Diệp Sanh quay đầu lại và nhìn thấy Ninh Vi Trần đang ngủ bên cạnh mình.
Ninh Vi Trần đã tỉnh lại khi cậu kéo tóc hắn, vòng tay ôm eo cậu dần dần siết chặt, hắn mở mắt ra, trong giọng nói mang theo ý cười lười biếng: "Chào buổi sáng anh yêu."
Phản ứng đầu tiên của Diệp Sanh là nhìn vào tay hắn.
Ninh Vi Trần cảm thấy cậu rất đáng yêu, liền không nhịn được hôn lên mặt cậu, hắn rất bình tĩnh cho cậu xem tay, nói: "Sợi tơ sinh mệnh trên vết bớt của anh chỉ là một phần rất nhỏ, vết thương cũng không nghiêm trọng."
Diệp Sanh nhìn đi nơi khác.
Ninh Vi Trần nói: "Hiện tại anh có đói bụng không?"
Diệp Sanh: "Một chút."
U Linh Biển Chết trả lại cho họ bản chất nguyên thủy "đói khát" của loài động vật.
Khi Diệp Sanh tỉnh dậy, cậu thực sự có chút đói.
Ninh Vi Trần cười với cậu, đưa tay nâng lấy cằm Diệp Sanh, hôn lên đôi môi mà hôm qua hắn đã thèm muốn từ lâu.
"Em sẽ cho anh ăn một chút gì đó."
Môi Diệp Sanh rất mỏng, khi hôn hắn có cảm giác như đang hôn một nắm tuyết, nhưng khi li3m vào khe hở giữa đôi môi mím chặt của cậu, hắn lại có cảm giác như đang khám phá và thưởng thức mật hoa. Diệp Sanh không hiểu hắn định làm gì, họ quan hệ tình d*c nhiều lần như vậy, Diệp Sanh không còn chống cự lại sự xâm lược của Ninh Vi Trần. Vì thế cậu tự nhiên ngẩng đầu, mở miệng, đối mặt với dây dưa của người yêu, để hắn chiếm giữ mình.
Một luồng hơi thở lạnh lẽo truyền từ miệng Ninh Vi Trần đến cổ họng Diệp Sanh. Diệp Sanh chỉ cảm thấy hơi thở tiến vào cơ thể mình như một dòng nước lạnh.
Ninh Vi Trần hôn cậu rất lâu, có lẽ là vì quá mức nhớ cậu. Cuối cùng sau khi kết thúc, hắn nhẹ nhàng câu lấy đầu lưỡi của Diệp Sanh và cắn nó.
Diệp Sanh trực tiếp đẩy hắn ra: "Cậu cho tôi ăn cái gì?"
Ninh Vi Trần nói: "Giá trị thần quái của em."
Diệp Sanh: "Cái này cũng có thể lấp đầy bụng sao?"
Ninh Vi Trần: "Cái này sẽ giúp anh cả ngày không bị đói."
Diệp Sanh: "..." Giá trị thần quái của người điều hành thứ nhất quả thực rất quý giá, không phải theo nghĩa quý giá thông thường.
Ninh Vi Trần dường như không thể cưỡng lại được với cậu, với đôi mắt đầy ý cười, hắn dùng ngón tay vuốt v e khuôn mặt của Diệp Sanh và nói giọng khàn khàn: "Khi ở Jeremiel, không một giây phút nào mà em không nhớ tới anh."
Diệp Sanh lạnh lùng và tàn nhẫn: "Ồ, đợi đến khi U Linh Biển Chết kết thúc rồi cậu lại tán tỉnh tôi." Diệp Sanh đẩy hắn ra và bắt đầu mặc quần áo. Sau khi mặc quần vào, cậu phát hiện ngày hôm qua mình xé một đoạn áo sơ mi dùng nó băng bó vết thương cho Ninh Vi Trần, chỉ còn lại một nửa ống tay áo, Diệp Sanh cau mày, nhưng cũng không quan tâm. Dù sao thì cậu cũng không quan tâm đ ến hình ảnh bên ngoài của mình mà xắn tay áo còn lại lên. Hai bên cân đối, để lộ cánh tay duyên dáng, cậu thuận tay gãi tóc định đi ra ngoài.
