Mục lục
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【 Làng cổ Dạ Khóc thật bắt mắt. Thái tử phi, nếu cậu muốn điền vào mẫu đơn, vui lòng viết "Rừng Rậm Sương Mù", "Mức độ nguy hiểm" "C", "Quan chấp hành lãnh đạo" "Atheist", thông tin liên hệ là thế này. 】

【 Thái tử phi, cậu thực sự muốn đến đây à? Nơi này cmn tà môn, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ. 】

Sau khi Lạc Hưng Ngôn gửi kinh độ và vĩ độ, anh ta cũng gửi một loạt số điện thoại, chắc chắn là thông tin liên lạc của Atheist. Nhà trường chỉ thận trọng với trải nghiệm đầu tiên của tân sinh viên chứ không coi trọng lắm, tân sinh viên điền thông tin địa điểm trải nghiệm, nhà trường gọi điện cho quan chấp hành dẫn đội bên kia xác nhận đúng rồi mới thả họ ra.

【 Đừng nói với Thái tử là tôi đã đưa địa chỉ cho cậu! 】

【 Ngoài ra, Thái tử phi xin hãy suy nghĩ cẩn thận và đừng bốc đồng! 】

Diệp Sanh trả lời "Cảm ơn" và phớt lờ lời khuyên can bừa bãi của Lạc Hưng Ngôn.

Khi đến Làng cổ Dạ Khóc, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp Lạc Hưng Ngôn.

Diệp Sanh thích hành động một mình, chỉ quen hành động một mình, cậu không cần đội ngũ và không tin tưởng đồng đội.

Đặc biệt bên cạnh Lạc Hưng Ngôn là Atheist có ý đồ xấu, không phải ai trong đám người quan chấp hành cấp S cũng ngốc nghếch và ngọt ngào như Lạc Hưng Ngôn. Lộ ra trước mắt La Hành chẳng khác nào bị Đảo Bướm theo dõi.

Khi cậu đến nhà ăn dùng bữa thì phát hiện trong nhà ăn còn có một chiếc TV lớn đang chiếu, đó là đoạn ghi lại quá trình huấn luyện của tân sinh viên Học viện Quân sự khóa trước ở một ngôi làng miền núi xa xôi.

Các tân sinh viên bên cạnh cơ bản hình thành một nhóm nhỏ, mọi người tụ tập cùng nhau dùng bữa và vui vẻ thảo luận về trải nghiệm đầu tiên sắp tới.

Diệp Sanh vừa ăn vừa nghe.

Cậu đã "lắng nghe" suốt chặng đường, tìm hiểu về diễn đàn thứ sáu từ mọi khía cạnh.

Cho dù đó là 【 Tế Thần Sông 】 được Hắc Nguyên đề cập hay 【Trang viên Tường Vi】 mà cậu đã nhìn thấy trước đó trên tàu Venus, tất cả đều tiết lộ cho cậu biết sự nguy hiểm và kỳ lạ của dị giáo của các vị Thần.

Cậu biết rất nhiều về diễn đàn thứ sáu, nhưng lại không biết gì về Người Truyền Giáo.

Các vị thần được sinh ra từ d*c vọng của con người.

Hiến tế Thần Sông để cầu may mắn.

Trang viên Tường Vi tìm kiếm tuổi trẻ vĩnh cửu.

Nhục Thân Bồ Tát tìm kiếm sự giàu có.

Vậy thì Nhà Truyền Giáo ra đời vào ngày nào, và xuất phát từ d*c vọng của nhóm người nào? Với tư cách là người điều hành diễn đàn thứ sáu, Nhà Truyền Giáo đã đi quá nhiều nơi và liên quan đến quá nhiều tôn giáo, nhiệm vụ của Lạc Hưng Ngôn trước khi đến Hoài Thành là ở Jerusalem. Đây là vùng đất thánh của đạo Do Thái, đạo Hồi và đạo Thiên chúa, ba tôn giáo này có lịch sử lâu đời và thực sự tin vào cùng một Thiên Chúa.

Và Chúa kêu gọi mọi người làm điều tốt.

Các tôn giáo chính thống rất phổ biến về cơ bản đều dạy con người hướng thiện. Trên tàu, cậu ngửi thấy mùi thơm của Phật giáo, lời Phật dạy rằng cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.

Vì vậy, Nhà Truyền Giáo, một vị thần tự nuôi sống mình bằng sự giết chóc, d*c vọng và máu tươi. Nếu nó có thể được sinh ra, hàng trăm triệu người sẽ chết, đây sẽ là giáo phái khổng lồ gì?

Diệp Sanh ngẩng đầu nhìn nhóm người trên màn hình đang la hét khàn khàn, đổ mồ hôi đầm đìa khi bị lũ ma quỷ hung hãn truy đuổi trong rừng sâu, mặt cậu không biểu tình nhét một đũa rau xanh vào miệng.

Đã coi Ninh Vi Trần là người của mình, cậu sẽ không giấu giếm ý nghĩ này, Diệp Sanh vừa ăn vừa gõ chữ.

【 Ninh Vi Trần, Cục Phi tự nhiên đã điều tra sự ra đời của Nhà Truyền Giáo chưa? 】

Ninh Vi Trần trả lời tin nhắn rất nhanh và hắn biết rất rõ về Diệp Sanh.

【 Đã điều tra. Có rất nhiều suy đoán, nhưng chúng chưa bao giờ được xác nhận. Anh trai, nếu anh muốn đối phó với Nhà Truyền Giáo, đừng cố bắt đầu với những tín đồ của ông ta. 】

Diệp Sanh nhìn câu cuối cùng và cau mày.

【 Tại sao? 】

Cậu thực sự có ý định bắt đầu với những tín đồ đi theo Nhà Truyền Giáo.

Dù sao, nếu giết hết tín đồ, thần linh tự nhiên sẽ biến mất.

Ninh Vi Trần trả lời.

【 Bởi vì giết những tín đồ của hắn giết cũng không hết. 】

Diệp Sanh: "..."

Diệp Sanh.

【 Có phải cậu biết cái gì không? Đừng gạt tôi. 】

Ninh Vi Trần nói.

【 Không, em chỉ có cảm giác như vậy thôi. Bất cứ ai cũng có thể trở thành tín đồ của Nhà Truyền Giáo. 】

Diệp Sanh.

【 Bởi vì mọi người đều có d*c vọng sao? Ninh Vi Trần, con người có quá nhiều d*c vọng, tiền bạc, quyền lực, tình d*c, một trong những đặc điểm của đức tin là sự trong sáng, Nhà Truyền Giáo nhiều nhất chỉ có thể tiếp thu một loại d*c vọng. Những người khác nhau có những mong muốn khác nhau. Tôi không nghĩ rằng mọi người đều sẽ trở thành tín đồ của gã và đừng quá coi thường bản chất con người. 】

Diệp Sanh gõ câu cuối cùng sau một lúc im lặng.

Về tất cả những nơi nguy hiểm ở diễn đàn thứ sáu, dường như có một nhóm người ngu dốt, d*c vọng thể hiện một cách sống động bản chất xấu xa của con người.

Mọi nơi nguy hiểm đều cho thế giới biết rằng chính những người đó đã phạm tội và tôn thờ tà thần.

Mặc dù Diệp Sanh từ khi sinh ra đến nay chưa bao giờ tin vào vẻ đẹp của bản chất con người nhưng cậu vẫn giữ một số quan điểm về Nhà Truyền Giáo.

Ninh Vi Trần dừng một chút, gửi tin nhắn.

【 Anh sai rồi, anh trai. Em đã nói rằng mọi người đều có khả năng trở thành tín đồ của Nhà Truyền Giáo, không phải vì con người đầy d*c vọng, mà là bởi vì con người là động vật xã hội. 】

Diệp Sanh sửng sốt.

Con người là động vật xã hội.

Ninh Vi Trần.

【 Anh đã chọn nơi nguy hiểm chưa, anh yêu? 】

Diệp Sanh nói thẳng rằng cậu không có ý định ở bên hắn.

【 Ừm, tôi sắp đến Làng cổ Dạ Khóc. Ở đó rất nguy hiểm, đừng đi theo tôi. 】

Ninh Vi Trần trầm mặc một lúc.

【 Làng cổ Dạ Khóc? Anh ơi, anh thực sự không sợ chết. 】

Diệp Sanh nhìn câu nói này, có thể tưởng tượng ra ngữ khí lạnh lùng của Ninh Vi Trần, tựa hồ như đang cười mà không cười.

Cậu trả lời: "Tôi đang ăn", vì vậy cậu tắt điện thoại và ngừng trò chuyện với Ninh Vi Trần.

Diệp Sanh ngẩng đầu nhét thêm một ngụm cơm vào miệng, nhìn màn hình trực tiếp, một nhóm người bị quỷ dữ trong sơn thôn truy đuổi, gà bay chó sủa trốn vào trong nhà vệ sinh. Sau đó, do không đứng vững được nên một nhóm người đã rơi xuống hố khiến nước bắn tung tóe màu vàng và giòi bay lên màn hình.

"Mẹ kiếp......"

"Chết tiệt, tôi đang ăn và tôi đã nôn!"

"Chết tiệt! Tắt phát sóng trực tiếp đi! Tôi có thể ngửi thấy được qua màn hình."

"Chết tiệt, chỉ là một nơi nguy hiểm cấp D mà thôi. Họ thành bộ dáng như thế này. Họ xứng đáng là học sinh lớp F. Quá kéo chân."

"Người phụ trách nhất định có vấn đề gì đó. Cho dù là sinh viên năm nhất, tôi cũng không muốn nhìn vào kinh nghiệm của các tân sinh viên trước đó để tìm kiếm sự tự tin. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị nhóm người này lừa chết."

Một học sinh lớp D bên cạnh Diệp Sanh nhéo mũi, thấp giọng nói với các bạn cùng lớp: "Tôi nghe nói trong buổi huấn luyện đầu tiên sẽ có một con đom đóm xung quanh chúng ta, chúng ta sẽ buộc phải phát sóng buổi huấn luyện trực tiếp cho toàn thể trường học. Chúng ta là người mới. Nếu chúng ta không làm tốt và để những đại thần lớp trên đó nhìn thấy, chúng ta sẽ không bị chê cười đến chết sao?"

Các bạn cùng lớp an ủi hắn: "Đừng lo, chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Chúng ta không thiểu năng trí tuệ như những người trên màn ảnh đâu".

Một người khác nói: "Thật ra thì không cần phải sợ xấu hổ, nhà trường đã phát sóng trực tiếp và mở làn đạn, không chỉ để chúng ta cảm thấy xấu hổ mà thể hiện tốt mà còn giúp chúng ta moi ra được một số manh mối từ các đại thần ở bên ngoài khi chúng ta đang ở trong tình thế tuyệt vọng."

Các học sinh lớp D ngạc nhiên, ngơ ngác: "Còn có thể như thế này sao?"

Bạn cùng lớp gật đầu nói: "Ừ, mọi người có đầu óc nhanh trí, ánh mắt sắc bén, người ngoài cũng tinh mắt, nhiều khi có thể một lúc tìm ra manh mối mấu chốt."

Đối diện họ, một học sinh lớp C từ lớp trước không khỏi trợn mắt khi nghe thấy cuộc trò chuyện.

"Đây là điều mà chỉ một đàn anh lão làng tự do và có thiện chí của lớp AB mới làm. Đừng nghĩ về điều đó nữa. Tôi đã đến rất nhiều nơi nguy hiểm và làn đạn thậm chí còn có hại cho người khác ngoài việc chỉ đứng quan sát."

Tân sinh viên lớp D sửng sốt, nhìn đàn anh với ánh mắt ngưỡng mộ và mong đợi.

"Đàn anh, ngài có thể kể cho chúng tôi nghe về đom đóm được không?"

Đàn anh lớp C nói: "Đom đóm là để các em ghi điểm, ngoài ra chẳng có tác dụng gì cả." Anh ta cầm đ ĩa lên, rõ ràng là không muốn lãng phí thời gian của các tân sinh viên: "Đừng hi vọng nữa. Ở trong làn đạn, các đại thần đều chỉ xem truyền hình trực tiếp nơi nguy hiểm cao cấp ở Thành phố Giải trí Thế giới. Khán giả mà các em gặp sẽ chỉ là những kẻ ngốc đã phát điên trên diễn đàn kể từ khi các em vào trường."

Anh ta rõ ràng cũng là một người chơi cấp cao và không quậy phá trong diễn đàn. Đối với tin đồn của tân sinh viên cũng chỉ biết đến Thái tử. Khi Thái tử xuất hiện, anh và những người bạn cùng phòng hít hà một hơi trong ký túc xá nhưng họ không chú ý nhiều đến những điều còn lại. Người duy nhất để lại ấn tượng là thiếu niên không có năng lực gì nhưng lại được vào lớp A. Tuy nhiên, thiếu niên cuối cùng lại được xếp vào lớp F. Dị năng của Thái tử hoàn toàn bị bộc lộ nên không có gì đáng chú ý.

Đôi mắt của đàn anh lớp C cuối cấp rơi vào huy hiệu của họ, sau khi suy nghĩ, anh ta đưa ra một lời khuyên với tư cách là một người đã từng trải qua: "Đừng tin vào làn đạn. Mọi người đều là đối thủ, và ít ai hy vọng các em sẽ thực sự thành công."

Mấy người đứng sững sờ, sau đó mặt đỏ lên vì phấn khích, gật đầu nói: "Cảm ơn đàn anh."

Đàn anh nhún vai và quay người bước đi.

Diệp Sanh cảm thấy Học viện Quân sự số 1 từ trên xuống dưới khá rời rạc. Cậu vẫn chưa hoàn thành trải nghiệm đầu tiên của mình và không có tín dụng trong bảng xếp hạng nên không thể xem bảng xếp hạng. Nhưng số ít người bình thường cậu gặp đều đứng đầu bảng xếp hạng.

Những người trong lớp F đã bàn tán về cậu ngay cả khi đang ăn.

Diệp Sanh điền tên nơi nguy hiểm, cấp độ của nó, tên của quan chấp hành và thông tin liên lạc của hắn ta vào biểu mẫu chung của lớp học.

Một lúc sau, chủ nhiệm lớp gọi tới.

"Diệp Sanh, Rừng Rậm Sương Mù mà cậu điền vào này thực sự là nơi nguy hiểm cấp C sao?"

Diệp Sanh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ."

Chủ nhiệm lớp do dự một lúc rồi tiếp tục hỏi: "Vậy làm sao em biết Atheist mà em điền vào?"

Diệp Sanh nói: "Tôi vô tình dính líu đến một vụ án dị giáo ở Hoài Thành, lúc đó chúng tôi đã gặp nhau."

Giọng chủ nhiệm lớp run run: "Nhưng... thông tin liên lạc này không phải từ Hoài Thành."

Diệp Sanh: "Hả?"

Chủ nhiệm lớp gượng cười nói: "Thông tin liên lạc này thuộc về Tổng cục."

Diệp Sanh: "..."

Chủ nhiệm lớp hít sâu một hơi, tự an ủi, Hoài Thành là một thành phố lớn của Trung Quốc, nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt, quan chấp hành ở đó có quan hệ mật thiết với Tổng cục, có thể là trùng hợp.

Cô cho biết: "Thông tin liên lạc này đã được mã hóa. Khi được trường gọi đến, cuộc gọi đầu tiên được chuyển thẳng đến Tổng cục nhưng nhanh chóng được chuyển đi. Atheist là một quan chấp hành cấp B có kinh nghiệm, dư sức đối phó với nơi nguy hiểm cấp C. Diệp Sanh, tôi chúc bạn may mắn."

Diệp Sanh nói: "Được, cảm ơn cô."

Tên và mức độ nguy hiểm mà mỗi người đến đều được mọi người nhìn thấy.

Diệp Sanh vừa trở lại ký túc xá đã bị Chu Hướng Địch vây quanh.

Chu Hướng Địch không thể tin nhìn Diệp Sanh: "Diệp Sanh, cậu đi tới nơi nguy hiểm cấp C à?"

Các nơi nguy hiểm cấp cao đã bị các lớp ở phía trước chọn xong rồi, những nơi để lại cho lớp F về cơ bản chỉ còn cấp D. Diệp Sanh được chọn như thế nào?

Diệp Sanh đặt cuốn sách lên bàn và gật đầu thản nhiên.

Chu Hướng Địch dùng giọng điệu phức tạp nói: "Rừng Rậm Sương Mù căn bản không có trong bảng biểu, trước đây cậu có quen biết một vị quan chấp hành sao?"

Diệp Sanh: "Ừ."

Đúng lúc đó hai người bạn cùng phòng khác của cậu đột nhiên vây quanh cậu. Hoàn toàn khác với thái độ giễu cợt, châm chọc mỉa mai ngày hôm qua, họ rất nhiệt tình đặt một màn hình nhỏ hình côn trùng lên bàn của Diệp Sanh, phần cuối của màn hình tỏa sáng như một con đom đóm.

Bạn cùng phòng nhiệt tình nói: "Diệp Sanh, cô giáo vừa tới phát đom đóm. Vì cậu không có ở đây nên chúng tôi đã nhận thay cho cậu và đưa cho cậu."

Diệp Sanh cụp mắt xuống và bình tĩnh đón nhận.

Bạn cùng phòng li3m môi dưới, đột nhiên thấp giọng nói: "Diệp Sanh, cậu biết không, một mình đi đến nơi nguy hiểm thực ra rất phiền toái. Tuy có giáo viên phụ trách nhưng giáo viên có nhiệm vụ chính của mình, sẽ không quản lý chúng ta mọi lúc."

Một người bạn cùng phòng khác lại nói: "Đúng vậy, nhiều người trong Học viện Quân sự đã gặp tai nạn trong lần trải nghiệm đầu tiên trong những năm qua. Chúng tôi thường thành lập nhóm vì lý do an toàn và có nhiều người chăm sóc. Tôi thấy chỉ có cậu là người duy nhất điền vào mẫu 【 Rừng Rậm Sương Mù】, cậu định đi một mình à? Sẽ quá nguy hiểm."

"Đúng vậy, anh trai, chúng ta là bạn cùng phòng, ba năm tới sẽ không có ai thân cận hơn chúng ta nữa. Rừng Rậm Sương Mù còn thiếu người không?"

"Chúng tôi cùng đi với cậu nhé."

Diệp Sanh đang nghịch đom đóm trong tay, nghe được những lời này, cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai người trước mặt.

Hai người bạn cùng phòng nhìn cậu với ánh mắt thích thú, ánh mắt đầy thèm muốn.

Ánh mắt Diệp Sanh kỳ quái, ngữ khí cũng vi tế: "Muốn cùng tôi rèn luyện?"

Hai người bạn cùng phòng vội vàng gật đầu: "Ừ, ừ."

Diệp Sanh: "...Các người điên rồi."

Bạn cùng phòng vẻ mặt xấu xí: "Không phải cậu cũng học lớp F sao? Cậu nói vậy là có ý gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK