Mục lục
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tên tôi là Witch, tôi là nhân viên kinh doanh bất động sản cấp cao."

Người đàn ông trung niên tóc vàng, mắt xanh đưa cho họ một tấm danh thiếp, cười nói: "Để giữ gìn diện mạo của thành phố, người vô gia cư không được phép vào khu vực này vào ban đêm. Nếu các bạn muốn đi lang thang trên đường phố thì phải trả phần phí lang thang, phí lang thang là một người một trăm. Nhưng tôi thấy các bạn đông người, sao không cùng nhau thuê một căn nhà để tiết kiệm chút tiền."

Mọi người cảnh giác nhìn ông nhưng không nhúc nhích.

Chỉ có Ninh Vi Trần vươn tay nhận lấy tấm danh thiếp, mỉm cười nói: "Cám ơn."

La Hành cũng phản ứng rất nhanh và nói với Witch: "Chúng tôi mới đến thành phố này và không có một xu dính túi, có thể thiếu nợ tiền thuê nhà trước được không?"

Witch mỉm cười thân thiện và nói: "Tất nhiên là có thể, nhưng số ngày được thiếu nợ nhiều nhất là mười ngày."

Chất lượng không khí ở thành phố này rất kém, có quá nhiều khói bụi đến nỗi khi hít vào phổi, bọn họ có cảm giác như những hạt bụi li ti đang lăn qua cổ họng. Ngôi nhà mà Witch giới thiệu với họ nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà, sau khi ký hợp đồng thuê nhà với họ, Witch để lại số điện thoại và định rời đi. Trước khi ông ta rời đi, Diệp Sanh cuối cùng cũng không còn lo lắng về sự sống chết của cậu bé mắt to nữa, cậu đặt điện thoại xuống, lạnh lùng hỏi: "Ông Witch, tôi muốn hỏi, người bình thường nếu muốn sống hạnh phúc và ổn định ở thành phố này đến cuối đời thì cần bao nhiêu tiền?"

Witch ngạc nhiên nhìn Diệp Sanh, mỉm cười nói: "Thưa cậu, cậu đã hỏi một câu hỏi rất thú vị. Cách đây không lâu, ông Bartlett, người giàu nhất thành phố chúng ta, vừa làm một thống kê. Loại hạnh phúc này cần ít nhất là ba mươi triệu."

"Ba mươi triệu?"

Witch mỉm cười và nói: "Vâng, tôi chúc các bạn có một cuộc sống hạnh phúc."

Witch giữ cửa khép lại.

Mọi người đứng trên tầng cao nhất, nhìn ra thành phố nhộn nhịp tràn đầy h@m muốn vật chất này và họ gần như có chút hiểu biết về nhiệm vụ của thế giới này.

Ngay khi nhìn lên, họ có thể nhìn thấy tòa nhà tài chính tối cao.

Tô Hi chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ gặp rắc rối nếu không có tiền, mấy phòng triển lãm đầu tiên, cô tưởng rằng trang sức cản đường nên đã vứt hết trang sức trên người, bây giờ cô rất hối hận. Không đúng. Tô Hi đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô sờ tai, lấy ra một viên kim cương nhỏ màu hồng.

Tô Hi ngẩng đầu nói: "Lúc đó viên kim cương này tôi mua 10 triệu, không biết ở đây có giá trị gì không."

Hai mắt Dịch Hồng Chi sáng lên: "Kim cương là loại khoáng vật tự nhiên rất quý hiếm, tôi nghĩ giá trị của chúng sẽ không thay đổi."

Tô Hi thở phào nhẹ nhõm: "Tốt lắm, xem ra vấn đề tiền thuê nhà của chúng ta tạm thời đã được giải quyết."

Circe cau mày nói: "Nhưng mười triệu còn xa mới đủ. Mười một người chúng ta cần ba trăm triệu. Vấn đề hiện tại là làm thế nào để có được ba trăm triệu trong một khoảng thời gian rất ngắn."

Quý Kiên yên lặng bổ sung cho cô 330 triệu. Ở ngoài đời tuy không thiếu tiền nhưng hắn cũng không giàu bằng Circe, người có thể tiêu sạch số lẻ 30 triệu này.

Khi mọi người hết đường xoay sở. La Hành nói: "Tôi đã quan sát. Mỗi phòng ở đây đều được trang bị máy tính. Nếu chúng ta muốn hiểu cách kiếm tiền trên thế giới này, chỉ thảo luận thôi là không đủ. Chúng ta hãy quay lại phòng để thu thập thông tin trước."

Ninh Vi Trần cũng không muốn ở lại đây với bọn họ nữa, nắm lấy tay Diệp Sanh, cười nói: "Đúng vậy, tôi đồng ý."

Mọi người đều nghĩ, hắn phải đồng ý, lần nào cũng là hắn chạy nhanh nhất.

Sau khi vào phòng đóng cửa lại, Ninh Vi Trần nhìn chung quanh, nhếch khóe môi: "Cuối cùng thì cũng có được một chỗ cách âm tốt."

Diệp Sanh nói: "Kẻ dị giáo cao nhất ở đây là kẻ dị giáo cấp A+. Xin hãy chú ý."

Ninh Vi Trần thở dài: "Được."

Diệp Sanh bật máy tính trong phòng. Nếu họ muốn hiểu một thế giới, hãy đọc tin tức của nó.

Danh sách tin nóng có đầy đủ các tin tức giải trí.

Hotsearch đầu tiên là, 【Siêu phẩm hàng năm của Công ty Star Entertainment, bộ phim tâm lý tình cảm ngược luyến đô thị rất được mong đợi 《 Liệp Tâm 》đã bước vào giai đoạn casting. 】

Hotsearch thứ hai là, 【 Ngôi sao nổi tiếng Quý Văn Văn đã được vinh danh là đại sứ của Nước khoáng Tinh Hà. 】

Hotsearch thứ ba là, 【 Bảng xếp hạng mười trường trung học tư thục hàng đầu đã được công bố. 】

Hotsearch thứ tư là, 【 Bartlett tuyên bố rằng đây là kỷ nguyên tự do chưa từng có. 】

Hotsearch thứ năm là, 【 Nhiều bác sĩ từ StarCorp dự đoán rằng trong mười năm nữa, không khí của chúng ta sẽ không còn có thể thở trực tiếp được nữa. 】

Nơi này rất giống với thế giới thực, nhưng có nhiều điểm khác biệt. Là người công nhân, Diệp Sanh rất thành thạo việc mở phần mềm tuyển dụng. Cuối cùng, cậu đi đến kết luận rằng nếu làm việc bán thời gian, cậu sẽ không bao giờ kiếm được 30 triệu trong đời.

Vẻ mặt của Diệp Sanh không biểu cảm nói: "Ninh Vi Trần, khi tôi làm việc ở nhà ma, tiền lương một ngày của tôi là một trăm năm mươi, ước chừng sáu trăm năm mới có thể kiếm được ba mươi triệu."

Ninh Vi Trần cười khúc khích và nói: "Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ, Sanh Sanh."

Diệp Sanh nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Ninh Vi Trần, thế giới này có trị an như thế nào?" Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả các phương pháp kiếm tiền lớn đều được viết trong "Luật hình sự". Đánh bạc, cướp giật, lừa đảo là những cách nhanh nhất để kiếm 30 triệu ở phòng triển lãm thứ tư.

Ninh Vi Trần cười nói: "An ninh của phòng triển lãm thứ tư rất tốt. Đừng cố thách thức luật pháp của thế giới này. Con quái vật máy móc bên cạnh tòa nhà tài chính là người thực thi pháp luật hàng đầu ở đây để duy trì an ninh xã hội. Đó là một dị giáo cấp độ A, chỉ đứng sau dị giáo "Thần"."

Diệp Sanh: "Quái vật máy móc? Là từ diễn đàn thứ tư à?"

Ninh Vi Trần lắc đầu: "Không, dị giáo ở những diễn đàn khác không thể xuất hiện trong Bảo tàng Tín Ngưỡng. Nó không đánh thức cảm xúc cá nhân, nó chỉ là một cỗ máy làm việc theo chương trình."

Diệp Sanh ngẩng đầu lên và nhìn qua khung cửa sổ kính thật lớn trong suốt từ trần đến sàn và nhìn vào cỗ máy khổng lồ nằm im lìm bên cạnh tòa nhà. Đôi mắt của nó phóng ra những làn sóng màu đỏ, im lặng bao trùm toàn bộ thành phố, con mắt của người thi hành luật quét qua mọi ngóc ngách trên đường phố, lạnh lùng và uy nghiêm, không để xảy ra bất cứ điều gì vi phạm pháp luật.

Đây chắc chắn là một thời đại tốt đẹp, nơi mọi người không phải lo lắng về an toàn cá nhân miễn là họ tuân thủ luật pháp.

Diệp Sanh mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ: "Người chấp hành pháp luật tối cao là một kẻ dị giáo cấp A. Điều đó có nghĩa là chỉ cần chúng ta không phạm luật, chúng ta sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào ở đây. Bởi vì nó cũng sẽ bảo vệ chúng ta."

Kẻ dị giáo cấp A ở phòng triển lãm thứ tư sẽ thực sự bảo vệ họ?

Ninh Vi Trần cười nói: "Đúng vậy, chỉ cần chúng ta không phạm pháp." Nói ra ba chữ cuối cùng, giọng điệu hắn có chút mỉa mai.

Diệp Sanh lập tức chuyển sang giao diện tìm kiếm của máy tính, tìm kiếm quy luật của thế giới này. Sau đó cậu phát hiện ra rằng không có sự khác biệt giữa luật pháp ở đây và thế giới thực. Diệp Sanh nhìn thấy cái mới nhất, luật về người vô gia cư, bởi vì số lượng lớn người vô gia cư không chỉ ảnh hưởng đến diện mạo của thành phố mà còn gây ra thiệt hại khôn lường cho cơ sở vật chất công cộng.

Kết quả là các vùng khác nhau đã ban hành 《Pháp lệnh lang thang 》và phát triển khái niệm "phí lang thang".

Dù tàn nhẫn nhưng nó cũng hợp lý và hợp pháp.

Diệp Sanh cau mày.

Mỗi phòng triển lãm của Bảo tàng Tín Ngưỡng đều trưng bày một xu hướng tư tưởng cực đoan. Ví dụ, phòng triển lãm đầu tiên thể hiện sự sợ hãi của con người đối với thiên nhiên, phòng triển lãm thứ hai thể hiện sự mê tín của con người đối với Chúa, và phòng triển lãm thứ ba thể hiện sự tôn thờ đạo đức của con người. Điều mà ác thần luôn mong muốn chính là phần đẫm máu và tàn khốc nhất trong câu chuyện của con người. Phòng triển lãm thứ tư chắc cũng điên rồi, nhưng nơi điên rồ đó cậu vẫn chưa nhìn thấy.

Điều duy nhất có thể thấy từ quảng cáo là đây là thời đại mà chủ nghĩa lãng mạn hoàn toàn bị bao bọc bởi chủ nghĩa tiêu dùng. Mọi ý nghĩa, cảm xúc của con người đều liên quan đến "tiêu dùng".

"Bảo bối, anh ngủ chưa?" Trước khi Diệp Sanh bị Ninh Vi Trần kéo lên giường, cậu đi xem IP nổi tiếng nhất thế giới 《 Liệp Tâm 》.

Sau khi xem xong, Diệp Sanh cảm thấy nó không hay bằng vở 《 Tình Yêu Thầm Kín 》mà Đại học Hoài An trình diễn hồi đầu học kỳ.

Trong thời đại tự do nhất, xu hướng tính dục cũng trăm hoa nở rộ.

《 Liệp Tâm 》kể về câu chuyện ngược luyến thế thân, lãng tử quay đầu.

Công là một hoa hoa công tử bất cần đời sinh ra trong một gia đình giàu có. Điều đầu tiên hắn nhận thấy khi nhìn thấy thụ, một người mới vào nghề thiết kế, là bởi vì anh ấy cực kì giống với vẻ ngoài của bạch nguyệt quang, nên hắn dùng thủ đoạn mạnh mẽ đem người đến bên cạnh để bao dưỡng. Thụ có tính cách lạnh lùng và bướng bỉnh, cùng công ngược luyến tình thâm hơn mười tập, cuối cùng cũng chậm rãi động tâm. Kết quả là anh trai của công đã vô tình vạch trần câu chuyện của bạch nguyệt quang trong một bữa tiệc, anh quá thất vọng nên đã chia tay hắn. Sau đó, công bắt đầu truy thê hỏa táng tràng.

Kết cục cuối cùng là gã điên cuồng vợ si tình phát điên gửi tiền và tài nguyên cho thụ, thụ thực hiện được ước mơ của mình nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ, một món trang sức do anh thiết kế đã được bán với giá cao 100 triệu đồng.

Đây là bản tóm tắt mà Diệp Sanh, cậu cảm thấy chuyện nhỏ này có thể kéo dài ba mươi tập, đạo diễn thực sự là có tài.

Trong cuộc thảo luận vào sáng hôm sau.

Diệp Sanh cảm thấy có gì đó không ổn trong cách Lạc Hưng Ngôn nhìn mình.

Diệp Sanh vô cùng khó chịu, lạnh lùng nói: "Anh bị bệnh à?"

Lạc Hưng Ngôn đột nhiên nói: "Thái tử phi, cậu đã xem qua bảng hotsearch ngày hôm qua chưa?"

Diệp Sanh phớt lờ anh ta.

Circe nói: "《 Liệp Tâm 》 phải không?"

Dịch Hồng Chi nhìn Diệp Sanh thật sâu, sau đó lấy hết can đảm nói: "Tôi đã nghiên cứu quy luật của thế giới này, phát hiện không có sơ hở nào trong đó. Người máy mà chúng ta nhìn thấy lần đầu tiên là một kẻ dị giáo cấp A. Nó là cỗ máy duy trì sự ổn định của xã hội. Muốn kiếm tiền, chúng ta chỉ có thể làm việc lương thiện chứ không thể đầu cơ trục lợi."

Diệp Sanh không để ý đến bọn họ, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động, hôm qua dùng máy sấy tóc rất lâu, để khô rất lâu, cũng không biết nước có khô hay không, liệu cậu có thể bật nó lên được không.

Dịch Hồng Chi: "Chúng ta có 10 triệu vốn để cân nhắc việc kiếm tiền khởi nghiệp, nhưng chu kỳ thời gian rất dài. Hôm qua tôi và Circe phát hiện ra rằng ở thời đại này, đối với những người bình thường, cách kiếm tiền nhanh nhất chính là ngành công nghiệp giải trí. Hôm qua mọi người có xem hot search không? Quá trình casting cho 《 Liệp Tâm 》đã bắt đầu, và buổi casting dành cho tất cả mọi người —— thù lao đóng phim của nhà sản xuất cho các diễn viên chính là 50 triệu mỗi người."

Tô Hi nhất thời hưng phấn: "Năm mươi triệu một người?!"

Dịch Hồng Chi nói: "Đúng vậy, tiền lương của diễn viên phụ cũng không thấp."

Quý Kiên hưng phấn nói: "Vậy sau khi bộ phim này diễn xong chúng ta sẽ kiếm được 300 triệu. Hôm nay chúng ta đi thử vai đi."

Dịch Hồng Chi miễn cưỡng cười nói: "Nhưng bộ phim này có rất nhiều người đến thử vai, cạnh tranh rất khốc liệt. Vai chính là hai người đàn ông, khí chất lại phải phù hợp, cho nên chúng ta có thể không phỏng vấn được."

Nói xong, hắn nhìn về phía Ninh Vi Trần cùng Diệp Sanh, khôn ngoan im lặng không nói nữa.

Diệp Sanh: "..."

Lạc Hưng Ngôn buồn cười: "Thái tử phi, hôm qua cậu có đọc qua tóm tắt của 《 Liệp Tâm 》không? Đây là kịch bản được thiết kế riêng cho cậu và Thái tử."

Diệp Sanh muốn khiến anh ta im lặng bằng một phát súng ngay bây giờ.

Nhưng cậu còn chưa nói chuyện, Ninh Vi Trần đã lên tiếng trước. Ninh Vi Trần nói: "Tôi và Sanh Sanh sẽ không tham gia buổi thử vai."

Lạc Hưng Ngôn nói đầy ẩn ý: "Thái tử, nếu cậu đóng vai một phú nhị đại bất cần đời bạc tình, chẳng phải cậu đang diễn xuất đúng bản chất của mình sao?"

Ninh Vi Trần nhếch môi, nghiêng đầu nói với Diệp Sanh: "Đây chính là lý do tại sao em không thích Cục Phi tự nhiên." Ninh Vi Trần thản nhiên giơ tay với mọi người: "Mặc dù tôi không đeo nhẫn, nhưng xin các người không cần tùy tiện bôi nhọ sự trong sạch của người đã kết hôn."

Lạc Hưng Ngôn trợn mắt lên trời.

Quý Kiên ngượng ngùng nói: "Nhưng anh Ninh, anh quả thực rất thích hợp đóng vai phú nhị đại trong phim."

Ninh Vi Trần cười khúc khích, chủ động nắm tay Diệp Sanh nói: "Không, tôi không thích hợp, Sanh Sanh cũng không thích hợp. Các người đi thử vai, tôi và Sanh Sanh sẽ đi xem những mặt khác." Trong lúc Diệp Sanh ở trong thời điểm bọn họ thảo luận, cậu phát hiện ra rằng điện thoại của mình cuối cùng cũng có thể được bật lên.

Vừa mở điện thoại, Search đã ôm lấy ngón tay cậu cọ xát, chớp chớp mắt như đang rơi nước mắt hay đang ch ảy nước.

Mọi người đều cảm thấy rằng lời mời casting công khai cho《 Liệp Tâm 》là một cơ hội trời ban, và họ đã tập hợp lại để thảo luận xem liệu việc sử dụng thuật thôi miên trong các buổi thử vai có bị cơ quan thực thi pháp luật coi là gian lận hay không.

Diệp Sanh nhìn cảnh tượng này và cảm thấy thần kỳ.

Có phải vì môi trường quá quen thuộc đã làm tê liệt cảnh giác của họ?

Thế giới này có thực sự an toàn đến thế?

Bọn họ thực sự đã nghĩ đến việc diễn xuất.

Cậu đã sử dụng tính năng Search để chụp ảnh tòa nhà tài chính ở trung tâm thế giới.

【Tên phân loại: Nhà Truyền Giáo】

【Tên quỷ: Chúa tể của Phòng triển lãm thứ tư】

【Cấp bậc: Cấp A+】

【Tổng quan: Tài sản cá nhân là thần thánh bất khả xâm phạm. 】

---Tác giả có lời muốn nói---

Đây là một... phó bản có phần đẫm máu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK