Kha Nguyệt tựan ủi trái tim mình, khóe miệng từ từ kéo lẽn: “Lục Nièn, ách, thời gian cũng không còn nhiều, em đi trước, trên đường anh cũng chú ý an toàn.”
Nhìn về phía đôi tình nhản đang ỏm hôn, có lấm bấm “phi lế chớnhìn”, Kha Nguyệt VỘI vãng muốn đi lướt qua thì lại bị Lục Niên kéo lại, chưa kịp phản úng thì trên trán đã có một nụ hôn nhưchừôn chuồn lướt nuức.
Trước ánh mat kinh ngạc của Kha Nguyệt, Lục Niên tỏ ra tựnhiên nhướng mày, giọng nói binh thân không h’ê khác thường: “Kiếm an bât đau rồi!”
“Lục… Lục Niẻn… anh… anh chiếm tiện nghi của em.”
Ngón tay trẳng của Kha Nguyệt chỉ vào vè mặt vô tội của anh, cô’ gẳng nòi cho hoàn chỉnh một câu.
‘Anh sẽ chở em về.’
Anh làm như không thấy vé kích động của cô, sờ nhẹ mái tóc quăn cúa cô, thong thá xoay người. Lúc cô không nhìn thấy, trên gương mặt tuấn to binh tĩnh đó đôi môi cong lèn cười vui vẻ
Anh coi như không có gì bỏ đi, nhin theo bóng lung cao ráo đi xa dần xa dần, Kha Nguyệt dùng tay chạm nhẹ vào vị trí vẫn còn ấm áp bèn trán, khóe miệng nớ nụ cười ngọt ngào, nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi về phía khu kiểm an.
Hai người đi nguực lại, càng đi càng xa, lúc này không ai suy nghĩ gì cả, cũng không biết phía trước chờ họ là gì?
Chúc phúc hoặc tất cả đêu ngãn cản…
“Đan Đan, mình tới rồi, ừ, sẽ lập tức lên ngay.”
Kha Nguyệt mặc áo khoác gió màu vàng nhạt, mang theo chiếc mũ đen và mat kính đen, giày boot cao, dáng vẻ phong trần mệt mồi đi về khách sạn.
Vừa rời khỏi Ireland cô liền quay vê khách sạn, báo điện thoại cho Tô Đan Đan, Kha Nguyệt đi về phía thang máy thì liền cỏ bỏng người cao ráo chặn ngang đường.
Mái tóc màu vảng óng, đôi mảt phượng có khá năng hẩp dắn hồn phách người khác, trong đó nhưđang che dấu một luồng tức giận, chiếc mũi anh tuấn, hai cánh môi anh đào mím chặt tạo thành đường thắng, Âu TửThành tựa như u linh đột nhiên xuất hiện trước mat cô.
Đem đồ xách trên tay giấu ra sau lưng, Kha Nguyệt tháo kính xuống, vẻ hung phấn trên gưong mặt nhò lúc nãy bị ngưng lại, nghi hoặc nhìn Ảu TửThành, rẽ sang bên cạnh đi qua. “Kha Nguyệt, chúng ta cần nói chuyện/’
“Tôi không biết giữa chúng ta có chuyện gì hay đế mà nói, Âu TửThành.”
Kha Nguyệt nói xong I iẽn đi ngang qua, tiến thẳng vê trước, nhung nghe giọng nói trầm thấp của anh cất lên thì chợt dùng bước “Suốt hai ngày qua, em cùng một người
đàn ông đí ra ngoài, đừng nghĩ không cỏ ai biết.”
Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn Áu TửThành, trước vẻ mặt khó chịu cúa anh cô vờ như không thấy, dữdằn trợn mât nhìn anh, cân răng thấp giọng nói: “Anh đang uy hiếp tôi?”
Hôm đó cô cùng Lục Niên đi ra ngoài tại sao Âu TửThành lại nhìn thấy được, bày giờ anh ta nhắc đến chuyện này là có ý gi?
Kha Nguyệt cau mày nhìn Ằu TửThành, tựa như con mèo sẳp giương móng vuốt của mình ra chuấn bị công kích đối phương.
Áu TửThành nhìn vẻ địch ý trên mặt Kha Nguyệt, miên cuông xoa xoa giữa hai chân mảy: “Kha Nguyệt, tại sao chúng ta không thế bình tâm dùng hòa khí nóỉ chuyện vói nhau?”
“Từấn tượng Âu TứThành anh đế lại cho tôi thì tôi thật sự cảm thấy giữa chúng ta không có chung đê tài nào đế nói.”
Câu trả lới thắng thẳng sắc bén mà vô tình, khiến cho hai hàng lông mày của Âu TửThành
đột nhiên cau lại, đôi mẳt nhìn chằm chằm thần sác lãnh đạm của Kha Nguyệt: “Anh đã đế lại ấn tuợng không tốt với em, nên em đem sự phản bội của một người khác áp đặt lẻn người anh sao?”
“Tôi không biết anh đang nói gì?”- Hai mat Kha Nguyệt sẳc như dao, bàn tay dưới ống tay áo siết thành quả đấm, móng tay đâm sâu vèo lòng đế lại vết tiết lộ tâm trạng cúa cô.
“Cho dù anh có đào hoa, nhung đối vói em Kha Nguyệt, anh nghiêm túc không thua gì em đối với CỐ Minh Triệt…”
“Đú rồi.”
Tinh cảm của cô và cố Minh Triệt khi nào lại đế cho người ngoài xen vào, thấy cô vằn còn vương vấn cố Minh Triệt, sợ cô chưa đú đau đớn hay sao mà lại cứa vào nơi vết thương, dùng một đao chém mạnh nó?
“Cho dù anh nghiêm túc, xin lỗi, tôi đã không còn sự nhiệt tình trong tình yẻu như năm đó.”
Cô không còn là một nữ sinh coi tình yêu nhưsinh mạng mình, nhiều năm nay không chỉ khiến tính tình cô chững lại mà còn bào mòn đi niêm tin của cô dành cho tình yêu.
Cho rằng tình yêu thật đẹp đẽ, đẹp đến mức có thế bù lại nhũng tiếc nuối khi còn bé. Nhung quay đầu lại cô mớỉ nhận ra, từ tinh yêu này sẳc bén hơn bất ki lưỡi dao nào, chỉ lần thứ nhất cô đã bị nó đám đến máu tuơi đầm đia, đau đến không muốn sống.
Ròi bỏ Cố Minh Triệt, cũng đem hai chữ tình yêu trong cuốn từ điến bỏ đi, khi một nguỡi đàn ông đúng truức mặt cô biếu đạt sự vĩ đại chung thúy cúa tình yêu, cô chí cười nhạt hoặc lạnh lùng xoay người đi.
“Nếu không còn chuyện gí khác, tôi đi trước.’’
Kha Nguyệt vừa dứt lời không hề nhìn Âu TửThành một cái, quật cuờng xoay nguời. Sự ôn tồn ngẳn ngủi mà Âu TửThành mang đến không phải thứ cô khao khát, cỏ cũng không muốn dạo choi trong cuộc sống của anh. còn
anh cũng không phải người bèn cạnh cò cả đời.
“Kha Nguyệt!”
Sâc mặt Âu TửThành quýnh lên, giống như Kha Nguyệt vừa rời khỏi thì nhất định anh sẽ thua, vội vảng bắt lấy cố tay Kha Nguyệt.
“Em ngay cả hạnh phúc cũng không tim được thì bảo anh dùng tâm trạng gì đế nói lởi chúc phúc.”
Lởi nói cố kiềm chế con giận cực độ, trẽn mặt Âu TửThành văn đế lộ nụ CƯỜI ôn nhuận vô hại dù nhìn có chút cúng ngồc, anh cũng không bao giờ để lộ bản thân mình trước mặt cô.
Kha Nguyệt không cách nào thoát khôi sự kiềm chế cúa anh, hàng mi nhíu lại nhìn Âu Tử Thành năm chặt tay cô, thoáng giãy giụa: “Nếu nhưanh lo lắng cho hạnh phúc của tôi, vậy thì anh có thế yên tâm.”
“Kha Nguyệt!”
Sẳc mặt Âu TửThành sa sầm, đối với sựcố chấp của Kha Nguyệt anh không cách nào tiếp nhận, túc giận nhìn cô dùng vẻ mặt không vui muốn hất tay anh ra.
Sáng rực như sao trời, cánh tay cô đế trên không trung vung xuống tạo thành độ cong, Âu TứThành không chịu buông tay, siết chặt lấy
tay cô, nhung khi nhìn thấy chiếc nhằn trên ngón áp út tất cả mọi động tác đêu nơi lỏng.
Kia là gì? Nhẳn cuới sao? Không dám tin nhin chiếc nhẫn màu bạc đeo trên ngón tay trẳng kia, anh là người đã yẻu rất nhiêu cỏ gái, làm sao không biết được giá trị của chiếc nhần đó?
Chiếc nhấn carat Ireland.
Biến mất trong hai ngày, cô đi Ireland sao?
Ireland, khè’ ước trăm năm…
Trong lòng Âu TửThành dâng lên cảm giác khủng hoảng khó hiếu cũng vô cùng tức giận, người đàn ông kia dám mang cô tới Ireland, là muốn dùng truyền thuyết “khế ước trăm năm” trói chặt cô sao?
Thần sác trên mặt Âu TứThành thay đối liên tục, Kha Nguyệt tò mò nhìn, không dám hỏi nhiều, môi đỏ mọng bĩu một cái muốn bó đi.
Sau lung cất lên giọng chất vấn của Âu Tử Thành: “Em thật sự yêu anh ta sao?”
Anh ta? Anh ta nào?
Tay trái Kha Nguyệt đút trong túi áo khoác gió, ngón tay cái xoa nhẹ lên chiếc nhẫn cưới, cám giác ấm áp từtừdâng lên nơi đáy lòng lấp đầy đôi mat vẳng lạnh của cô.
Bên tai vang lên tiếng Lục Niên nói “Anh chờ em về.”, nhịp tim không kiềm đuực đập nhanh, đôi mòi kéo nhẹ không thế nhận ra, tùng bước chân gấp gáp khựng lại.
Cô không quay đầu nhìn Âu Tử Phong, gió đêm thối qua khiến vạt áo cô bay lất phất, mái tóc quăn cũng tung bay. hai mắt như hoa anh đào hơi khép lại mơ màng.
“Tôi cần gì anh ấy cũng cho. còn tôi không có gì để cho anh ấy cả, ngoại trừchính mình.”
Đằng sau truyền đến tiếng cười khẽ, Kha Nguyệt không xoay người bác bỏ, khóe miệng kéo lẽn, hôn nhấn giữa cô và Lục Niên về sau sẽ càng bị nhiều người chế giều, Âu TửThành là người đầu tiên, cũng không phải ngưòi cuối cùng.
Nếu đã bắt dầu, cô nên tin tưởng bản thản, tin tưởng Lục Niên, đông ý làm người đàn ông cáđờỉcúacô.
Bất kế Lục Niên vì mục đích gì mà muốn lấy cô, vì danh phận vì quyền lọi, cô không cần biết biết nguyên nhân, cô sẽ tin anh tuyệt đối, một ngưừi đàn ông phong tưtrác tuyệt nhưthế, thứ cỏ có anh đêu có được, dù cò đê xuất kết hòn với anh, nhung chỉ cần suy nghĩ kĩ càng đổi với anh cũng không có chỗ nào được lợi.
Cưới một nữ minh tinh làm vợ đối với tiền đo cúa anh trăm hại chứkhông lợi, một người thông minh nhưLục Niên sao lại không biết?
Mổi buức Lục Niên tới gần, cô lại phát hiện mình không hiếu anh, Lục Niên quá thần bí tựa như một hâc động tĩnh mịch cuốn hút cô vào thám tính, cho dù lòng hiếu kì sẽ hại cỏ, cô vẫn nhảy vào.
Bẻn trong phòng, Tò Đan Đan hăng hál mang đống đặc sản do cô mang về Ireland, bao gồm vài thứ đồ lé té và đô ăn vặt.
Kha Nguyệt mệt mỏi ngã vào ghế sô pha, cời bỏ áo khoác gió, tựa người xuống nệ.
“Hai người đã đi Ireland?”
Tô Đan Đan nghiên cứu bọc cà phê trong tay, rồi hỏi Kha Nguyệt đang nhâm mât nghỉ ngoi.
Kha Nguyệt nhẹ nhàng “phải” một tiếng, cơ thể nằm nghiêng vùi vào trong ghẻ sô phai, hai ngày qua không nghỉ ngoi đúng là mệỉ gần
chết.
Tô Đan Đan nghiêng đầu, nhìn sang Kha Nguyệt đã ngủ mất, đôi mát háo hức bống trở nên nhu hòa, than nhẹ một tiếng, từtrên giường đúng dậy, ôm chăn đến bên ghế đãp lên cho Kha Nguyệt.
Cẩn thận chỉnh sửa tùng góc chăn, Tô Đan Đan ngôi xuống ngẳm nhìn gương mặt an bình của cô, dưới vãnh mắt thảm xanh một màu nhung khóe môi lại hơi cong lên.
Cánh tay đột nhiên lọt ra khỏi chăn, Tô Đan Đan khẽ lẳc đầu, nâng tay cô bỏ vào trong
chăn, dưới ánh đèn lờ mờ chiếc nhẫn tinh xảo đập vào mât Tô Đan Oan.
Chiếc nhẫn dính chặt trên ngón áp út, Tô Đan Đan muốn gõ ra nhưng không đuục, ngược lại càng khiến Kha Nguyệt mơ màng nhíu mày, cuốn nguởi một cál đưa lung về phía Tô Đan Đan
Trong cuộc đời có rất nhiều tình huống bất ngờ náy sinh, nhưchuyện giữa Kha Nguyệt và Cố Minh Triệt, Lục Niên và Kha Nguyệt.
Nhớ lại lúc ở ngoài hành lang, nguôi đàn ông uu nhã phl phàm, vẻ mặt lạnh nhạt nhung nghiêm túc, khi nhâc tới Kha Nguyệt mới trở nèn ôn hòa, ánh mat thảm trầm lóe lèn tựa như ngôi sao sáng, nhung cũng khiến cho mọi phòng bị cúa Tô Đan Đan dành cho Lục Niên đeu biến mất.
Dịu dàng nhìn mái tóc quăn cúa Kha Nguyệt xõa bên ghế, Tô Đan Đan mỉm cuời vui mừng.
Hi vọng anh ta có thể mang lại hạnh phúc cho cậu…
Đúng dậy, xoay người nhìn Kha Nguyệt ngứ say, rồi tẳt đèn nhẹ nhàng rời khỏi phòng
Lục Niên là người chinh trực, tâm địa làm sao có thểgian xảo!!
Tại lề trao giải thường niên ở LA
Kha Nguyệt nhướng mày cười, cất điện thoại vào túi quay ngutri lại. Âu TửThành ung dung tựa vào tường hai tay đút vào túi, dường như có ý gì đó cứ nhìn chằm chằm cô.
Cô lịch sự gật đầu nhìn Âu TửThành, Kha Nguyệt tính quay lại buối lễ trao giải thì Âu Tử Thành gọi lại.
“Kha Nguyệt, em chọn anh ta thật sao?”
Vẻ mặt long trọng của Ầu TửThành cũng khiến Kha Nguyệt trở nên nghiêm túc, cô khẽ mím đôi môi mọng đó rồi mớ ra, giữa hàng lông mày cho thấy sự kiên định:
“Anh ắy tùng nói, gặp được tói là điêu đẹp nhất, vậy tôl có lỗi gì? Vì anh ấy, tôi mới hiếu cái gì gọi lè hạnh phúc, cho dù giữa chúng tôi không phổi vì yêu mà đến với nhau, nhung tôi tin rằng chúng tôl cũng sẽ đl tới CUỐI cùng.”
Âu TửThành chặt chẽ nhìn vào đôi mât xinh đẹp của cô, có thể thấy sựchén thành, sự mong đợi vào tương lai. Thật lảu sau đỏi môi mỏng mới mở ra tựgiếu bản thân, mi mắt sụp xuống bống ngấng lên, nhìn đôi mẳt trong sáng mà thơ thắn cúa Kha Nguyệt.
“Kha Nguyệt, đùng đẽ’ anh thất vọng, nếu tới lúc đó em chạy tới khóc muốn ớ cùng vói anh, anh cũng không đông ý, người đàn ông tốt nhưẢu TửThành vào lúc này sẽ biến mát. Bắt đầu từ ngày mai, chỉ có đại minh tinh thế giói Âu TửThành.”
Áu TửThành cưòi giõn chúc phúc Kha Nguyệt. Kha Nguyệt không phải không nhìn thấy sự tốn thương trong mầt Âu Tử Thành,
nhung việc cô có thể làm là đón nhận lời chúc phúc, sống hạnh phúc bên Lục Niên!
“Chúng tôi sẽ hạnh phúc!”
Âu TứThành gật đầu, môi cong lên, không tựa vào vách tưừng nữa nhẹ xoay chậm buớc vê phía lối ra, không nól với cô một câu “tạm biệt.”
Kha Nguyệt cảm thấy có lỗi vói Âu Tử Thành, do cô có thành kiến với cố Minh Triệt nên mối lần gặp mặt đêu đối chọn gay gẳt, có lẽ không công bằng với Âu TửThành? (Do Âu Tử Thành và cố Minh Triệt là bạn bè thân thiết)
Nhẹ nhàng thớ dài nhìn theo bóng lung cô đơn lẻ loi của anh, không kiềm đuợc nói lòi xin lỗi:
“Xin lỗi.”
Sau lê giao giái thì thu hoạch cúa tố làm phim “Nhiễm Hối” khá tốt, tuy đạt đuợc giải nghệ thuật dành cho phim nhựa, nam chính Âu TửThành cũng đoạt đưực giải thưồng diễn viên mói xuất sắc, trước kia anh luôn xuất hiện ờ các
bộ phim truyền hình, liên tục xuất hiện trén mãn ảnh, nèn với kết quả lần này càng tồa sáng.
Khi Kha Nguyệt kéo vali cùng với Tô Đan Đan xuất hiện ớ cứa phòng, mọi người đang vui mừng vẫn chưa kịp phản úng lại.
“Kha Nguyệt, cô đây là…”
Tôn Nghị nhìn vali đẳng sau Kha Nguyệt, lại thấy cô mặc bộ trang phục đơn gián, ông không hiểu gì liền đặt ly rượu xuống, đúng lên hỏi thăm.
Kha Nguyệt cũng biết có thể đám người Tôn Nghị sẽ hiểu lầm. Nhưng cô đã đồng ý qua điện thoại với Lục Niên, đành nhâm mat ngại ngùng nói: “Đạo diền, nhà tôi có việc gắp nẻn tối nay phải về.”
“Thật sao?”- Tôn Nghị dò xét nhìn Tô Đan Đan đúng bên cạnh Kha Nguyệt, Tô Đan Đan dờí mat đi tô vẻ không biết.
“Mọi người vì Âu TứThành vui vé ăn mùng đi, tôi xin phép đi trước.”
Cô gật đáu ý chào nhìn mọi nguừí trong phòng, ánh mât Kha Nguyệt lướt đến bên Âu Tử Thành, anh không h‘ê nhìn cỏ chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm ly ruọu thủy tinh màu đỏ.
“Vậy hai người đi cấn thận, về rồi nhớ gọi điện cho chúng tôi.”
“Vâng, tòi biết, đạo diền tạm biệt.”
Xách vali, kéo Tô Đan Đan vội vã cáo từ, Kha Nguyệt chạy đến sân bay.
Bèn trong taxi, Tò Đan Đan mở cái miệng nhò của mình ra bất mãn lảm nhảm nói: “Cậu vội đến thế sao? Mình vắn chưa đi dạo quanh LA, đang tính đi đến phố người Hoa, rồi đại lộ ngôi saoa!”
Kha Nguyệt quay đầu, giữ lấy bàn tay đang múa may của Tô Đan Đan, cười hối lỗi nói: “Lần sau mình sẽ đưa cậu đi? Ngoan, Đan Đan, lần này theo mình vê nước trước.”
Tô Đan Đan chi tiếc rèn sât không thành thép, thở hầt một cái, tựa vào ghế, bất lực la lên: “Đầu tiên là cố Minh Triệt, bây giờlà Lục
Niên, Kha Nguyệt, cậu nhất định sẽ trở thành phu nô.”
Kha Nguyệt sửng sốt, nụ cười trên mặt trở nên miền cưỡng, Mười lăm nảm với cố Minh Triệt vần còn hiện rõ mồn một trước mẳt như cuốn phim trầng đen đang trinh chiếu, mất đi tự trọng, ví anh ta cam tâm trá giá mọi thứ.
Báo không quan tâm là giả, đau cũng đã đau, chỉ đợí vết thương lành lại nhưng mỏi khi chạm vào nó thì đều thấy khó chịu. Trong đàu lại hiện lên nét mặt anh tuấn nhã nhận cua Lục Niên, cảm giác buôn bực trong lòng Kha Nguyệt nhưđuực một ngọn gió xuân thối qua, cô lại nớ nụ cười, nhìn về phía Tô Đan Đan vừa phát hiện mình nói bậy đang lo lấng quan sát cô nói: “Lục Niên không như thế.”
Đúng nhưKha Nguyệt nói, Lục Niên không như thế, khi hai người đáp máy bay xuống thành phố A, Trung Quốc thì đã thấy Lục Nièn đúng ngay lối ra.
Anh giống như một pho tưọng cao nhã to lớn, bình thản đúng đó, cá người phong độ khi nhìn thấy Kha Nguyệt kéo hành lý bước ra, gương mặt lạnh lùng nở nụ cuừi rực rõ bước nhanh vê phía cô.
“Tiểu Nguyệt.”
Kha Nguyệt nhìn vẻ mặt dây ý cười cúa người đàn ông trước mắt có chút hơi hoảng hốt, tất cả các tế bào trong cơ thế như bị rót vào một thứ thuốc kích thích, bát đầu rục rịch, tứ chi mất đi điêu khiến bước đến.
Đây là lần dâu tiên có người ngoài người thân gọi tên cô, một chữ đơn gián, từđôl môi hoàn mỹ màu tường vi của anh thả ra tựa như một câu bùa chú dán lên người cô, làm cô không biết phải làm sao.
Quan hệ giữa hai người thì ra đã thản mật nhưthế nhung cô vần chưa kịp thích ứng.
Tô Đan Đan dùng ánh mẳt lấp lánh nhin không gian ái muội giữa hai người, gương mặt Lục Niên thì tựnhiẽn nhung gương mặt nhỏ
xinh của Kha Nguyệt lại ủng đỏ, liền sáng tỏ mọi chuyện, vố ót, ra là cô làm kỳ đà cán mũi.
“Ách., này… mình đi trước… hal người… cứ từtừtrò chuyện!’’
“Đan Đan!”
Kha Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng Tô Đan Đan đã xách hành lí của mình chuồn mất, còn cô ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, để cô lại cùng Lục Niên.
Cánh tay xách vali hơi run lên, Kha Nguyệt liếc nhìn Lục Niên, thấy anh mỉm cười nhìn mình liền bẩn loạn, vội vảng cúi đau xấu hố đỏ mặt.
Mới có một ngày không gặp hai người đã thành thế này, sau đó phải sống cùng nhau dàl dài không biết sé ra sao nũa?
“Đi thôi.”
Lục Niên dju dàng nói, đi tới bên cạnh, cầm lấy hành lí từ trong tay cô, ngón tay thon dài như vô tình chạm vào ngón tay ấm áp của cô.
Trước sự run rấy của cô, đôi mát chợt lóe lên sự hài lòng xách hành lí đi ra ngoài.
Kha Nguyệt giật minh đứng tại chố, vuốt ve nơì ngón tay vCra bị anh chạm vào. khóe môi cong lên bòng nhiên tính ngộ, sao cô có thể quên hai người đã là vợchồng hợp pháp.
Đímg nói là chạm vào tay. hôn nhau, thậm chi lè…
Nghĩ tới lúc hal người họ có một ngày nằm trên giường lớn làm việc kia, hai gò má Kha Nguyệt như bị lừa hùng hực thiêu cháy, trong lòng lại có chút chán nản.
Lục Niẻn ưu tú nhưthẽcũng sẽ là một người chông tốt, nhung vấn đe là tình cảm bén trong cúa cô dành cho Lục Niên phần nhiêu là cám kích. Trong tình huống này, nếu kết hợp có lẽ chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người vợ, không phải là tình yêu.
Kết quả nhưthế không nhiều cũng ít sẽ để lại trong cô sự phản kháng.
Nhung nếu Lục Niên thật sự nói ra, cô cũng không có lý do đế cựtuyệt, trừ khi cô muốn phá hủy mối quan hệ hài hòa giữa hai người.
“Lâm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”
Lục Niên vừa lái xe vừa nhìn thần sắc dj thường của Kha Nguyệt, gương mặt bớt phần lạnh nhạt mè tràn ngập lo lâng.
Kha Nguyệt quay đầu nhìn thấy gương mặt tuấn tú và gò má rất đẹp của Lục Niên, ngoài ra còn thấy ánh mat anh nhíu lại. Lúc đó, mọi phiền não buồn bực trong lòng đầu biển mất thay vào đó là cảm giác ẩm áp ngọt ngào.
Lục Niẻn sẽ không ép có làm bất cử chuyện gì, từsựquan tâm của anh mà cô nhìn thấy, cô chác chán sựtôn trọng cúa anh dành cho cô vượt qua cả tưởng tượng. Nhưng cảm giác áy náy vóỉ Lục Niên cũng trởnên sâu sẳc.
Kha Nguyệt kéo nhẹ khóe môi, đíèm đạm cười một tiếng, trấn an tắm tư lo lẵng của Lục Nién: “Em rất khỏe, có lẽ do bay suốt mẩy giờ Hên tục nên hơi mệt.”
Bờ môi căng ra cúa Lục Niên trong chớp mắt giãn ra, ánh mát từtừthá lóng, bất đác dĩ nhìn cô chuyển động tay lải, xe thế thao quẹo qua một khúc cua không phải đi về hướng nhà Tò Đan Đan, vì Kha Nguyệt chua báo cho bổ mẹ Kha rằng mình sẻ về đột ngột nhưthế này.
“Vê nhà ngủ một giấc thật ngon lả ốn thòi.”
Trong mât anh ấn chứa sựyêu thirong cùng ôn nhu tua nhưtơbao bọc lấy cỏ từng vòng trói thật chặt, không đế cô có bất cứ cơ hội nào thoát đi.
Kha Nguyệt cuối cùng van không mớ miệng hói, Lục Niên là nguời chồng hợp pháp cũng không phải ai xa lạ, dù tán hôn của hai người vẫn chưa hết ba ngày nhung đã có thể sống chung với nhau.
Cố gang thả lỏng tảm trạng, nhìn vào kinh chiểu hậu khóe môi nàng lèn, đáp trả Lục Nièn bằng hai chữ:
“Vâng ạ!’*
Khóe mòi Lục Nièn tạo thành đường cong mờ nhạt, vui vẻ nâng mày, trên gò má phi phàm tràn day vẻ sung sướng.
Kha Nguyệt nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lục Niên, trong mât cô hơi hoảng loạn.
Lấy Lục Niên có đúng không?
Có lẽ, kể từlúc bât đâu ở sân bay nhìn thấy Lục Niên, cô đã không còn quyên để hối hận.
Kếtừkhi ngồi vào bên trái xe Lục Niên thì vận mệnh hai người đã that chặt vào nhau, dù tương lại phía trước có gập ghềnh thì hai người deu cùng nhau chống đõ.
Kết thúc thế nào họ cũng không biết, là vui hay buồn cò cũng không dám nói chính xác, càng không đoán được. Nhưng bi thám nhất có lẽ sẽ trở
Xe thế thao đi vảo khu nhả *cao cấp Thượng Uyến”, Kha Nguyệt biết nơi nãy. gần đây trên tivi thuờng quáng bá về nó, là khu chung cư nhà giàu hạng sang.
Trước mắt là một tòa kiến trúc mớỉ tinh, trong lòng Kha Nguyệt âm thầm thốn thức, Lục Niên quả nhiên có tiền, căn hộ ở đây rất xa xỉ mả anh lại có thế dễ dàng mua được nó, không hố là đại gia tộc ởthãnh phố A!
“Em suy nghĩ gi vậy?”
Kha Nguyệt luứt mẳt nhìn sang Lục Niên đang tò mò nhìn mình, cười nhẹ, lắc đầu một cái: “Không có gì, chỉ là đường nhưcăn hộ ở đây cũng không tiện nghi lầm.”
Lục Niên từtừgiám tốc độ xe. ánh mắt chú ý vê trước, hoi nghiêng đầu, hỏi Kha Nguyệt: “Vậy em có thích không?”
Ánh đèn đường cách xa nhau thi thoảng lại chiếu vào guong mặt của cô, nghe câu hỏi của Lục Niên cô không đáp. chỉ mím môi, cụp mắt xuống
Xe đi vào bẻn trong cùng tầng trệt của khu nhà, Lực Niên quay đau nhìn Kha Nguyệt không nói gì, nghiêng người, cá bóng nguờỉ cao lớn như che lấp đi cơ thế mánh dé cúa Kha Nguyệt. Trước ánh mát kinh ngạc của cô, bàn tay thon dài trắng nõn vuốt ve mái tóc quăn mềm mại của có.
“Tiểu Nguyệt, chuyện không phức tạp nhir cm nghĩ đảu, nơi này anh thấy phong cảnh cũng không tệ, nên muốn mua lại ờ cùng với em, còn biệt thự của Lục gia. nếu em muốn về đó chúng ta ngày mai sẽ về.”
Kha Nguyệt quan sát đôi mát nhu tình tựa nước cứa Lục Niên, đôi môi đó mọng mởra, cổ họng nhưbị đá chân ngang, nói không nên lời, chỉ kinh ngạc nhìn gưong mặt tuấn tú của anh.
Ngón tay ảm áp của Lục Niên luút qua gò má trèn gương mặt đầy vẻ lo lắng của cô.. Anh nghịch ngợm phía bên tóc mai, trong xe cất lên tiếng thở dài có bất đấc dĩ cũng có yêu thương.
Anh thở dài…
“Anh đã nói mọi chuyện cứ để anh giải quyết, em chi cần chuẩn bị thật tốt làm vợcủa anh là được.”
Nhũng lời nói dịu dàng xuyên qua màng nghĩ, theo máu chạy thắng vào tim, Kha Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc mang theo nét đau lòng Lục Niên, cô nhẹ cong môi, khàn giọng nói:
“Lục Niên, hôn nhân cua chúng ta, không chỉ là trách nhiệm của anh, em…”- Dõi theo đôi mát trong suốt thâm thúy của anh, thờ dài nói. “…cũng muốn dùng chút súc lực nhỏ nhoi của
mình.”
Lục Nièn vốn nhíu mày lại nghe Kha Nguyệt nói xong mói từtừgiãn ra. Gương mặt thanh tú lạnh lùng lộ ra cảm xúc vui mùng, cơ thế cao lớn ấn một tay xuống ghế, tay còn lại giữ lấy ót Kha Nguyệt.
Mùi huơng bạc hà càng lúc càng tới gần, hơi thờ ấm nóng phả vào nơi chóp mũi cô, anh
nhìn chằm chằm đôi môi trơn bóng đó mọng của cô, đôi mằt đen chập chờn, nóng bỏng như vậy khiến chỡ cô hoảng loạn.
“Lục Niên!”
Cô chợt đưa tay đẩy nhẹ cơ thể anh đang tiến sát lại, nhìn gương mặt trước mặt cô ngày càng to ra, cô vội vảng kêu lèn.
“Ân?”
Lục Niên lên tiếng cho có lệ, không ngùng động tác tiến gần lại, đàn ông dù sao cũng mạnh hơn phụ nữ, vì vậy sự phàn kháng của Kha Nguyệt hoàn toàn có thế bỏ qua.
Khỉ đôi môi hơi lạnh của Lục Niên chỉ còn cách cô mấy millimet thì chợt dCmg lại, không làm bước tiếp theo.
Kha Nguyệt khấn trương nuốt nuức miếng, theo ánh mât của Lục Niên nhìn lại, ra là dây an toàn trên người vần chưa tháo ra đã cản trở kê’ hoạch của anh!
từ đi:
Khụ khụ khụ, em xuống xe trước, anh cứtừ
n
Nhẹ nhàng đẩy vẻ mặt ảo não của Lục Nién, Kha Nguyệt vội vàng cởi dãy an toàn, vừa nói vừa mở cửa xe bỏ trốn mất dạng.
Lục Niẻn nhìn người đi, xe trống không, kéo nhẹ caravat, cúi đầu nhìn chiếc dây an toàn là đau sò gây ra chuyện không khói thầm oán giận: “Người nào lại đi thiết kếthứcản trởnhư vậy trên xe.”
Vì chuyện xảy ra trên xe, nên không khí giữa hai nguửi trở nên lúng túng, dọc theo đường đi không ai nói cáu nào.
“Vào đi.”- Lục Niên mở của, nói với Kha Nguyệt đang theo sau.
Cởi giày, Kha Nguyệt đặt chân lên sàn nhà làm bằng gồ, quan sát thiết kế trong phòng, oa một tiếng, vul mùng xoay người, thiếu chút nữa là nháy cẫng lên hoan hô
“Lục Nlèn, anh cũng thích cách trang trí địa trung hái sao?”
Cũng? Từnày dùng không sai!
Lục Niên nhướng đuôi lõng mày, chú ỷ tới biếu hiện của Kha Nguyệt, gương mặt nhỏ đầy vẻ sung sướng mà quyến rũ khiến cho trái tim anh đập nhanh.
“Em trước giờ vẫn rất thích có một căn hộ theo phong cách địa trung hái, một màu xanh thắm lãng mạn rất ấm áp, trời và biển đều một màu, mặt trời rực rõ trên cao tỏa sáng thuần mỹ tự nhiên../’
Vẻ mặt Kha Nguyệt tựa nhưcó ma lực, hấp dẫn anh, hận không thế đem toàn bộ thế giới dâng đến trước mặt cô, chí vì anh mà cười.
Kha Nguyệt vui vẻ phấn chấn khoa chân múa tay nhìn nộl thất. Từsau lung một cảm giác ấm áp truyền tớỉ, trên that lung xuất hiện một bàn tay với khớp xương rõ ràng, chưa kịp ngạc nhiên đã bị anh ôm vào lòng.
“Em thích là được rồi
“Em thích là đuợc rồi!’*
Gương mặt anh tuấn của Lục Niên cọ vào đầu cô, xuyên qua lớp tóc dài, cô có thể cảm nhận được môi của anh dừng lại nơi vành tai, hoi thở ấm áp nhưcỏ nhưkhông phả vèo tai, mùl bạc hà thơm ngát bao lấy cơthế cô.
Cơ thế Kha Nguyệt cúng đờ, Lục Nièn đang làm nũng với cô sao?
Ý nghĩ vừa nảy lèn đã khiến Kha Nguyệt sợ tói mức hai gò má phiếm hồng, mất tự nhiên giãy giãy thoát khói sựkiềm chế ôn nhu cúa Lục Niên, bước lui sang bên, ánh mât mơ hồ nói: “Em mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Lục Niên nhìn bộ dạng co ro khẩn trương của Kha Nguyệt, trên gương mặt có chút bất đắc dĩ, thờ dài nói: “Vậy em đi tẳm đi, anh giúp em chuấn bị cơm tối.”
“Vâng!”
Có được sự cho phép của Lục Niên, Kha Nguyệt quăng vali sang bên, cầm lấy áo ngủ, lúc đậy hành lý lại vẫn liếc trộm Lục Niên, ngay
sau đó liền dùng tốc độ chạy nước rút 300m vọt vào nhà tắm.
Lục Niên nhìn theo theo dáng vẻ ò Quy khiếp sợcúa cô vùa buồn cười vùa giận, cũng không thể trách cô được, xoay người, côi áo khoác xuống, cửchỉ tao nhã đặt áo lên lung ghế, cuộn ống tay áo lên bước vào phòng bếp.
Kha Nguyệt nẳm bẽn trong bồn tâm, để mặc cho nước ấm bao phủ cơ thể, nhìn bọt biến mảu trảng phiêu động trèn mặt nước lại bắt đau suy nghi nghiêm túc.
Chỉ cần rời khỏi Lục Niên, năng lực suy nghĩ của cô sẽ khôi phục bình thường, không chi nói vài ba câu vô nghĩa.
Cuộc hôn nhân cúa hai người, cô không ngây thơ nghĩ Lực gia sẽ vui mùng đón nhận. Một chính trị gia, thương gia tài nâng lại đi kết hôn với một nữ minh tinh, đối với Lục gia thật khó tiếp nhận, thật ra đế mà nói thì cô biểt nhà họ Lục không thích nhà cô lắm, VI Lục Niên lại không tiếp quán con đường chính trị của nhà
mình mà lại chạy đến iàm thuê cho nhà họ Kha cô, trước đằy Lục Niên ở tiểu khu của cô là do từ bé anh sống cùng ông nội, giờ ông nội Lục cũng mất quan hộ giữa cấc bậc phụ huynh cũng đóng băng.
Đó qua vấn đê dòng dõi, Lục gia là đại gia tộc cũng coỉ trọng công việc con dâu đang làm đúng không? Nếu không phải thế, vi sao nhũng người hẹn hò với Lục Niên trước kia đeu là danh môn thiên kim, đàu cỏ người nào làm trong giói nghệ sì?
Người sợ nối tiếng, heo sợ mập, dòng dõi chính trị gia sợ nhất là lên mấy tờ báo lá cái, gây ra nhũng lòi gièm pha rất khó coi, tránh cản trở sự nghiệp
Nghĩ tới đó, Kha Nguyệt không khói lo láng, hai tay vô thức chà vào cơ thể, suy nghĩ lại tất cả vê cuộc hôn nhản giữa có và Lục Niên.
Kha gia col như không nól tới, chí còn Lục gia, Lục Niên muốn thuyết phục chắc chăn sẽ
tốn thời gian và sức lực, nhìn gian phòng tầm mới tinh này hoàn toàn chưa cỏ ai dùng qua, tất cả đo dùng đeu mới. có lê cô là người đầu tiên chạm vào.
Chẩng lẽ đúng nhưcô đoán. Lục gia không cho cô vào nhà. cho nên Lục Niên mới đưa cô tới đéy ở.
Nghĩ tới các vị trưởng bối Lục gia từchối mình, gương mặt nhỏ nhân sáng rõ của Kha Nguyệt xuất hiện thần sẳc ảm đạm, cuộc hôn nhản náy khó đến thê’ sao?
Lục Niên biết rõ khó khăn mà vần lấy cô, tám ỷ của anh làm cô cho không thế dao động từ bỏ cuộc hôn nhân của họ!! Lục gia phản đối thì sao, Kha gia cũng không xem trọng thì thế nào, mà cô có Lục Niên, anh luôn ở bên châm sóc cô, nếu lấy cố Minh Triệt ra để mà so sánh thì sựdịu dàng của Lục Niẻn đã cho cô dũng khí và kièn nhẩn.
Chế giễu, lạnh lùng, khinh bí cô đẻu đă trải qua, cũng đã chết lặng. Sự kỳ vọng đối bà Lục cùng lâm cũng chỉ nhưthái độ của cố Minh Triệt đối với có.
Từ bồn tâm đứng dậy, Kha Nguyệt kéo khăn tắm treo nơi vách tuừng, tám trạng cũng thoải mái không ít, rời bỏ nhcmg suy nghĩ tièu cực, cô tin cuộc hôn nhân này so với mười lăm năm gian khổ còn dê dàng hon, vì người đàn ông đó là Lục Niên không phải cố Minh Triệt.
Cửa phòng tam đột ngột mở ra, một chân Kha Nguyệt bước ra khỏi bồn tảm, khăn tắm vẫn chưa kịp quấn vào người, hai măt mở to, nhìn ngươi đàn ông hét lén một tiếng, vội vàng che đi cơ thế.
Lục Niên tay cầm nơi vịn cửa, nhìn dáng vẻ chật vật của Kha Nguyệt không kiêm được khóe miệng cong lên, hai mẳt đen ẩn chứa vẻ cười ranh mãnh, chắng qua, anh không kịp cười, vì Kha Nguyệt hấp tấp lui ra sau, lòng bản chán trơn trượt cá người ngã vào bôn tâm.
“Cấn thận!”
Lục Niẻn lo lắng nhấc nhởnhưng cũng không kịp, lúc hai mắt Kha Nguyệt nhắm lại thì anh vội vàng vọt vào phòng tắm.
“Phù phù!”
Bọt nước bẳn tung tóe lâm ướt cả một phần lớn nền gạch, bên trong bồn lại là một cảnh kiêu diễm khác.
Cả cơ thể Lục Niên CÚI xuống một tay chống vào phía trên thành bôn tẳm tay còn lại giữ lẩy dầu Kha Nguyệt đang hạ xuống, không đế cô bị va đập.
Kha Nguyệt uống liền mấy ngụm nước, không chịu nối ho khan vài tiếng, hai bàn tay trắng nõn bấu chặt lấy cổ Lục Niên nhưmuòn tìm kiếm điểm tựa, không đế bản thân rơi thẳng xuống nước.
Chiếc khăn tấm ớ tay cô đả không cánh mày bay, bọt nước thưa thớt không thế che đi cơ thể trần trụi bóng loáng của cô.
Kha Nguyệt dần dần quen vói cảm giác bị sặc nước, đột nhiên cô phát hiện gì đó, ở dưới nước là cơ thế không có mảnh vải che thân của mình. Hai mẳt xinh xẳn trợn to, buông Lục Nièn ra, sợ hãi dùng tay che đí cảnh xuân trước ngực.
Cơ thế VỚI những đường cong lồi lõm trầm mình trong nước, mái tóc quăn đen nhánh; từng giọt nuớc không ngừng rớt xuống cổ tay anh, tựa như có lửa, mỗi 1’ân rớt xuống đều như bị bỏng.
Lục Niên nhìn gương mặt bối rối xấu hố ảo náo kia, yết hầu giật giật, không nói gì, ánh mắt lo lâng đản dần tối sầm, càng lúc càng trở nên sâu thắm khó dò.
Kha Nguyệt nhìn vào mét Lục Niên, vẻ mặt sợ hãi nhung lại toát lên vẻ quyến rũ xinh đẹp hấp dần, dáng vẻ ngưựng ngùng khiển người ta câng rung động…
“Lục Niên…”
Giọng Kha Nguyệt run run, tim đập nhanh giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng muốn né tránh ánh nhìn nóng bỏng của Lục Niên.
Lục Niên cúi thấp nguôi rồi chậm rãi tiến vào trong bồn tắm lớn, dòng nước ấm khiến áo sơ mi anh ướt đẳm dán chặt vào cơ thể để lộ túng đường tuyệt mỹ.
Một tây anh vẫn giữ lấy sau đầu cô, tay còn lại rút khỏi bồn tẳm, vòng sau lung cô khiến cô cùng mình ngồi giữa bồn tẳm.
Lóp áo sơ mi cẳn bản không có tác dụng ngăn cản, Kha Nguyệt mở to mắt nhin lông ngực rõ ràng của Lục Niên, hoàn mỹ không tìm thấy chút tì vết, anh cúi người từng chút một tiếp xúc VỚI cơ thể cô, khiến cô sợhãi run lên.
“Lục …”
Kha Nguyệt cả người chấn động mạnh, quèn cả việc phải đấy Lục Niên ra, thắn thở áp sát vào ngục anh, đôi môi ki nh ngạc hé mở mặc cho cánh môi của anh tùy ý dán lên đôi môi đó mọng trơn bóng của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lục Niên, đôl mât nhánh thâm thúy của anh lóe lẻn tia cười nhạt rồi từ từ nhắm lại, hàng lỏng mi quét qua mặt cô tựa như lông vũ khiến cho cô ngứa ngáy trong lòng.