Mục lục
Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Demeter cho biết: "Bệnh nấm vàng hay còn gọi là bệnh thối vàng là một bệnh nấm thực vật rất phổ biến. Bệnh lý của nó là do nhiễm vi khuẩn Pseudomonas. Triệu chứng ban đầu là các đốm vàng trên biểu bì, triệu chứng giai đoạn giữa là thoái hóa điểm vàng. Nếu có nhiều thì sẽ thành một mảnh và thối rữa, triệu chứng giai đoạn cuối là cây sẽ co lại và cứng đơ."

Sắc mặt Triệu Tuấn tái nhợt: "Đúng vậy, chính là như vậy. Trong điện thoại di động của tôi có rất nhiều ảnh của mẹ tôi. Quá trình phát bệnh của bà cũng giống hệt như vậy. Đầu tiên các đốm xuất hiện, sau đó thối rữa, cuối cùng bà trở nên uể oải."

Bùi Hồi sửng sốt một lúc: "Vậy ý cô là con gái tôi bị bệnh thối vàng? Nhưng bệnh thối vàng không phải là bệnh thực vật sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở người?"

Demeter phân tích: "Nếu số phận của chúng ta đan xen vào một thế giới khác. Khi đó, mẹ của Triệu Tuấn, vợ và con gái của Bùi Hồi, rất có thể họ sẽ mắc bệnh nấm vàng và liên quan đến 【Nấm Máu】."

Aihara Mei: "Nấm máu ở 【Ga Kisaragi】?"

Demeter nói: "Đúng. Có bao nhiêu người trong số các bạn biết thời gian vào cửa của mình bây giờ?"

Bùi Hồi: "Tôi là ngày 3 tháng 7 năm thảm họa 96."

Aihara Mei: "Tôi là ngày 1 tháng 4, năm thảm họa 96."

Triệu Tuấn nói: "Tôi xin lỗi, lúc đó tôi quá sốc nên không hỏi, nhưng ngày tôi xuất bản cuốn tiểu thuyết là mười ngày sau ngày giỗ mẹ tôi."

Sắc mặt Lý Khuyết vặn vẹo: "Cậu điên rồi sao? Ngày mai là ngày cuối cùng ở lại Nhạc Viên, hôm nay không hỏi, về sau không có cơ hội, cậu muốn chết ở chỗ này sao!"

Triệu Tuấn lẩm bẩm: "Thực xin lỗi, lúc đó tôi thật sự rất bối rối."

Aihara Mei bước ra giải quyết ổn thỏa: "Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa. Triệu Tuấn, cậu có biết mẹ cậu mất khi nào không?"

Triệu Tuấn đau lòng nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết. Tối hôm nay tôi vẫn luôn xem ảnh của mẹ tôi để xem bà chết vì bệnh như thế nào. Tôi nhìn bà càng ngày càng đau đớn và hốc hác. Suốt mười lăm ngày, mỗi giây đều như lăng trì đối với bà ấy, nhưng tôi không thể làm gì được."

Demeter cau mày nhìn cậu và mọi người im lặng.

Ninh Vi Trần chống cằm, đột nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi: "Cô Aihara Mei, cô có biết thời gian cụ thể xảy ra vụ tai nạn ở ga Kisaragi không?"

Aihara Mei lắc đầu run rẩy: "Tôi chỉ biết chuyện đó xảy ra ở năm thảm họa 95."

Bùi Hồi: "Tôi đã tiếp xúc với 【Nấm Máu】 và tôi có thể cung cấp manh mối. Giai đoạn bào tử của 【Nấm Máu】 được cố định vào tháng 2 hàng năm."

Nguyễn Dung Bạch vốn vẫn im lặng cho đến bây giờ đột nhiên cười khổ nói: "Ngày 14 tháng 2, tôi biết thời điểm xảy ra tai nạn ở 【Ga Kisaragi】 là ngày 14 tháng 2."

Bùi Hồi nhướng mày: "Hả? Cậu biết à?"

Nguyễn Dung Bạch gật đầu, cười khổ nói: "Đúng vậy, khi xảy ra tai nạn, tôi đang ở trên tàu. 【Ga Kisaragi】 là nhiệm vụ của công hội Jack. Khi đó, công hội cử tôi, Chu Tiểu Phi, Dục Ma và những người khác đến đó. Tôi hỏi được điều này từ bạn bè, tôi ở bên trong thành phố trở thành đá kê chân đi thử lỗi cho Dục Ma. Tim và phổi của tôi bị vướng vào sợi nấm của 【Nấm Máu】... Tôi ở thế giới bên kia không thể sống được bao lâu nữa. Ha, chẳng trách hắn muốn thay thế tôi."

Nguyễn Dung Bạch nhìn xuống tay mình: "Quả nhiên, người ta vẫn phải dựa vào chính mình, đi đường tắt nào cũng sẽ chết." Vẻ mặt Nguyễn Dung Bạch thống khổ nói: "Tôi ở thế giới bên kia nhất định sẽ hối hận đến mức ruột gan sẽ có màu xanh."

Khi Diệp Sanh đi xuống cầu thang, cậu lấy cây bút dùng để viết thư ở khách sạn xuống. Cậu dùng ngón tay cầm cây bút, viết ngẫu nhiên vài điểm thời gian lên giấy rồi bình tĩnh nói: "【Chuyến tàu Kisaragi】 xảy ra vào ngày 14 tháng 2 năm thảm họa 95. Vì vậy, Nguyễn Dung Bạch, cậu đã bước vào Nhạc Viên ở năm thảm họa 95."

Nguyễn Dung Bạch gật đầu: "Đúng vậy, tôi đi vào Nhạc Viên vào ngày 27 tháng 2 năm thảm họa 95."

"Vậy thì cậu đã đi trước tất cả bọn họ một năm."

Diệp Sanh: "Chỉ có mỗi Triệu Tuấn và Lý Khuyết là không xác định được thời gian. Sự tiếc nuối của mỗi người đều gắn liền với nhau. Nếu biết cụ thể sự việc, có lẽ chúng ta có thể đoán ra được thời gian."

Turing nghiêng đầu nói: "Xuyên Huệ, cô biết rất nhiều về bệnh lý thực vật, cô có biết người ta phát triển bệnh nấm vàng trong hoàn cảnh nào không?"

Demeter ôm con rắn ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chỉ có một khả năng, bào tử độc xâm nhập vào cơ thể. Trước đây chính phủ Nhật Bản đã phong tỏa Hamamatsu cũ vì không khí tràn ngập bào tử độc. Tôi nghĩ, vợ của Bùi Hồi và con gái, mẹ của Triệu Tuấn, có lẽ đều bị bệnh thối vàng sau khi hít phải bào tử độc."

Turing: "Nhưng bào tử độc 【Nấm Máu】 từ Hamamatsu lây lan đến Diêm Thành. Cô không thấy khoảng cách không gian quá lớn sao?"

Demeter gật đầu: "Đúng vậy."

Diệp Sanh: "Tôi đoán có thể có ai đó đã mang bào tử độc đến Diêm Thành."

Nói xong, cậu nhìn về phía Lý Khuyết, đôi mắt hạnh sâu như ao lạnh, thậm chí có chút dò xét, bình tĩnh nói: "Anh Lý Khuyết, nhân tiện tôi hỏi một chút, chân của anh sao lại bị nặng như vậy?"

Khi Lý Khuyết nhận được ánh mắt của cậu, sắc mặt càng khó coi hơn, nhưng hắn biết rằng không ai trong số những người có mặt là người hắn có thể đắc tội. Vì vậy Lý Khuyết chỉ có thể đè nén tâm tình, thấp giọng nói: "Chuyện xảy ra năm tôi bảy tuổi."

"Năm tôi bảy tuổi, tôi vô tình bị rắn độc cắn, bạn cùng lớp đã nhảy vào hút máu cho tôi. Kết quả là tôi không chết mà hắn đã chết. Sau đó, tôi thức tỉnh được dị năng của mình. Tôi đã phát hiện ra rằng tôi bất khả xâm phạm trước mọi chất độc, và mọi chất độc xâm nhập vào trong cơ thể tôi đều có thể được tôi sử dụng và lưu trữ trong máu của tôi, và các loại chất độc trong cơ thể tôi càng mạnh thì dị năng của tôi càng mạnh."

"Lúc đó là mùa hè, tôi rất muốn trở nên mạnh mẽ hơn và trả thù cha dượng. Vì vậy, tôi đã một mình vào núi rừng vào nửa đêm để tìm rắn. Thành phố tôi sống là Tiều Cảng, và mùa hè có rất nhiều rắn. Trên đường đi tôi bị rắn cắn mấy lần."

"Tôi cứ tưởng mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Không ngờ cơ thể tôi lúc đó không thể tiêu hóa được nhiều chất độc như vậy! Những chất độc đó tích tụ trên chân tôi và hủy hoại nó."

Lý Khuyết nói: "Chính là như vậy."

Turing lặng lẽ nhìn hắn: "Tôi có một vấn đề, anh thật sự không biết cơ thể anh không thể tiêu hóa nhiều độc tố như vậy sao? Theo tôi biết, sau khi mỗi một dị năng giả sau khi thức tỉnh dị năng của mình, dữ liệu về mọi khía cạnh của cơ thể họ sẽ có một bước tiến chất lượng trong nhận thức."

Sắc mặt Lý Khuyết tái nhợt, không nói nên lời.

Turing dừng lại những gì anh đang nói và không tiếp tục nói, nhưng mọi người có mặt đều hiểu ngay những gì anh nói. Lý Khuyết bảy tuổi hẳn đã biết rằng cơ thể mình không thể chịu được nhiều nọc rắn như vậy nhưng con người luôn mạo hiểm. Một người đầy tham vọng đột nhiên đạt được dị năng sẽ muốn vươn tới bầu trời trong một bước. Nếu hắn không thực sự hiểu được hậu quả của lòng tham, hắn sẽ không bỏ cuộc.

Diệp Sanh suy luận: "Chất độc của 【Nấm Máu】 rất hấp dẫn anh. Anh ở thế giới khác chắc chắn sẽ lên 【Chuyến tàu Kisaragi】 vì nó. Nguyễn Dung Bạch, Aihara Mei, hai người đều ở trên chiếc xe đó, hai người còn có biết cái gì nữa không?"

Aihara Mei lắc đầu.

"Chờ một chút, Aihara Mei, cô cũng ở trong xe à?" Triệu Tuấn và Aihara Mei đã nảy sinh tình bạn trong vài ngày qua. Hắn sửng sốt: "Không, cô vừa hoàn thành nhiệm vụ 【Vũ Thành】. Sau khi Tổng cục Cục Phi tự nhiên phát hiện sự tồn tại của 【Nấm Máu】, các tuyến đường sắt mới ngay lập tức được xây dựng. Vé cho các chuyến tàu bình thường rất đặc biệt với dấu ấn con bướm đỏ. Nếu cô không tham gia nhiệm vụ 【Nấm Máu】 thì tại sao cô đã lên tàu Kisaragi chứ?"

Aihara Mei nhìn hắn, cười khổ nói: "Đúng vậy, tôi cũng muốn hỏi tại sao tôi lại lên chuyến tàu đó. Rõ ràng tôi là đến thành phố Shizuoka, làm sao tôi có thể lên chuyến tàu đó được."

Nguyễn Dung Bạch nghĩ tới điều gì đó, kể lại: "Aihara Mei, cô mua nhầm vé rồi."

Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như một quả bom rơi vào tâm trí Aihara Mei. Aihara Mei đột nhiên sững sờ tại chỗ, ngẩng đầu lên: "Cậu nói cái gì?!"

Nguyễn Dung Bạch trợn mắt thông cảm và lặp lại: "Cô mua nhầm vé, Aihara Mei. Cô là dị năng giả cấp B, và rất nhiều người trong công hội biết cô. Bạn tôi đã nhắc đến cô với tôi, nói rằng cô và chúng tôi là đánh bậy đánh bạ đụng phải nhau. Cái tuyến tàu mới kia dẫn đến Tokyo, nhưng cô đang đi đến Shizuoka. Cô đã mua nhầm vé."

Aihara Mei khó khăn kéo khóe môi và nói, "Làm sao có thể được?"

Cô lắc đầu, gượng cười: "Không, chuyện này quá hoang đường."

Nguyễn Dung Bạch nói: "Đúng vậy, tôi cảm thấy chuyện này quá hoang đường, nhưng cô mua nhầm vé, cứ như vậy cô cùng chúng tôi lên tàu Kisaragi."

Aihara Mei nghẹn ngào cúi đầu che mặt, nước mắt trào ra từ kẽ ngón tay.

Diệp Sanh không để ý tới suy sụp của bọn họ, tiếp tục hỏi: "Lý Khuyết, anh vừa mới nói anh sống ở Tiều Cảng?"

Lý Khuyết: "Đúng vậy."

Diệp Sanh gật đầu và hỏi lại: "Bùi Hồi, anh sống ở đâu?"

Bùi Hồi nói: "Nếu tôi từ bỏ dị năng của mình ở một thế giới khác, tôi sẽ sống với vợ tôi ở quê hương của cô ấy, Bàn Châu."

Diệp Sanh nói: "Bàn Châu, Diêm Thành, Tiều Cảng."

Ninh Vi Trần nói: "Ba thành phố này đều tiếp giáp cùng một dòng sông, sông Ngô Giang."

Những dị năng giả rất quen thuộc với địa lý, Turing cũng phản ứng lại: "Tiều Cảng vừa vặn ở thượng nguồn sông Ngô Giang. Nếu bào tử độc lây lan bằng đường không khí, Thiên Xu sẽ sớm phát hiện ra và gây ra báo động. Nhưng nếu nó lây lan bằng nước thì rất khó để phát hiện ra. Lý Khuyết đã ăn quá nhiều bào tử độc ở thế giới khác, khiến cơ thể anh ta thối rữa, anh ta nhất định sẽ tìm cách giải độc ra khỏi máu. Sau đó, khi Lý Khuyết giải độc và chảy vào sông Ngô Giang, các bào tử sẽ chảy dọc theo con sông vào những nơi khác như Bàn Châu, Diêm Thành."

Demeter lắc đầu nói: "Không, Turing, có đập Ngô Giang giữa Tiều Cảng và Bàn Châu. Trước đây ở đập Ngô Giang đã từng có những kẻ dị giáo, và Cục Phi tự nhiên cũng rất kiểm tra đo lường rất nghiêm ngặt đối với chất lượng nước của sông Ngô Giang."

Turing: "Vậy thì thật kỳ lạ, vợ con Bùi Hồi và mẹ của Triệu Tuấn đều bị bệnh thối vàng, nhưng một người ở Diêm Thành, một người ở Bàn Châu, cách xa hàng trăm km. Bào tử độc làm sao lây truyền được? Theo lý mà nói, sau khi phát hiện ra một vụ án bị thối vàng ở Bàn Châu, Thiên Xu sẽ áp đặt cảnh báo toàn diện, họ chỉ có thể bị nhiễm cùng một lúc. Tổng cục không thể cho phép một bào tử độc hại lây lan sang hai thành phố."

"Không thể lây lan qua đường không khí. Nó lây lan qua nước và có đập Ngô Giang."

Turing cau mày.

Diệp Sanh nói: "Mọi người đã quên một thành phố."

Demeter: "Hả?"

Diệp Sanh nói: "Vũ Thành. Vũ Thành cũng ở dọc sông Ngô Giang. Aihara Mei, Sato Haruko ở thế giới khác đã giải quyết Ame Onna như thế nào."

---Editor có lời muốn nói---

Haha nói bướm đỏ làm tôi nhớ tới 1 bức ảnh tôi nhặt được trong super topic. Nó đẹp zl 🥲 Hồi đầu tháng có đặt comm vẽ Ninh Ninh mà giờ không thấy artist hỏi gì, bây giờ tôi đu mấy con vợ lezhin bomtoon quá nên nghèo sắp trết rùi....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK