bị axit sunfuric hủy dung đang ngồi trong tư thế co quắp, ánh mắt luôn nhẹ nhàng rơi vào người Marguerite và Hoa Dao.

"Đừng nhìn nữa, đó không phải lỗi của cô, hãy ăn đi." Ogier nói.

Tần Mị mím môi, tóc mái xõa xuống, che đi đôi mắt quái dị, nói: "Đúng vậy."

Khi Lão Tôn và Lưu Nhân nghe được lời Ogier nói, họ cũng quay mặt đi.

Lão Tôn đảo tròng mắt, định bắt chuyện với Lưu Nhân. Vừa ăn, ông ta tựa hồ như vô tình nói: "Phó bản này thật sự là ngọa hổ tàng long, mọi người đều có khí chất không tầm thường. Tôi cảm thấy hai người đó rất nguy hiểm, chàng trai trẻ, cậu nghĩ thế nào?"

Lưu Nhân lạnh lùng nhìn ông ta, không nhận cành ô liu ông ta đưa, cười nói: "Ông thật khiêm tốn, ở đây ai mà không nguy hiểm, bọn họ nguy hiểm, ông nguy hiểm, nói không chừng tôi cũng nguy hiểm. Ông già, xin đừng làm hại tôi."

Lão Tôn cười toe toét, lộ ra hàm răng lung lay, nhưng trong mắt lại không có ý cười hiền lành, "Người trẻ tuổi, cậu khá là nhát gan."

Những cuộc đối đầu giữa các dị năng giả cấp A luôn kết thúc trong gang tấc.

Sau đó Lão Tôn không nói một lời nào với Lưu Nhân nữa.

Marguerite và Hoa Dao, một người ngây thơ và tốt bụng, người còn lại là một quý ông vui tính, đã có khoảng thời gian trò chuyện vui vẻ với nhau.

Mãi cho đến cuối cùng, họ mới muộn màng ngồi vào chỗ của mình, cơ bản là họ ngồi ở cuối, nhường vị trí trung tâm cho Lộc Tĩnh Lôi Uy và một nhóm người tùy tùng.

Một nhóm người ồn ào ồn ào khiến Lôi Uy khó chịu.

Lôi Uy nắm lấy tay Lộc Tĩnh, vẻ mặt khó chịu nói: "Đi đi, Tĩnh Tĩnh, kệ bọn họ. Chúng ta trực tiếp lên lầu hai." Lộc Tĩnh có chút không đành lòng liếc nhìn những người khác, muốn nói gì đó nhưng lập tức bị chặn lại, Lôi Uy dùng vũ lực đem cậu ta đi.

Phòng phát sóng trực tiếp phó bảnChim trong lồ ng, một đám người ồn ào đến điên rồi.

 a a a Thunder Lôi Uy chỉ dịu dàng đối với Tĩnh Tĩnh, quá ngon! 

 Lộc Tĩnh: Một đám người ở nơi đó hoảng hốt kinh sợ, chỉ có tôi cầm kịch bản được nuông chiều! 

 Hahahahahaha, phía trước ai nói đấu trường cấp A Tĩnh Tĩnh sẽ không làm được tiết mục nào, này không phải tiết mục yêu đương ở đấu trường cấp A sao. Có đại thần che chở là quá ngon. 

Diệp Sanh chỉ ăn chút gì đó rồi đi thẳng lên lầu.

Với sức mạnh của vảy của Black, ngay khi cậu đóng cửa lại, cuộc chiến trong đại sảnh về cơ bản không liên quan gì đến cậu. Cậu cho rằng chính mình có thể ngủ thẳng đến sáng hôm sau, nhưng chỉ sau nửa đêm, cậu bị đánh thức bởi tiếng thủy triều bên ngoài.

Diệp Sanh đi đến cửa sổ, nhìn nước biển tràn vào đảo, trong nháy mắt nhấn chìm tầng một. Có những tiếng kêu, la hét, chửi bới và đánh nhau phát ra từ cầu thang. Sau một hồi giằng co, nước biển ngập hoàn toàn tầng một. Người chiến thắng cuối cùng, vết thương chồng chất, đã giành được căn phòng cuối cùng còn trống.

Ban ngày, hòn đảo vẫn xanh tươi và rậm rạp cây cối nhưng trong phút chốc, mặt đất bị nhấn chìm, chỉ còn lại ngọn tháp đơn độc sừng sững so với mực nước biển. Người chiếm lấy căn phòng cuối cùng là một phụ nữ trung niên, bà ôm bụng đang chảy máu, khó khăn đóng cửa lại, muốn nghỉ ngơi.

Nhưng sau một khoảng thời gian ngắn yên bình ngoài tháp, tiếng thủy triều vỗ vào tường đột nhiên lại vang lên.

Bang bang bang bang! Rầm rầm rầm!

Âm thanh chói tai, người phụ nữ trung niên trợn mắt.

Ở bên cửa sổ, Diệp Sanh cũng có vẻ mặt căng thẳng, cậu nhanh chóng rời khỏi phòng. Cậu đụng phải Dư Chính Nghị, người đang đi ra ngoài cùng lúc đó.

Dư Chính Nghị trông khó coi và nói: "Diệp Sanh, thủy triều vẫn chưa ngừng! Lại có thủy triều dâng cao nữa à?!"

Diệp Sanh: "Tôi biết rồi, chúng ta đi lên lầu ba đi."

Đêm nay thủy triều đã lên hai lần.

—— Có người đã mở ra 【The Moon】 vào ngày đầu tiên.

Chỉ là chủ nhân của lá bài The Moon từ đầu đến cuối không hề nói một lời nào.

Không phải ai thả chim trong lồ ng cũng sẽ hét to như 【The Fool】 và khiến tiếng ồn được mọi người biết đến.

Chức năng tương ứng của lá bài The Moon là thủy triều dâng cao, cộng với thủy triều dâng tự động của phó bản Chim trong lồ ng mỗi đêm.

Nó tương đương với thủy triều dâng lên hai lần trong đêm đầu tiên.

Thủy triều làm ngập tầng một và tầng hai. Tầng ba chính thức mở cửa cho người chơi nhưng chỉ có thể chứa bốn mươi người.

"Ahhh!" Người phụ nữ trung niên suýt chết, chen vào top 50, đang chìm trong nước biển đau đớn bất lực, kêu thảm thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK