“Phải rồi, “Nhiễm Hối” sau khi chính thức ra rạp, số vé bán ra trong hai ngày đột nhiên tăng mạnh, gây được tiếng vang lớn trong giới nghệ thuật, rất nhiêu kí giả còn đến công ti ủng hộ, trên blog thì tán thưởng, hi vọng cậu và Âu Tử Thành đóng tiếp phân 2.”
Kha Nguyệt cảm thấy như nó là cảm giác có từ mấy đời trước. Mỗi ngày ở bên Lục Niên vừa thanh thản lại vui vẻ,
khiến cô quên mát bản thân mình là siêu sao dẫn đầu trào lưu. Cô mỉm cười, hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ suy tư:“Để mình xem lại lịch trình, nếu có thời gian mình có thể
suy nghĩ đến nó.”
“Oa, không đùa nữa!”-Tô Đan Đan cười giỡn hô to, cũng không tiếp tục đùa giỡn, đi đến bên cạnh giá sách rút quyển tạp chí vứt xuống mặt Kha Nguyệt.“Cậu xem đi!”
“Là tạp chí đàn ông.”- Kha Nguyệt liếc nhìn ba chữ trên cuốn tạp chí, lại còn ảnh bìa phụ nữ rát gợi cảm, là vị minh tinh điện ảnh đang nổi hiện nay, lông mày nhíu lại khi hiểu rõ mọi thứ.
“Sao? Có hứng thú thử qua không?”-Tô Đan Đan đi tới trước mặt Kha Nguyệt, trưng câu ý kiến vẫn không quên làm một bản phân tích. “Tạp chí đàn ông”
là tạp chí dành cho nam giới nổi tiếng trong nội địa Trung Quốc, số lượng bản tiêu thụ cũng rất khá, những người mẫu minh tinh được họ chọn làm trang bìa chạm tay vào liền bỏng người, lần này họ chủ động liên lạc với chúng ta, tám chín phần muốn mời cậu làm gương mặt trang bìa cho kì lần sau.”
Tô Đan Đan ba hoa nói đến miệng khô lưỡi khô, Kha Nguyệt chỉ cười nhạt, đem cuốn tạp chí trả lại, sau đó “ừ” một tiếng, không có câú thứ hai.
“Sao không nói tiếp?”-Tô Đan Đan ôm hi vọng nhìn chăm chú Kha Nguyệt, từng bước hỏi,
“Mình phải về rồi.”
Lúc Tô Đan Đan còn hóa đá, thì Kha Nguyệt câm lấy túi xách đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười nói:“Gần đây mình không có thời gian, những hoạt động nhỏ đều hủy cả đi.”-Tô Đan Đan không dám tin mình đã nói đến thế viêc làm ảnh bìa
nhìn Kha Nguyệt bước ra khỏi phòng họp, giật mình đứng dậy, giận đến dậm chân
“Nguyệt Nguyệt, gần đây cậu sao thế, nhân cơ hội phim đang nóng, giá trị của cậu cũng nâng lên không ít, các bản hợp đồng đều theo nhau kéo tới, cậu phải nắm chắc cơ hội lần này, không được bỏ qua đâu!”
Bàn tay để trên nắm cửa của Kha Nguyệt khựng lại, quay đầu nhìn vẻ măt lo lắng của Kha Nguyệt, khom miệng cười một tiếng, gương mặt không hề do dự.
“Tô Đan Đan, anh ấy vì minh làm rát nhiều việc, mình lại không có cách hoàn trả cho anh ấy.Việc mình có thể làm lúc này là giảm bớt phiền toái, để con đường chính trị của anh áy bớt khó khăn.”
Tô Đan Đan ngẩn ra, vẻ ảo não dần dần biến mát, thay vào đó là thương hại nhìn Kha Nguyệt, nặng nề thở dài một tiếng, đem cuốn tạp chí đàn ông quăng
lên bàn, không ép Kha Nguyệt làm người mẫu ảnh nữa, dù lâu lâu mới có cơ hội hiếm thế này.
“Nếu cậu đã nghĩ kĩ rồi mình cũng không miễn cưỡng nữa, đi thôi, muốn đi đâu mình đưa cậu đi.”
Tô Đan Đan tính tình phóng khoáng, cũng là Kha Nguyệt gặp may, sau này Kha Nguyệt bật đầu quảng bá thì Tô Đan Đan liền xung phong làm chức vụ người quặn lý của cô.
Kha Nguyệt cũng không nói gì, nhìn Tô Đan Đan câm lấy chìa khóa đi vê phía cô, cười:“Đưa mình đến cục dân chính đi.”
Khi Kha Nguyệt và Tô Đan Đan lái xe đến cục dân chính thì Lục Niên vẫn chưa tới, nhìn những đôi vợ chồng tình nhân lần lượt ra vào cửa cục dân chính,Tô Đan Đan hỏi tới lần thứ năm mươi mấy mới thật sự xác định, đành ngửa mặt lên trời lệ rơi rống to:“Kha Nguyệt thật sự muốn kết hôn!”
Kha Nguyệt nhìnTô Đan Đan ngồi xuống bậc thang ngay cửa cục dân chính, ngoáy ngoáy lỗ tai, giày cao gót võ vòng vòng trên đất làm đến toát mồ hôi, không chịu nổi ánh mắt mọi người xung quanh đều để ý, ngôi xổm xuống, nhẹ giọng an ủi:“Đan Đan, đừng như vậy, mình chỉ là kết hôn đâu phải ra pháp trường, không có việc gì đâu.”
Ai ngờ.Tô Đan Đan nghẹn ngào nhìn cô, như con chó nhỏ bị chủ bỏ rơi, bất. mãn kêu lên:“Nhưng mà mình có việc, cậu lập gia đinh thì mình biết làm sao.Tên Lục Niên kia đúng là sói, lúc trước mình chỉ kêu anh ta chăm sóc cậu, trong chớp mắt cậu đã muốn có tên trên hộ khẩu của hắn? Người đàn ông như thế cũng không tốt!”
“Không tốt? Vậy xin tiểu thư Đan Đan nói cho tôi biết cái gì mới là tốt.”
lên phía sau, Kha Nguyệt xoay đầu thấy Lục Niên đứng sau cô không đến một
thước, thân hình thon dài cao ngất khiến
cô không hề có cảm giác áp lực ngược lại còn khiến cô an tâm.
Lục Niên đang nhướng đuôi lông mày, mắt nhìn Tô Đan Đan đang ngôi trên bậc thềm, gương mặt tự nhiên khí chất cao quý khiến người khác không thể không ngưỡng mộ anh, thâm chí còn sinh ra cảm giác sùng bái hâm mộ thần phục.
Tô Đan Đan run lên, vội vàng rụt cổ lại lui vê sau, nhanh như chớp từ trên mặt đất phủi bụi bậm trên người núp sau lưng Kha Nguyệt, dáng vẻ hung hổ chửi bới Lục Niên mới vừa nãy đã mất!
Kha Nguyệt buồn cười để mặc Tô Đan Đan coi cô như bình phong, nhìn gương mặt nhã nhặn nhưng lạnh nhạt của Lục Niên hỏi:“Hộ khẩu đã mang tới chưa?”
Lục Niên không mở miệng thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ kéo tay cô di vào cửa cục dân chính.
Khi ở Ireland hai người đã từng đăng kí một lần, nhưng lúc đứng ở cục dân chính Trung Quốc, tim cô vẫn đập nhanh, vì khẩn trương mà tay không ngừng toát mồ hôi, Lục Niên như cảm nhận được sự cứng ngắc của cô, xoay người vuốt nhẹ mái tóc quăn của cô, an ủi mỉm cười: “Ngốc ạ, sợ cái gì, cũng đâu phải chưa từng trải qua!”
Đúng vậy, sợ cái gì, không phải chỉ cần dùng ít tiền đổi lấy giấy chứng nhận sao,
Kha Nguyệt hít sâu một hơi, quyết tâm kéo Lục Niên đi tới chỗ đăng kí.
“Nguyệt Nguyệt, cậu chắc chắn không cần suy nghĩ lại sao?”-Thừa dịp Lục Niên đi đến chỗ làm thủ tục đăng kí,Tô Đan
đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, ánh mắt của anh ta tựa như thanh kiếm có thể chém đứt đinh, giết người không ghê tay!”
Kha Nguyệt hơi nhức đầu, không khỏi hoài nghiTô Đan Đan có phải có thù riêng với Lục Niên hay không:“Đan Đan, cậu xem thân điêu hiệp lữ nhiều quá, Lục Niên đâu có ác độc như thế, anh ấy rất dễ gần, cậu thường xuyên tiếp xúc với anh ấy thì sẽ biết.”
“Dễ gần?”- Tô Đan Đan ngờ vực liếc mắt nhìn vê bóng người cao to ở phía xa, sau đó lại nhìn sang vẻ mặt đang cười yếu ớt của Kha Nguyệt, hạ giọng cảnh cáo nói:“Cậu đừng để bề ngoài nho nhã lịch sự của anh ta đánh lừa, theo kinh nghiệm nhìn người của mình, nội tâm của anh không đơn giản như vậy đâu, còn nữa hôn nhân là mộ phân của tình yêu, cậu không được nhảy xuống mộ phân đó a!”
Tô Đan Đan hoang mang cào cào mái tóc ngắn, chẳng lẽ sự phản đối của mình vô cùng buồn cười sao? Cô nghiêm túc nhắc nhở Kha Nguyệt, cẩn thận Lục Niên kia chính là con sói to bự xấu xa!
“Lục Niên, chuẩn bị xong rồi sao?”
Hai lúm đông tiên sâu ngọt ngào lại còn thân thiết gọi nhau, Kha Nguyệt đứng sau lưng cười, không để tâm đến vẻ mặt lạnh băng của Tô Đan Đan, đứng dậy đi về trước hai bước tới bên Lục Niên, lấy hộ khẩu của mình ra.
“Của anh đâu?”
Lục Niên cúi đâu nhìn Kha Nguyệt chớp mắt làm nũng, ánh mắt trở nên dịu dàng mà sâu xa, khóe môi hơi cong lên, mang theo sự tự tin pha trộn với chút mờ ám, nhìn thấy Lục Niên như vậy cô lại không tự chủ run lên, giống như đang tính hại người vậy.
“Nhanh thôi, chờ một lát.”
_Anh_cầm lẩy bản tay nhỏ bé của cô.
Anh câm lây bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng xoa bóp cho cô một đáp án chắc chắn nhưng cũng không thể khiến không thôi tò mò, Lục Niên vẫn chưa có hộ khầu sao?
“A, nếu không có hộ khẩu, mọi người còn đứng đây làm gi về thôi, chờ hôm khác mang đủ rồi thì quay lại.”
Tô Đan Đan đang ủ rũ bỗng nghe hộ khẩu vẫn chưa mang tới cả người liền giật mình, trong chớp mắt trở nên tỉnh táo, ba chân bốn cẳng chạy tới bên Kha Nguyệt, hảo tâm đề nghị nói.
Khi tiếp xúc với ánh mắt ôn hòa của Lục Niên nhưng chứa sự lạnh lẽo,Tô Đan Đan liền phát huy tinh thần con rùa, đứng sát lấy sau lưng Kha Nguyệt để giảm đi sự có mặt của bản thân.
Kha Nguyệt dờ khóc dở cười nhìn hành động hôm nay của Tô Đan Đan, dù biết là vì cô mà lo lắng, lo lắng cô gửi găm không đúng người, tương lại sau này phải hối hận. Nhưng khi nhìn thấy Lục
không có ngày thấy hối hận.
Người đàn ông này.tình nguyện vì cô rũ bỏ thân phận cao quý của mình, trở thành một người chông bình thường, lúc
đi dạo phố anh giúp cô xách túi, vê đến nhà lại vì cô mà nấu cơm, khi đi làm hay gặp nhau đêu hôn lên trán cô. Niềm hạnh phúc dần dân chất đây trong tim, Kha
Nguyệt nắm chặt tay Lục Niên, cùng anh nhìn ra cửa.
“Đến rồi.”
Cô nhìn theo ánh mắt sung sướng của Lục Niên mới nhìn thấy chiếc xe Audi A7 dừng ngay trước cửa cục dân chính, cửa xe mở ra một bóng người cao lớn xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Kha Nguyệt liền nhận ra đó là Chương Nghi Minh, là “tiểu đệ” của Lục Niên.Anh ta đi rất vội vàng, áo sơ mi trắng trên người hơi bẩn, nhưng thứ
cầm trên tay là một quyển sổ màu đỏ. Kha Nguyệt cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
“Nguyệt Nguyệt, chắc anh không cần giới thiệu nữa, hai người từng gặp nhau ở bệnh viện.”
Lục Niên cầm lấy cuốn hộ khẩu từ tay Chương Nghi Minh, vỗ nhẹ vai anh ta, lời nói có vẻ cảm ơn. Khi Chương Nghi Minh nhìn về phía Kha Nguyệt, Lục Niên không quên ôm lấy vai cô, dịu dàng nói rõ.
Kha Nguyệt và Chương Nghi Minh lịch sự gật đầu, mỉm cười:“Rất vui được gặp anh, bác sĩ Chương, lần này., phải cám ơn anh rồi!”
Chương Nghi Minh cười xòa, khoát tay: “Đừng khách sao, đây là việc tôi nên làm, hai người kết hôn tôi không giúp được gì, việc này cũng là việc nhỏ thôi.”
Kha Nguyệt cảm kích nhìn Chương Nghi Minh, nhưng cũng chú ý những vết rách trên áo anh ta
Chương Nghi Minh bị ánh mắt sâu xa của Kha Nguyệt nhìn đến không được tự nhiên , vẻ mặt xám xịt vuốt mũi, trên gương mặt anh tuấn không còn vẻ vui cười như vừa rồi mà trở nên nghiêm túc: “Tiểu thư Kha Nguyệt, tôi có thẻ thấy Lục Niên thật sự muốn lấy cô, làm tiểu đệ của anh ấy, tôi ở đây cũng chúc phúc hai người. Hy vọng sau này, khi gặp khó khăn đêu có thể có cùng nhau đối mặt, không dễ dàng từ bỏ.”
Chương Nghi Minh trịnh trọng chân thành nói xong, nụ cười vẫn giữ trên mặt Kha Nguyệt, cô nghiêm túc gật đầu nhìn sang Lục Niên chỉ thấy anh khẽ cong khóe môi, trao cho cô nụ cười an tâm
“Kha..”-Tô Đan Đan như hồn mà tái
xuất, lân này chưa kịp mở miệng nói thì đã bị Lục Niên chớp lấy cơ hội,
Chương tam”- Lúc nãy liếc sang vẻ mặt mơ màng củaTô Đan Đan, sau đó hạ lệnh cho Chương Nghi Minh:“Mang đi, lập tức chấp hành.” “Có thể sao?”- Nhìn qua cửa sổ nơi đăng kí, Kha Nguyệt lo lắng quay đâu nhìn hai bóng người đang dính vào nhau không ngừng xa dân.
Lục Niên kí tên lên điêu khoản cuối cùng, đem chiếc bút đặt vào tay Kha Nguyệt, tiện thể tặng kèm một nụ cười vô hại:“Đô ngốc, lo lắng gì chứ,Tô Đan Đan là bạn tốt của em, anh chỉ để tiểu nhị đưa cô áy đi một chuyến, còn giúp cô ấy tiết kiệm xăng nữa.”
Kha Nguyệt hoài nghi quan sát Lục Niên, người này trước sau vẫn cười vô hại. Lúc ký xông tên mình,
Kha Nguyệt cau mày suy tư nói:“Không đúng a, hôm nay anh kêu người đưa cô ấy về, ngày mai cỏ ấy lại tới đây lấy xe,
cười ôn nhã bây giờ vẻ mặt lại nghiêm túc khẽ quát, trước đôi mắt khó hiểu đầy chăm chú của Kha Nguyệt, đôi mắt đen liếc sang vẻ mặt mơ màng củaTô Đan Đan, sau đó hạ lệnh cho Chương Nghi Minh:“Mang đi, lập tức chấp hành.” “Có thể sao?”- Nhìn qua cửa sổ nơi đăng kí, Kha Nguyệt lo lắng quay đâu nhìn hai bóng người đang dính vào nhau không ngừng xa dần.
Lục Niên kí tên lên điều khoản cuối cùng, đem chiếc but đặt vào tay Kha Nguyệt, tiện thể tặng kèm một nụ cười vô hại:“ĐÔ ngốc, lo lắng gì chứ,Tô Đan Đan là bạn tốt của em, anh chỉ để tiểu nhị đưa cô ấy đi một chuyến, còn giúp cô ấy tiết kiệm xăng nữa.”
Kha Nguyệt hoài nghi quan sát Lục Niên, người này trước sau vẫn cười vô hại. Lúc ký xông tên mình,
Kha Nguyệt cau mày suy tư nói:“Không đúng a, hôm nay anh kêu người đưa cô
ấy về, ngày mai cô ấy lại tới đây lấy xe, như thế sẽ tốn tiền đi taxi…”
Lục Niên ôn văn nhĩ nhã cười, khóe môi kéo nhẹ đến không thể nhìn tháy, thấy Kha Nguyệt cứ tự làm rối mọi chuyện anh liền dịu dàng vỗ vê:“Đừng vì chuyện nhỏ mà phí trí nhớ như thế, sau khi xong việc, suy nghĩ xem chúng ta nên đi đâu đây?”
Lục Niên thành công đưa Kha Nguyệt nói sang chuyện khác ..
Nhìn đôi mắt đen mỉm cười của anh, trái tim cô cảm tháy thật ấm áp, đôi tay vòng qua khuỷu tay anh, đôi mắt đẹp lấp lánh như sao.
“Lục Niên, chúng ta hẹn hò đi.”
Trước rạp chiếu phim từng hàng dài nối đuôi nhau, một người đàn ông tuấn tú mặc bộ tây trang thẳng thớm đứng giữa dòng người, khí chất phi phàm nổi bật, từng hành động đều cao quý ưu nhã khiến cho anh trở thành tâm điểm ở rạp chiếu phim
Rất nhiều cô gái cứ chăm chú nhìn người đàn ông hoàn mỹ anh tuấn đó, sẵn sàng tiến đến gân, nhưng mỗi lân nhìn thấy cô gái ăn mặc kín mít tựa vào lồng anh thì đã bỏ cuộc giữa đường.
“Lục Niên anh quả là có sức hấp dẫn, nhiều cô gái xinh đẹp như thế muốn đến gần anh, có cần em tránh ra, để cho anh…. Này nọ?”
Hai mắt Lục Niên cưng chiu nhìn cô gái trong lòng cứ cử động mãi, bàn tay bên eo cô khẽ nhấn xuống, lực ôm tăng lên mấy phần.Thấy cô bất mãn, anh nhẹ cúi cười thì thầm vào tai cô:“Nhưng anh chỉ muốn cô gái xinh đẹp đang ở trong lòng anh tới gân thì biết làm sao?”
Kha Nguyệt khồng ngờ Lục Niên lại nói chuyện mập mờ như thế, đôi mắt ngẩn ra nhìn vào trong đôi mắt đen đó, nhiệt độ trong mắt từ từ âm ỉ cũng bị cô nhìn thấy, nhịp tịm liên chậm lại, hai gò má ửng hông, muốn thoát khỏi anh ngược lại càng bị ôm chặt, càng thêm sát vào.
“Lục Niên, anh mau buông ra, nhiều ngườj nhìn thấy bây giờ.”
Kha Nguyệt thẹn thùng hạ giọng ra lệnh, ngó nhìn xung quanh, chỉ thấy vô sô _
Lục Niên cũng không nghe lời mà buông tay ra, tỏ vẻ không biết ôm lấy cô đi về phía hàng đang nối đuôi nhau, môi nở nụ cười nhạt.
“Làm như thế ai cũng sẽ không dám tới gần.”
Lời giải thích hợp tình hợp lý, Kha Nguyệt lại không cho đây là lý do, bối rối cúi thấp đầu để mặc cho Lục Niên che chắn trước những ánh mắt vừa hâm mộ lại ghen tị.
Lúc đứng ở lối vào, Kha Nguyệt trong tay cầm hai chiếc vé, nhìn đống đô uống linh tinh trên tay Lục Niên mà suy nghĩ lung tung. Lúc trước, cô và cố Minh Triệt cũng tới rạp chiếu phim, người vội vàng mua vé và thức uống lúc đó là cô, khi cô vui vẻ câm đến trước mặt anh thì anh lại lạnh lùng buông một câu nói “Có chuyện phải vê công ty.” rồi bỏ đi không quay đâu lại.
Đêm đó, cô một mình ăn thức ăn của hai người, chiếm hai chỗ ngôi xem phim,
“Sao vậy?”
Tiếng người quan tâm vang lên bên cạnh, Kha Nguyệt thu hồi suy nghĩ thấy Lục Niên quan tâm nhìn cô.Trong tay anh cầm hai ly nước chanh cùng một hộp bắp rang bơ, dáng vẻ đó kết hợp với vẻ bề ngoài chững chạc thâm sâu có chút bất ngờ.
Kha Nguyệt áp chế đi kí ức trong lòng, cười tươi bước lên, kéo Lục Niên, cô làm nũng tựa vào người anh:“ChÔng yêu anh chậm quá đi, chúng ta vào thôi.”
Đôi mắt đen thâm thúy của Lục Niên hơi nheo lại, gương mặt tuấn tú yêu chiu dung túng cô. Sau khi Kha Nguyệt cầm lấy ly nước, có tay trống anh liền nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ của cô, thở dài không biết làm gì nói:“Vậy xin vợ yêu đừng giận!”
Kha Nguyệt đắc ý hất câm, ánh đèn sáng chiếu vào mặt, gương mặt sáng rực xinh đẹp đến kinh tâm động phách, cô
hôn nhau rãt mãnh liệt.
Kha Nguyệt ngại ngùng ho khan, ánh mắt dán chặt lên màn hình lớn, khi hai chữ “Nhiễm Hối” đập vào mắt Kha Nguyệt khó hiểu nhìn Lục Niên.
Lục Niên đang nhìn màn hình, phát hiện cô chăm chú nhìn anh liên quay lại, trước vè mặt mơ màng của cô anh chỉ kéo khóe miệng, nghiêm túc nói.
“Anh muốn biết vợ của anh ở trên màn ảnh lúc phóng to sẽ kì lạ thế nào!”
Kha Nguyệt cũng không so đo hỏi Lục Niên tại sao mua vé phim này, bờ lưng mảnh khảnh tựa vào ghế, uống nước chanh, trên mặt từ từ nở nụ cười yếu ớt.
Khi phim chiếu được một nửa, thì tiếng nói chuyện xung quanh bị tiếng khóc nức nở thay thế, dù trong thứ ánh sáng loe loét của không gian, Kha Nguyệt đều tháy xung quanh toàn khăn giấy.
Cô len lén nhìn Luc Niên, vẻ măt
thanh nhã xuất trần không còn nhu hòa mà trở nên lạnh lùng thật sự, đôi môi mím chặt, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh trên phim, ngay cả một cái chớp mắt
cũng không có.
Trong phim, cô và Âu Tử Thành có những cảnh hôn đùa giỡn, dù chỉ là môi chạm môi nhưng chung quy vẫn là hôn. Lục Niên muốn xem phim cô đóng, cô không thể. nào không đông ý nhưng cũng xấu hổ, ở một mặt khác cổ sợ phản ứng của Lục Niên.
Anh không phải người của giới giải trí, không thể suy nghĩ phóng khoáng như người trong nghề, cô thật sự lo lắng, sau khi anh nhìn cô cùng người đàn ông khác thân thiết liệu có không vui hay thậm chí tức giận.
Hạnh phúc đến thì không dễ, cho nên cô muốn che chở nó thật cẩn thận, chỉ cân một chút cử động sẽ phá hủy cuộc sống hôn nhân gió êm biển lặng của họ.
Bàn tay hơi lạnh không tự chủ che lên mu bàn tay anh, giống như lo lắng lại như an ủi, nhưng anh chẳng hề liếc nhìn cô một lần, cứ nhìn thẳng, lên màn hình.
Sau khi phim chuẩn bị kết thúc, trong rạp chiếu đang yên tĩnh bỗng trở nên ôn ào, tiếng khóc nức nở kêu lên, Kha Nguyệt nuốt nước miếng cẩn thận nhìn
Lục Niên. Nhưng anh giống như khúc gỗ cứ nhìn chằm chằm màn hình, không có phản ứng gì.
Kết thúc “Nhiễm Hối” là nữ chính
chết đi trong một vụ nổ, nam chính sống trong hối hận cả đời, kết thúc bi thảm kết hợp với nhạc dạo của phim tạo thành một bi kịch tình yêu.