Ninh Vi Trần đứng dậy, đưa tay vuốt một lọn tóc bên tai Diệp Sanh, nhẹ giọng nói: "Anh yêu, anh có thể cùng em xem kịch trong phó bản này."
Diệp Sanh lạnh lùng nói: "Trước kia có nơi nguy hiểm nào cậu đến mà không phải đi xem kịch đâu."
Ninh Vi Trần cười nói: "Nói đúng ra mỗi lần em đi tới nơi nguy hiểm đều là để nhìn anh."
Diệp Sanh nghiêng đầu, nhìn mái tóc dài màu bạc của hắn và nói: "Đây có phải là nguyên hình của cậu không?"
Ninh Vi Trần: "Ừ. Không phải anh đã từng thấy nó ở phòng trưng bày thứ hai của Bảo tàng Tín Ngưỡng sao?"
Diệp Sanh: "Nhìn thấy cậu ở biển sâu có chút khác biệt với trong viện bảo tàng."
Ninh Vi Trần: "Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Diệp Sanh: "..." Cái hay không nói, nói cái dở.
Diệp Sanh: "Ninh Vi Trần, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại, đừng làm tôi phải đánh cậu nữa."
Ninh Vi Trần cười một lúc lâu, duỗi tay ra, kéo quần áo bên cạnh, cùng Diệp Sanh đi ra ngoài.
Là "cung điện" được Anim lựa chọn, đỉnh con tàu bị đắm được nối với hành lang trên không bao quanh thành phố. Thay vì đi xuống boong tàu, Diệp Sanh chọn đi lên hành lang thành phố. Cậu nhìn thấy Quản Thiên Thu và nhóm của cô trên hành lang thành phố.
*
Bây giờ hẳn là buổi sáng, phía chân trời nhập nhèm, ánh bình minh từ trên cao chiếu xuống.
Đại dương hỗn loạn đang ở trạng thái nửa sáng nửa tối.
Có một số loài sứa rất nhỏ, đường kính chỉ vài mm, lơ lửng trong không trung. Trong bức tường thành cổ đổ nát này, các cơ quan tiêu hóa màu đỏ như máu trong cơ thể trong suốt của con sứa tỏa ra những tia sáng đỏ nhỏ. Lấp lánh lấp lánh, có một cảm giác đẹp đẽ và mộng mơ. Quản Thiên Thu đứng trên hành lang vòng tròn của thành phố cổ, đưa tay ra và chạm vào một con sứa. Cô trầm ngâm suy nghĩ.
Thạch Thấp bên cạnh đói đến mức tóm lấy một nắm sứa nhét thẳng vào miệng, bất kể chúng có độc hay không.
"Tôi đói quá, tỉnh lại liền đói bụng điên rồi, chúng ta thật sự không muốn giết một con cá voi để lấp đầy bụng sao?"
Lâm Nại ở bên cạnh lắc đầu, nói với Thạch Thấp: "Hôm qua tôi đã thử rồi, chúng ta không thể giết được con cá voi bảo vệ thành phố."
Thạch Thấp: "Tại sao?"
Lâm Nại ngẩng đầu lên: "Bởi vì cá voi bảo vệ thành phố ở bên ngoài thành phố, tất cả thức ăn của chúng ta chỉ có thể tìm thấy trong thành phố."
Vẻ mặt Thạch Thấp nham hiểm nói: "Trong thành có đồ ăn cái rắm!"
Harbor ở bên cạnh cũng đã đói bụng từ lâu, cậu bé muốn bắt chước Thạch Thấp bắt ngẫu nhiên một con sứa để ăn, nhưng ngay lập tức bị Salmond ngăn lại, Salmond nghiêm túc nói: "Harbor, buông ra."
Harbor khổ sở thả con sứa nhỏ trong tay ra, cậu cảm thấy rất khó chịu và nói: "Bố, con đói."
Salmond thở dài: "Lát nữa bố sẽ dẫn con đi tìm thức ăn. Nhưng sinh vật trong U Linh Biển Chết đều có độc, đừng tùy tiện ăn thịt chúng."
Harbor mím môi, cảm thấy tủi thân: "Nhưng anh trai đó chỉ trực tiếp ăn thôi."
Thạch Thấp trợn mắt, nghiêng đầu, giúp Salmond dạy con trai mình, nói: "Nhóc con, em có thể so sánh với anh sao? Anh còn ăn cả xác thối, còn sợ mấy cái này?" 【Thực Thi Nhân】 vốn là ăn xác thối mà sống. Dạ dày của gã đã quen với độc khuẩn từ lâu.
Harbor chán nản và nói "ồ" sau khi nhận ra điều đó.
Một số người đang nói chuyện thì giọng của Circe vang lên từ phía sau.
"Salmond, ông quá cảnh giác rồi à?" Mọi người quay đầu lại và thấy Circe đang đi về phía họ, dùng giấy lau vết máu trên miệng. Dù cô đã lau cẩn thận nhưng giữa môi và răng vẫn còn một ít máu thịt còn sót lại không thể lau sạch được.
Circe mỉm cười với mọi người: "Mọi người đã ăn sáng chưa?"
Lâm Nại nheo mắt và cảnh giác nhìn cô.
"Cô đang ăn gì vậy?"
Circe nói: "Có chút cá sống, chưa đến lúc cuối cùng, tôi cũng không muốn ăn thịt người."
Mọi người sửng sốt: "Thịt người?"
Circe dang hai tay ra, mỉm cười nói: "Được rồi, để tôi nói cho mấy người biết. Mấy người không ra ngoài xem sao? Những người chơi tội nghiệp ngày hôm qua không có chỗ ngồi đều đột ngột qua đời bên ngoài con tàu đắm hôm nay."
"Chủ nhân của U Linh Biển Chết đối với những vị khách không mời mà đến này thật tàn nhẫn."
"Nhưng tôi cũng biết ơn sự tàn ác của hắn. Hắn đã để lại cho chúng ta rất nhiều thức ăn".
Circe rõ ràng không hề có gánh nặng tâm lý khi nói về sự việc này.
Salmond ôm đứa trẻ vào lòng và bình tĩnh lùi lại, tránh xa kẻ điên. Lâm Nại đã nhìn thấy sự tàn ác của Circe, trên mặt hiện lên một tia chán ghét, nhưng cô cũng không nói nhiều.
Đôi đồng tử màu hồng của Circe nhìn qua nhìn lại trên mặt những người này, cuối cùng bật cười. Cô bước tới, đặt tay lên lan can hành lang hình tròn, nghiêng đầu buồn cười nói: "Tôi nói với mọi người, tại sao bây giờ các người lại làm ra vẻ mặt như vậy? Ở U Linh Biển Chết có thể có loại thức ăn gì? Cuối cùng chẳng phải là muốn ăn thịt người sao? Trong tự nhiên, việc ăn thịt đồng loại không phải là chuyện hiếm. Con người thích đặt ra nhiều quy tắc và tự ràng buộc bản thân mình." Cô xoắn mái tóc xoăn màu nâu quanh vai, ngước nhìn hàng ngàn phù du màu đỏ như lửa bồng bềnh trong lòng biển sâu, cong đôi môi đỏ: "Đương nhiên, có lẽ đây cũng là tiêu chí của con người làm người như thế nào."
Thấy mọi người đều ở đây, Dịch Hồng Chi từ hướng khác đi tới.
"Tất cả mọi người ở đây à."
Có lẽ hắn vừa ăn xong.
Thạch Thấp là người ít gánh nặng tâm lý nhất trong đám người, gã ngứa ngáy không chịu nổi: "Dịch Hồng Chi, anh ăn sáng chưa?"
Dịch Hồng Chi lễ phép mỉm cười: "Ừ, tôi ăn chút cá rồi, mọi người không đói à?"
"Tôi đi trước." Thạch Thấp ch ảy nước miếng, nuốt nước miếng, xoay người rời đi.
Quản Thiên Thu nghịch bùa bình an trong tay, không nói một lời.
Harbor không hiểu những điều này, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trong sáng nhìn bố mình, ý tứ rất rõ ràng: "Con cũng muốn ăn sáng." Salmond an ủi cậu bé và nói: "Lát nữa bố sẽ bắt cá cho con nhé."
Harbor ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
Dịch Hồng Chi nhận ra biểu hiện của Lâm Nại đối với mình không đúng, cười lạnh nói: "Đừng nhìn tôi, tôi không phải quái vật ăn thịt người. Vẫn còn cá cho chúng ta ăn, nhưng trong U Linh Biển Chết này, sớm hay muộn sau này chúng ta sẽ phải giết nhau."
Circe cũng giải thích: "Tôi không thích ăn xác người, nó thực sự rất kinh tởm."
Cô ấy đã nói sự thật. Trong số những dị năng giả này, ngoại trừ 【Thực Thi Nhân】 vốn thích ăn xác chết và 【J】, người mắc chứng rối loạn ăn uống, những người còn lại đều không mấy quan tâm đ ến việc "ăn thịt đồng loại". Bởi thịt người rất khó ăn và việc sống trong xã hội loài người luôn mang một chút gánh nặng tâm lý.
Quản Thiên Thu nói: "Nếu trực tiếp ăn thịt dị năng giả, mấy người không sợ giá trị thần quái sẽ phản phệ sao?"
Circe mỉm cười: "Sợ chứ, chúng tôi không phải 【Thực Thi Nhân】. Nhưng ở đây chẳng phải có rất nhiều xác người bình thường sao?"
Trong một lúc, vô số người im lặng trong hành lang hình tròn. Thế giới Khải Minh mở ra cho người thường. Những người bình thường không có dị năng, mắc bệnh ung thư, đang cố gắng sống sót. Họ chiến đấu những trận chiến đẫm máu trên mọi nẻo đường và thoát ra khỏi vòng vây. Kết quả là cuối cùng bọn họ cũng đến được 【U Linh Biển Chết】, nhưng vì lý thuyết huyết thống nên bọn họ thậm chí còn không có đủ tư cách để ngồi vào bàn.
Quản Thiên Thu đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cổ họng ùng ục, muốn nôn mửa.
Cô muốn nói rằng trò chơi này thật kinh tởm, kinh tởm đến mức khiến trái tim cô loạn nhịp.
Rất không công bằng.
Nhưng U Linh Biển Chết đã cho họ thấy quy luật của tự nhiên.
Nếu họ không phải là kẻ săn mồi thì họ là con mồi.
Quá kinh tởm. Làm thế nào một trò chơi do ENIAC tổ chức có thể không gây kinh tởm?
"Ở đây thực sự rất kinh tởm."
Lâm Nại nói với vẻ kinh tởm.
Circe chế nhạo: "Cô còn chưa đủ ghê tởm với người điều hành cấp S ở Bảo tàng Tín Ngưỡng sao."
Dịch Hồng Chi nói: "Không phải ngày hôm qua quan chấp hành cấp S đã nói rằng chúng ta không nên tách mình ra khỏi thế giới tự nhiên sao? Trong thế giới tự nhiên thật sự, việc đồng loại ăn đồng loại, vợ chồng ăn nhau, thậm chí là con mẹ ăn con cũng không phải là chuyện ít. Có bao nhiêu loài động vật, chúng ăn thịt mẹ ngay khi mới sinh ra để lấy chất dinh dưỡng và lớn lên." Dịch Hồng Chi không coi trọng điều đó. "Động vật chỉ là động vật, bản chất của chúng là giao phối và sinh sản. Mấy người cho rằng động vật đơn giản hơn con người là vì con người sẽ chỉ ghi nhận và đề cao những động vật phù hợp với giá trị đạo đức của mình."
"Con người biết được bao nhiêu loài động vật? Và trên thế giới này có bao nhiêu loài động vật?"
Sự tàn ác của động vật nằm ngoài sức tưởng tượng của con người. Ký sinh trùng, loạn luân, đánh cướp, nuốt sống. Điều gì là bản tính động vật, vì sự sinh sản và sinh tồn, mọi hành động không từ thủ đoạn được gọi là bản tính động vật.
Đây chính là thế giới động vật.