Mục lục
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"..." Diệp Sanh một lần nữa nghĩ đến khả năng điều khiển nước không chịu nổi một kích và cực kỳ mong manh của Ninh Vi Trần. Cuối cùng cậu cũng biết rằng vị thiếu gia này chắc chắn nổi tiếng trong giới dị năng giả vì không có tham vọng.

Hắn có thấy xấu hổ không, Ninh Vi Trần?

Khóe miệng Diệp Sanh co giật, nhưng ngón tay cầm điện thoại lại hơi siết chặt, cậu rũ mắt xuống để che đi suy nghĩ trong mắt.

Trên thực tế, ở một mức độ nào đó, cậu và Ninh Vi Trần có một số ý tưởng tương tự. Khi đối mặt với nguy hiểm, cậu cũng hy vọng Ninh Vi Trần có thể hoàn toàn tin tưởng cậu, dựa vào cậu và sống dưới sự che chở của cậu. Nhưng kẻ thù mà cậu phải đối mặt quá mạnh mẽ, mọi người điều hành ở Jeremiel đều khó dò, chứ đừng nói đến ba người điều hành đầu tiên chưa từng nghe nói đến bất cứ điều gì và được mệnh danh là Vùng Cấm Thần Minh.

Cậu không thể ở bên cạnh Ninh Vi Trần mãi được.

Và sự bảo vệ của Ninh gia đối với người thừa kế không phải lúc nào cũng hoàn hảo.

Ninh Vi Trần phải trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng để trở nên mạnh mẽ hơn, hắn không cần thiết phải đến Học viện Quân sự số 1.

Diệp Sanh không đưa ra quyết định thay Ninh Vi Trần khi cậu chưa được phép.

Quản gia Lý cười nói: "Nếu có thể, thiếu phu nhân, hy vọng cậu có thể khuyên nhủ thiếu gia. Nếu thiếu gia có thể thuần thục nắm giữ dị năng của hải yêu, sau này khi gặp phải nhiều tình huống bất ngờ thì cậu ấy sẽ có khả năng tự bảo vệ mình. Sẽ không giống như lần này. Đây là lần đầu tiên, trong hai ngày thiếu gia mất tích, mọi chuyện trong Ninh gia đều hỗn loạn, gia chủ cũng hy vọng cậu có thể ra mặt thuyết phục thiếu gia."

Quản gia Lý nói đến đây, liền lễ phép cung kính nói: "Thật ra gia chủ vẫn luôn muốn gặp cậu, nhưng thiếu gia đã bảo vệ cậu rất tốt, không cho phép Ninh gia tiếp xúc với cậu. Thiếu phu nhân, tôi không biết cậu có hứng thú với Học viện Quân sự số 1 hay không? Học viện Quân sự số 1 có lịch sử lâu đời và thực lực hùng mạnh. Cho dù cậu không có dị năng, dưới sự sắp xếp của Ninh gia, chúng tôi có thể vì cậu mà lựa chọn những lớp và chuyên ngành tốt nhất. Tình trạng bệnh tình của thiếu gia khi tốt khi xấu, còn phía chủ nhân thì có ý rằng nếu cậu không có năng lực chiến đấu thì có thể đến Học viện Quân sự số 1 để học năng lực chữa bệnh. Đương nhiên, đây chỉ là gợi ý mà thôi."

Diệp Sanh: "..." Cậu đến Học viện Quân sự số 1 để tìm hiểu toàn thế giới, không phải để học bất cứ điều gì. Về việc "học", không ai có đủ tư cách để dạy cậu.

Diệp Sanh lịch sự từ chối lời đề nghị của quản gia Lý và người đứng đầu nhà họ Ninh.

Cho dù có đăng ký vào Học viện Quân sự số 1, cậu cũng sẽ không bao giờ ở bên Ninh Vi Trần. Nếu bước vào với tư cách là "Thái tử phi" chết tiệt đó, cậu sẽ chỉ nhìn thấy một nhóm giáo viên bao dung và bạn học đạo đức giả, xuất sắc.

Trên thực tế, Diệp Sanh vẫn chưa quên bài thơ của Cố Sự Đại Vương: 【 Chúng ta cần một ngọn lửa để đốt cháy rào cản đen tối này và cứu hàng nghìn tỷ sinh vật trên trái đất. 】 Nếu cậu muốn thực sự hiểu rõ về thế giới dị năng giả, thân phận cậu cần chỉ là một "con kiến" kín đáo.

Quản gia Lý thở dài và nói: "Vậy thì tôi sẽ không làm phiền cậu. Tạm biệt, thiếu phu nhân."

"Ừm."

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Sanh cũng không có tắt điện thoại, đầu ngón tay trượt tới phần mềm màu đỏ ở góc dưới bên phải.

Khi cậu ấn vào Search, nó liền tỉnh dậy, cho rằng người này sẽ xóa nó một lần nữa, nó cắn Diệp Sanh một cách tức giận và ấm ức.

Diệp Sanh đã bị nó cắn ba lần.

Lúc đầu cậu không thể gỡ bỏ nó vì không có tiền, tuy bây giờ có tiền nhưng cậu không có ý định đổi điện thoại.

Cậu đặt nó vào không gian ẩn.

Diệp Sanh thờ ơ nghĩ rằng khi mọi chuyện kết thúc, cậu sẽ lôi tên dị giáo này ra và đánh đập nó.

Diệp Sanh nhẹ nhàng gỡ tay Ninh Vi Trần đang ôm eo cậu ra, giẫm lên chăn rồi xuống giường. Cậu không hề né tránh, thay quần áo ở đây, bộ đồ ngủ tuột xuống vai, để lộ vòng eo thon gọn của chàng trai và vết bớt hình con bướm đỏ như máu trên vai cậu. Bắp chân của cậu thẳng tắp, hình dáng đẹp và tràn đầy sức mạnh. Diệp Sanh tùy ý nghiêng đầu c ởi quần áo, cánh tay thon dài, xương cốt chắc khỏe.

Là một loại vẻ đẹp ngay thẳng xinh đẹp mà không hề yếu ớt.

Tốc độ cậu mặc quần áo rất nhanh, thậm chí còn mơ hồ bộc lộ sự tỉ mỉ của một người lính.

Đây là tính khí không thể rèn luyện được trong môi trường lớn lên của Diệp Sanh, sau khi mặc quần áo vào, Diệp Sanh đi ra ngoài.

Ninh Vi Trần ba ngày không ngủ, Diệp Sanh cũng không có ý định đánh thức hắn.

Cậu vào bếp chuẩn bị bữa sáng rồi ra ngoài nhận thư ở nơi Dương Tông nói.

Gara của Ninh Vi Trần hoàn toàn mở cửa cho cậu, Diệp Sanh có thể tự lái xe. Nhưng cậu không có bằng lái xe nên vẫn chọn đi taxi. Cục Phi tự nhiên đã gửi cho cậu một số tiền lớn vì sự cố ở Trung tâm mua sắm Gia Hòa. Thật không dễ dàng, cuối cùng cậu cũng đã thoát khỏi cảnh nghèo khó.

Diệp Sanh nhờ quản gia Lý gửi cho cậu một bản sao thông tin về Học viện Quân sự số 1. Trên đường đi lấy thư, cậu không ngừng xem thông tin về Học viện Quân sự số 1.

Học viện quân sự số 1 có hệ thống giáo dục ba năm, tuy gọi là "trường học", ngoại trừ tân sinh viên nhập học tháng đầu tiên, còn có các loại lý thuyết lịch sử cần phải học. Trong ba năm tiếp theo, có rất ít khóa học. Học viện Quân sự thông thường chỉ có bốn đến năm lớp một tuần, trong trường hợp khẩn cấp, học sinh cũng có thể đăng ký học bù.

Học viện Quân sự số 1 là nơi đào tạo quan chấp hành, lấy điểm là tín chỉ.

Mỗi sinh viên mới đăng ký sẽ nhận được "Đom đóm", một máy tính tín chỉ ẩn, ngoài việc đạt được thêm điểm cho các kỳ thi luyện tập khác nhau trong khuôn viên trường. Nếu họ một mình trải nghiệm giết một kẻ dị giáo, Học viện Quân sự cũng sẽ cộng thêm điểm cho các học viên, và đây sẽ là phần quan trọng nhất trong tổng số điểm.

Đom đóm sẽ theo dõi những gì học sinh làm, đánh giá thành tích của họ và sau đó cho điểm dựa trên giá trị thần quái của cấp độ dị giáo.

Khi Diệp Sanh nhìn thấy điều này, cậu lập tức bỏ qua, súng và bút truyện của cậu đều không thể bị Đom đóm theo dõi.

Cậu cũng không cần điểm tín chỉ.

Nhưng ở Học viện Quân sự số 1, tín chỉ là một thứ rất quan trọng, chúng gắn liền với lớp của họ.

Tân sinh viên vào Học viện Quân sự số 1 trước tiên sẽ được chia thành các lớp dựa trên cấp độ dị năng, kỹ năng chiến đấu và trình độ kiến ​​thức. Từ A đến F, lớp này không cố định mà là một hệ thống lưu động. Cuối mỗi học kỳ, mỗi cấp lớp sẽ được xáo trộn hoàn toàn theo xếp hạng tín chỉ.

Cấp độ cao nhất của Học viện Quân sự số 1 là lớp A. Trong mắt nhiều người, đây được coi là lớp học quyền quý. Bởi vì về cơ bản họ là hậu duệ trực tiếp của các gia đình quý tộc lớn, nhiều người trong số họ không chỉ sinh ra đã có dị năng mà còn được cấy ghép dị giáo từ khi còn nhỏ. Có thể nói, bọn họ đã ở vạch xuất phát từ khi sinh ra, điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm với của các công đoàn cơ sở hay người dân bình thường.

Hơn nữa học sinh lớp A thường có những quan chấp hành cấp A+ dẫn dắt họ thực hiện nhiệm vụ. Các khoản điểm tín dụng đang tăng lên một cách gian lận, và bọn họ vẫn bất khả chiến bại trên bảng xếp hạng quanh năm.

Khi Diệp Sanh đến Hoài Thành, cậu đã tiếp xúc với những người giỏi nhất thế giới thông qua Ninh Vi Trần. Cũng chính từ thông tin này mà cậu nhận ra những quan chấp hành cấp S bí ẩn đến mức nào. Lạc Hưng Ngôn và La Hành có thể được coi là những nhân vật huyền thoại của Học viện Quân sự số 1. Một quan chấp hành cấp S có thể mười mấy năm mới có một người.

Sau khi hoàn thành ba năm học tập, 100 người đứng đầu bảng xếp hạng tín chỉ sẽ có cơ hội được đến Đảo Bướm để cấy ghép gen.

Đây là mục tiêu cao nhất mà mọi người đã nỗ lực hướng tới trong 3 năm qua.

Diệp Sanh: "..." Cho nên, đừng đứng cạnh Ninh Vi Trần để nhìn thế giới.

Quản gia Lý cười nói: "Nếu thiếu phu nhân muốn đăng ký vào trường, gia chủ sẽ liên lạc với hiệu trưởng Thiên Dụ, trực tiếp sắp xếp cậu vào lớp A."

Diệp Sanh tùy ý hỏi: "Tôi không có dị năng, trước tiên có thể đi Đảo Bướm cấy ghép gen được không?"

Quản gia Lý sửng sốt, sau đó khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân, tốt nhất không nên làm như vậy. Phản ứng phản phệ giữa người và dị giáo rất mạnh, nhất định phải có một thân thể cực kỳ cường tráng mới có thể dung hợp. Đây cũng là nguyên nhân khiến Học viện Quân sự số 1 chọn người. Đảo Bướm nghiên cứu cấy ghép dị giáo gần trăm năm, độ an toàn vẫn không phải là 100%."

Giọng điệu của Diệp Sanh trở nên lạnh lùng hơn: "Vì vậy, các người đã cấy mẫu hải yêu cho Ninh Vi Trần khi hắn còn rất nhỏ. Các người không xem xét liệu hắn có thể chịu đựng được không hay sao?"

Quản gia Lý nói: "Cái này thì khác. Thiếu gia có thân phận đặc biệt. Các mẫu cấy vào cơ thể hắn nhất định phải trải qua nhiều lớp thí nghiệm để đảm bảo an toàn tuyệt đối trước khi phẫu thuật. Cấp độ dị giáo càng cao thì nguy cơ cấy ghép càng cao. Hải yêu trong cơ thể thiếu gia là ca cấy ghép dị giáo cấp A+ thành công duy nhất cho đến nay trên Đảo Bướm."

Diệp Sanh: "Vậy, Lạc Hưng Ngôn cũng thực hiện loại phẫu thuật cấy ghép này à?"

Quản gia Lý cười khổ nói: "Không, lúc đó cả 【Xiềng Xích】 và 【Atheist】 đều từ chối phẫu thuật dị giáo. Mười quan chấp hành hàng đầu trong danh sách đều không trải qua phẫu thuật. Dù sao thì sức mạnh bẩm sinh của họ cũng đủ mạnh."

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Ông sai rồi, quản gia Lý. Không ai không muốn trở nên mạnh mẽ hơn. Họ từ chối vì tác dụng phụ của cuộc phẫu thuật này rất nghiêm trọng, phải không?"

Quản gia Lý trầm mặc một lát: "Đúng vậy, thiếu phu nhân."

Diệp Sanh: "Ông có hỏi ý kiến ​​của Ninh Vi Trần khi cấy ghép hải yêu không?"

Quản gia Lý nói: "Thiếu gia khi đó còn rất nhỏ, tác dụng phụ của việc dị hóa có thể giảm bớt bằng thuốc sinh học. Nhà họ Ninh..."

Diệp Sanh ngắt lời hắn: "Điều đó có nghĩa là các người chưa hỏi qua."

Quản gia Lý thở dài nói: "Ài, thiếu phu nhân, tôi biết phu nhân cảm thấy đau lòng cho thiếu gia. Nhưng có thể cậu không hiểu rằng người thừa kế của mỗi gia tộc phải có thực lực tuyệt đối mới có thể thuyết phục được dư luận. Sở dĩ thiếu gia có thể muốn làm gì thì làm trong những năm này, đều là bởi vì hắn bị cấy hải yêu vào, "yếu đuối" và "không muốn trở nên mạnh mẽ" là hai khái niệm khác nhau."

Diệp Sanh hừ nhẹ một tiếng rồi cúp điện thoại. Bây giờ, so với Jeremiel, Đảo Bướm bí ẩn có ấn tượng tồi tệ hơn trong tâm trí cậu.

Sau khi Diệp Sanh nhận được thư thông báo, cậu đã về nhà.

Cậu mở cửa, thấy Ninh Vi Trần đang ngồi ở bàn ăn sáng, khi ăn một mình, cách cư xử trên bàn ăn của hắn không chê vào đâu được, nhưng lông mày lại lạnh lùng. Nhưng hắn ăn rất chậm, như thể đang thưởng thức một món ngon nào đó không gì sánh bằng.

Khi Diệp Sanh mang thư đến.

Ninh Vi Trần ngẩng đầu, đột nhiên thả lỏng, mỉm cười.

"Hôm nay anh dậy sớm thế, anh đã đi đâu vậy?"

Diệp Sanh nói: "Đi lấy thư thông báo."

Ninh Vi Trần: "Thư thông báo?"

Diệp Sanh: "Ừ, thư thông báo của Học viện Quân sự số 1."

Ninh Vi Trần: "..."

Ninh Vi Trần: "Học Viện Quân Sự số 1?" Hắn tựa hồ nghe không rõ, cau mày hỏi lại.

Diệp Sanh ngồi đối diện hắn, suy nghĩ một lúc rồi thẳng thắn nói: "Trước khi đi điều tra Jeremiel, tôi muốn tìm hiểu thế giới dị năng giả trước."

"Thật vậy sao?" Ninh Vi Trần vẫn là mỉm cười, nhưng động tác đặt dao nĩa xuống lại tỏ ra không đồng ý, dùng giọng bình tĩnh nói: "Anh có thể hỏi em về chuyện của dị năng giả."

Diệp Sanh nói: "Ồ, tôi hỏi cậu, công hội Jack sẽ được phân bổ bao nhiêu danh ngạch dự thính mỗi năm?"

Ninh Vi Trần: "..."

Diệp Sanh biết rằng vị thiếu gia này không hiểu gì về việc này.

Diệp Sanh: "Tôi sẽ không ở đó quá lâu, sau tháng đầu tiên tôi sẽ rời đi." Sau khi Diệp Sanh biết được thời thơ ấu của Ninh Vi Trần từ quản gia Lý, cậu hoàn toàn có thể hiểu tại sao hắn ghét những kẻ dị giáo và dị năng. Cậu không biết có phải vì những gì đã xảy ra khi còn nhỏ mà bé con Ninh Vi Trần đã sinh ra nỗi sợ hãi về dị giáo hay không.

"Thư nhập học này là do Dương Tông đưa cho tôi, tôi đăng ký dưới tên công hội Jack. Tôi đến Học viện Quân sự số 1 chỉ để biết thêm về xã hội loài người hiện tại. Cậu không cần đi theo tôi, và tôi cũng không muốn cậu đi theo tôi."

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi bắt đầu đồng ý với những gì cậu nói, mọi người trong Cục Phi tự nhiên đều bị bệnh."

Đảo Bướm không phải là thứ tốt chứ đừng nói đến Học viện Quân sự số 1.

Ninh Vi Trần nghe vậy, quay người lại, cười một hồi lâu.

Hắn nói: "Anh trai, có phải anh hỏi quản gia Lý một ít chuyện của em phải không?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Ninh Vi Trần nhịn cười nói: "Em thật sự rất ghét Cục Phi tự nhiên và Học viện Quân sự số 1, nhưng có lẽ không phải vì lý do như anh nghĩ đâu."

"Anh yêu, em không sợ dị giáo."

Ninh Vi Trần trầm ngâm một chút, sau đó dùng một giọng điệu khó hiểu nói: "Em chỉ cảm thấy việc nhờ người của Học viện Quân sự số 1 dạy em cách sử dụng dị năng để khống chế dị giáo cũng khá buồn cười."

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh không chút lưu tình: "Ồ, chỉ bằng bong bóng màu xanh của cậu khi chạm vào sẽ nổ tung thôi sao?"

"Ninh Vi Trần, tuy rằng tôi không có ý định cho cậu đi Học viện Quân sự số 1, nhưng tôi nghĩ cậu cần phải rèn luyện năng lực của mình."

Ninh Vi Trần: "..."

---Editor muốn nói---

=))) hai đứa này thẳng thắn hôn hôn các kiểu tới luôn chứ không có bước tỏ tình gì hết làm mình vừa edit vừa tự hỏi mình có bỏ lỡ đoạn nào không =))))

nma Sanh Sanh biết xót chồng thì mê quá huhuhuhu

Ninh Ninh phải cố gắng học tập sử dụng dị năng thui, không thể để vợ mình chê nữa nha =))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK