*đặt vào túi áo ở đây mang ý nghĩa là chỉ muốn ở bên cạnh cô gái kia và muốn cô gái kia ở bên cạnh hắn.
"Lần này tôi đi theo【 Ranger 】 đến Nhạc Viên để tránh xa cô ta, haha, nhìn thấy cô ấy và người đàn ông đó làm tôi cảm thấy khó chịu, haha."
Sau khi Chu Tiểu Phi chửi xong, lập tức hai mắt sáng ngời nhìn Demeter. Phương châm sống của hắn là tận hưởng cuộc sống trước mắt, hắn rất đau lòng vì mối tình vừa qua, hiện tại hắn rất cần người tiếp theo để giải tỏa những nỗi buồn, không ngờ hắn lại gặp được một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở cổng Nhạc Viên.
Người đẹp mặc chiếc áo khoác màu bạc lạ mắt như áo mưa trong suốt, bên trong là quần jeans và áo dài tay. Cô ấy đang ôm một con rắn màu hồng trên tay, trên đầu đội một chiếc băng đô bằng dây leo, ánh mắt có chút đờ đẫn khi nhìn người. Chu Tiểu Phi đi qua ngàn bụi hoa, vừa nhìn đã biết người đẹp này như một tờ giấy trắng chưa từng yêu đương, tốt nhất nên lấy được nàng.
Vì vậy hắn tự cho rằng mình đẹp trai, cười nói: "Người đẹp, tôi đến từ công hội Jack. Chu Tiểu Phi, dị năng giả cấp C, em có muốn cùng anh thành lập một đội không?"
Demeter lạnh lùng nhìn hắn.
Chu Tiểu Phi nhận thấy một chiếc lá rơi trên đầu Demeter, cảm thấy ngứa ngáy, đưa tay ra và mỉm cười.
"Ôi, người đẹp, trên đầu em có cái gì bẩn, để anh nhặt nó ra cho em nhé."
Không ngờ, con rắn màu hồng trong tay Demeter đột nhiên thè lưỡi ra và nhảy lên cắn hắn.
"!"
"?"
Chu Tiểu Phi sửng sốt, sợ đến mức vội vàng thu tay lại, cười nói: "Haha, người đẹp, thú cưng của em khá hung dữ, là chủng loại gì vậy?"
Demeter trấn an con rắn hồng cáu kỉnh, cúi đầu và nói với giọng lạnh lùng.
"【Lân Mãng】. Một ấu thể dị giáo cấp B trong 【Lục Sắc Địa Ngục】. Đừng đến gần nó. Bây giờ nó ghét cậu. Nếu cậu bị nó cắn, cậu sẽ chết sớm."
Chu Tiểu Phi: "..."
Chu Tiểu Phi vừa muốn bắt chuyện với người đẹp: "..."
Người đẹp này đang nói về cái gì vậy?
【Lục Sắc Địa Ngục】 là gì?
【Dị giáo cấp B】 là gì?
【Lân Mãng】 là gì?
Demeter phớt lờ hắn, quay lại và nhanh chóng theo bước Turing, Diệp Sanh và Ninh Vi Trần.
Người bạn đồng hành của Chu Tiểu Phi bước tới và an ủi hắn một cách tha thiết: "Đừng nói nữa, Tiểu Phi. Tôi vẫn hối hận vì đã không chấp nhận những quy tắc bất thành văn của 【Dục Ma】. Người không thể vì danh dự mà từ chối cả tiền bạc. Nhưng hối tiếc cũng chẳng giúp được gì, hãy nghĩ đến điều gì đó vui vẻ đi! Nếu chúng ta có thể ra khỏi 【Nhạc Viên】, cậu và tôi sẽ trở nên giàu có! Hahahaha, này, tại sao cậu lại ngất xỉu? Cậu vẫn chưa vào trong đâu. Này! Cậu ngất xỉu vì hạnh phúc hay vì sợ hãi? Này!!!!"
【Nhạc Viên】 là một nơi nguy hiểm cấp A+ và không nên đánh giá thấp mức độ nguy hiểm. Nhưng tin tức 【Linh Thương】 tung ra lần này chỉ là chụp ảnh Nhạc Viên chứ không phải để khiêu khích những kẻ dị giáo.
Bọn họ có thể đến lặng lẽ như gà và ra đi rụt rè như chuột.
Nếu mang theo điện thoại di động vào, mỗi ngày bọn họ có thể chụp hàng nghìn bức ảnh, đổi đồ với Linh Thương. Đây là một cơ hội không tốn vốn mà lợi nhuận hàng nghìn lần!
Nhóm người này đã sớm quyết định sau khi đi vào sẽ không làm gì cả, chỉ đi về phía lối ra mà thôi, vừa chụp hình vừa đi.
Diệp Sanh không để ý đến trò hề phía sau, sau khi đưa vé của mình đến cổng soát vé tự động ở cổng công viên, công viên sẽ tự động cho cậu đi vào.
Khi đi qua máy soát vé, có tiếng tích tắc, cậu cảm nhận rõ ràng một sự dao động cực lớn của các giá trị thần quái đến từ mọi hướng.
Thật nguy hiểm và thú vị. 【Nhạc Viên】 đã mất từ lâu trở lại với cuộc sống.
"Chào mừng đến với 【Nhạc Viên Vong Ưu】!"
"Nơi này có thể giúp bạn quên đi mọi lo lắng! Xóa tan mọi nỗi buồn!"
"Giám đốc chúc mọi người một ngày vui vẻ!"
Một giọng nói nhiệt tình phát ra từ chiếc loa phóng thanh bên đường.
Diệp Sanh nhìn nơi này. Cậu phát hiện ra rằng Nhạc Viên chắc hẳn đã bị bỏ hoang từ lâu. Nhiều trò chơi giải trí đã rỉ sét như tàu cướp biển, tàu lượn siêu tốc, vòng đu quay, thị lực của cậu rất tốt, từ xa có thể nhìn thấy nhiều vết lốm đốm.
Máu rỉ sét bám vào ghế như rêu, nhưng không giống như những cỗ máy đổ nát, khung cảnh ở Nhạc Viên rất đẹp.
"Du khách vừa vào công viên, đến đây!" Sau khi đi qua cổng soát vé, cậu nhìn thấy một con thỏ bông đang đứng ở cuối đường. Nó là một con robot, khi nó nói chuyện thì âm thanh có mang theo một ít điện lưu nhưng giọng điệu lại rất sống động.
Con thỏ thú bông nói.
"Mọi du khách vào công viên đều phải chụp ảnh trước."
"Nếu bạn không chụp ảnh, bạn sẽ không được đi vào."
Ban đầu【Nhạc Viên】tập trung vào 【Thế Giới Cổ Tích】, những con búp bê trong đó không phải là người thật mà là robot. Trong nhận thức của nó, đó là một con thỏ.
Ninh Vi Trần thấp giọng nói: "Vào công viên, tốt nhất nên tuân thủ quy tắc trò chơi của công viên, sẽ giúp chúng ta tránh khỏi rất nhiều phiền toái."
Những kẻ tà đạo ở diễn đàn thứ tư khác với những diễn đàn khác ở chỗ chúng có "thủ tục", "quy tắc" riêng, nếu hành động theo đúng quy tắc thì sẽ tránh được nhiều nguy hiểm. Diệp Sanh gật đầu và chụp ảnh con thỏ bằng công cụ tìm kiếm.
【Tên phân loại: ENIAC】
【Tên ma: Thỏ Nhạc Viên】
【Cấp bậc: Cấp D】
【Tổng quan: Nhiếp ảnh. 】
Diệp Sanh: "?" Dị năng của Thỏ là chụp ảnh?
Con thỏ thú bông nói: "Các bạn vui lòng xếp hàng và chụp ảnh trước khi vào công viên. Vào studio chụp ảnh theo nhóm mười người. Nào, đi theo nhóm."
Ánh mắt của Diệp Sanh rơi vào tòa nhà bên cạnh.
Một ngôi nhà đen trắng có viết năm chữ 【Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối】.
"Bạn, bạn, bạn, mười người các bạn cùng Thỏ vào đi." Thỏ Nhạc Viên dùng loa phóng thanh nói với đám người Diệp Sanh.
Mọi người phía sau đều sợ hãi trước con thỏ robot biết nói này. Tuy nhiên, họ biết rằng đây là dị giáo và không ai dám trái luật lệ trong 【Nhạc Viên】. Diệp Sanh quay lại nhìn những người đang xếp hàng, về cơ bản họ đều là những dị năng giả cấp B, cấp C và cấp D. Hàng đợi quá dài và cậu không nhìn thấy một dị năng giả cấp A nào.
【Bảo tàng Tín Ngưỡng】 là một nhiệm vụ của công hội, vì vậy bọn họ đã gặp những dị năng giả cấp A như Circe và Lâm Nại. Nhưng những người đến 【Nhạc Viên】 đều nghe được tin tức về Linh Thương và muốn đầu cơ trục lợi. Phần lớn bọn họ đều không có ý định khiêu khích dị giáo, chỉ có dự định vào công viên chụp ảnh xong rồi rời đi, không ở lại đây thêm một phút nào, năng lực của bọn họ không đồng đều.
Nhưng Diệp Sanh quay lại và nhìn thấy tấm biển phía trước 【Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối】.
【Giám đốc công viên hứa rằng mọi người sẽ mỉm cười rời khỏi công viên. 】
Studio chụp ảnh có hai tầng, tầng một có bốn phòng. Một là phòng chờ, một là nơi chụp ảnh, một là nơi trưng bày ảnh của khách du lịch và cuối cùng là thư phòng.
Con thỏ dẫn họ vào thư phòng trước, nó vỗ tay và nói: "Chào mừng đến với Nhạc Viên Vong Ưu."
"Nhạc Viên là nơi nào! Nhạc Viên là nơi bạn quên đi mọi lo lắng."
"Mục đích của chúng tôi là cho phép mọi du khách có thể chơi đùa không kiêng nể, không phải hối tiếc."
"Woohoo!" Con thỏ lấy pháo hoa ra và đốt pháo hoa, đồng thời nó vui vẻ thổi một chiếc còi hơi nhiều màu sắc, hai con mắt biến thành những hình thù đáng yêu.
Thỏ vứt bỏ pháo mừng, nhảy qua và nói đầy tự hào.
"Những Nhạc Viên bình thường sẽ chỉ khiến bạn quên đi những rắc rối hiện tại, nhưng chúng tôi thì khác. Chúng tôi muốn xóa bỏ những tiếc nuối trong cuộc đời của bạn!"
"Đây là Tiệm chụp ảnh Tiếc Nuối, Thỏ sẽ cho bạn giấy và bút, sau đó bạn có thể viết ra tất cả những điều khiến bạn không vui và canh cánh trong lòng."
"Cuối cùng, Nhạc Viên sẽ cho bạn một câu trả lời vui vẻ!"
Mười người đứng đó không dám cử động.
"Anh trai, tới đây."
Ninh Vi Trần là người đầu tiên ngồi xuống, trong phòng làm việc có một chiếc bàn gỗ dài, có thể chứa được mười người.
Trước mặt mỗi người đều có một cây bút và một tờ giấy. Diệp Sanh ngồi xuống sau hắn. Demeter cũng im lặng, ôm con rắn của mình và ngồi đối diện Diệp Sanh.
Turing đã chọn đàm phán với Nhạc Viên Thỏ.
Turing nói: "Tại sao vào công viên lại cần chụp ảnh?"
Con thỏ tràn đầy nhiệt tình với khách du lịch, nó nói: "Bởi vì chúng tôi muốn so sánh." Nó lại thổi chiếc còi đầy màu sắc trong miệng.
"Bạn có thể biết một người có hạnh phúc hay không bằng cách nhìn vào mắt họ."
"Bạn cũng sẽ chụp ảnh khi rời khỏi công viên."
"Hãy đến và xem những thay đổi mà Nhạc Viên mang lại cho bạn."
"Chúng tôi hứa rằng khi bạn bước vào công viên, đôi mắt bạn dù mờ mịt và buồn bã đến đâu thì khi bạn rời khỏi công viên, chúng sẽ trở nên lấp lánh và tràn đầy hạnh phúc! Woohoo!"
Mười người có mặt: "..." Diệp Sanh nhìn tờ giấy A4 trước mặt và chiếc bút mực bên cạnh.
Cuối cùng cậu cũng hiểu. Thỏ muốn họ nhớ lại tất cả những chuyện buồn, khổ sở trong cuộc sống trước khi chụp ảnh. Những bức ảnh chụp trước khi vào công viên được chụp theo cách này mà có thể vui vẻ thì có quỷ rồi.
Giám đốc công viên thực sự đã tính toán rất tốt.
Thỏ nói: "Đừng viết lung tung." Thỏ hàm ý nói: "Giám đốc biết bí mật của các bạn."
"Được rồi, tôi cho bạn mười phút. Hãy viết tất cả những điều bạn tiếc nuối vào danh sách tiếc nuối của mình."
Nó bắn thêm một quả pháo hoa nữa rồi bỏ đi.
Sau khi con thỏ rời đi.
Turing đưa tay ra, bắt được một vật gì đó trong không khí, trên thấu kính có những hoa văn màu xanh dày đặc, Turing nhẹ giọng nói: "Nó nói đúng đấy."
Demeter hỏi: "Ý anh là gì?"
Turing: "Kể từ khi chúng ta trả tiền vé vào công viên, 【Nhạc Viên】 đang ngủ yên này đã "thức tỉnh". Bảng điều khiển chính của nó là một dị giáo cấp A+. Chúng ta có thể không nhìn thấy nó, nhưng thực tế là nó ở khắp mọi nơi, trong không khí đều là luồng dữ liệu của nó. Bây giờ nó rất phấn khích...vì cuối cùng cũng có người đến chơi với nó. Tốt nhất là đừng nói dối nó, vì mạng lưới thần kinh của bộ não con người có thể bị đọc khi nói dối."
Demeter: "Ồ."
Ninh Vi Trần cúi đầu nhìn tờ giấy trước mặt, nhìn phía trên bốn chữ 【Danh sách tiếc nuối】, cảm thấy có chút không muốn viết. Hắn chống cằm, nghiêng đầu nhìn Diệp Sanh, cười nói: "Bảo bối, anh định viết gì?"
Diệp Sanh: "Tôi không có tiếc nuối."
Ý của cậu là những gì cậu nói. Diệp Sanh chưa bao giờ tiếc nuối về bất cứ điều gì.
Ở cuối chiếc bàn dài mười người là Chu Tiểu Phi và Nguyễn Dung Bạch, hai người im lặng như gà. Nguyễn Dung Bạch sau khi nghe Chu Tiểu Phi nói con rắn trong tay cô gái kia là dị giáo cấp B, gã bị dọa đến mức choáng váng.
Gã lén nhìn Diệp Sanh, Ninh Vi Trần đang ngồi bên cạnh gã, từ góc độ này, gã chỉ có thể nhìn thấy cánh tay của Ninh Vi Trần đang đỡ cằm mình. Xương cổ tay trắng bệch, ngón tay thon dài, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn trơn. Diệp Sanh cúi đầu lấy mực, Nguyễn Dung Bạch có thể nhìn rõ, bao gồm cả hình dáng nổi bật và đôi môi mỏng mím chặt của cậu. Diệp Sanh mặc áo sơ mi trắng, quai hàm căng chặt, mái tóc đen khiến khuôn mặt cậu càng lạnh lùng hơn. Ngoài ra còn có một chiếc nhẫn đơn giản trên tay đang xoay bút máy.
...Nó vẫn được đeo ở ngón áp út.
Hai người này, là tình nhân???
Chu Tiểu Phi không dám biểu lộ tức giận, âm thầm mắng: "Cậu không muốn sống nữa à, đừng nhìn."
Nguyễn Dung Bạch chưa bao giờ nhìn thấy cặp đôi đẹp trai như vậy nên không khỏi nhìn họ thêm vài lần nữa.
Chu Tiểu Phi thực sự ngưỡng mộ vị tổ tông này và nói. "Mau viết đi, tốt nhất là tuân theo nội quy của công viên."
Không biết trong thư phòng đang đốt loại hương gì khiến người ta dễ rơi vào trạng thái hồi tưởng, mang họ quay trở về một chút quá khứ khó buông bỏ.