Có lẽ với một người đàn ông như Lục Niên, cho dù không phải ra lệnh cũng nhưchuyện phải làm, khiến người ta không thể nào cự tuyệt.
Chưa đợi cô suy nghĩ trá lời thì người đã ổ trong xe Lục Niên
Kha Nguyệt tức giận, cau mày nghiêng mặt sang bên, nhìn ngưòi đàn ông tuấn tú nghiêm túc
lái xe.
“Lục ba tuồi, anh rành dổi như vậy sao? Đây là lấn thử mấy anh đem em làm bia đõ đạn rói.”
Mẩn Nhu hòi khiến Lục Niên hé miệng cười, từng đường cong đẹp đẻ hiện ra trèn mật anh tạo nên sức hút, đẩu ngón tay mượt mà nhẹ nhàng nhấn xuống nút nghe nhạc,
Tiẽng nhạc du dương vang lẻn trong xe, khiến cho hai người ít nhiều cúng trỏ nên gắn gũi tự nhiên thoải mái hơn.
Đèn xanh đèn đò thay đồi, Lục Niên dừng xe, nhìn vào đôi mât tò mò xinh đẹp cùa Kha Nguyệt.
“Có lúc tôi cảm thấy em thật ít ác nha.” Anh cưởi CƯỜI trêu chọc
Đối vối ý trong lời nói Lục Niên cô không giải thích được, liẽn hỏi: “Có ý gi?”
“Chiếc xe thề thao này chi có hai chố ngói, nếu Lý tiếu thưđóngýđi cùng, thì em muốn để cô áy ngốl ò đâu? Đáu xe, đuôi xe hay là mui xe?”
Đối mặt vối đôi mât đen ranh mành của Lục Niên, Kha Nguyệt chột dạ đôi môi đỏ mọng hếch lên, né tránh đôi mất chẽ nhạo của anh.
“Cô ấy cũng không phải không ngổi mà!”
Anh cũng không phải cán cái đuôi cô mãi không buông. Không nhờ cô đùa giõn nhỏ mọn nhưthẽ,thi muónthoát khòỉ vị Lýtiểu thưthanh cao tốn không ít sửc lực, đây không phái là két quả
anh muon sao.
Xe dừng lại bèn ngoài một nhà hảng, nhưng Kha Nguyệt không có ýxuốngxe.
“Không muốn án đó Tây sao?”
Kha Nguyệt lắc đấu nhẹ, cưdi nhạt: “Không phài, nhát thời nhớ tối quán ăntrưốc kia mình hay đỉ, có chút hoài niệm lại thức ắn của ông chù nđi đó.”
Lục Niên suy nghĩxâu xa, mím môi, lông mi dài nhương lẻn, ngón tay tay dài nhán nút xe lại chạy tiếp,
“Không phải là ản cơm sao? Tại sao lại đi tiếp.”
Kha Nguyệt nghi ngờ không hiểu gi cả, qua kính chiếu hậu có thể tháy được đói mãt anh, một Lục Niên ôn nhâ như gió mùa xuân ấm áp. Đạp ga, xe thế thao lại chạy như bay trên đường.
Chiếc xe Lamborghini bị ép dừng lại trước một con ngô nhò, không thể đi vàotiẽp. Nơi này là khu
phố cố cách khóngxa nội thành, kiến túc được duy trì hdn mưdi hai nãm nay rất mộc mạc, không có nhiéu trung tâm siêu thị hiện đại.
Khi hai người bưốc xuống xe thì háp dẩn ánh mẳtcúa không ít người, có máy người dừng lại len lén nhìn họ..
“Là đây sao?”
Lục Niên tiện tay đóng cửa xe, ánh mât sáng đảo qua khu phò cồ, trong giọng nói có hoài nghi. Cũng khó trách Lục Niên cho rằng họ đến nhầm ndi, vối thân phận địa vị cũng Kha Nguyệt sê không thể biết những nơl thế này.
Kha Nguyệt không quan tâm tới Lục Niên, nheo nheo mât nhìn chằm chằm dãy bán hàng via
hè san sát nụ cười trên môi càng sâu. Lục Niên quay đấu nhìn thì thấy gương mát tươi cười hon nhiên tựa đứa trẻ của cô, trong lòng dù không hiểu nhưng cúng tốt lên.
Phải biẽt là ờ một nơi nhộn nhịp như New York tìm một chổ có đó ăn Trung bán nhưthếnày lả rất khó
“Đi thôi, em dẳn anh đi ăn cơm.”
Chương 52: Vậy tói đi với em
Kha Nguyệt nhìn theo ánh mầt anh nghiên cửu thức ản trên bàn, trứng chiên vòi cà chua phủ ít tiêu đen, bên cạnh có ớt xanh bẩm xào với thịt nạc rát ít, còn lại là mõ, nữ sinh không thích ăn thịt md còn có thể hiểu, sao Lục Niên lại không thích.
Trong quá khứcúa Kha Nguyệt lán nào gặp Lục Niên, anh lúc nào cũng ăn mặc khiến ta cám thấy rất sạch sẽ và thoái mái, hành động cao nhâ không nhiễm bãt cứ vị trân thẽ, người đàn ông như vậy cỏ sớm nhận ra anh thích sạch sêỉ
Nghĩ thế mói phát hiện vẻ mặt lúng túng cùa Lục Niên, Man Nhu cúng không hàng hái ản nữa, ngại ngùng múc vài muỗng cơm, để vào miệng mất hết cả mủi vị.
“Em ấn no rỏi, chúng ta đi thôi.”
Dù còn muon ăn, để đối mặt với Lục Niên thế nảy khấu vị củng châng còn, Kha Nguyệt để muồng xuống, đứng lên nhìn anh cưòi, tính đi tính tiến lại bị anh kéo lại.
Là lãn thứ hai hôm nay anh kéo tay cô, hai má vẫn còn đó ứng, dủ sao hai người cũng là nam nừ thụ thụ bát thân.
“Xin lỗi.”
Giọng nói anh đầy vẻ áy náy, Kha Nguyệt cũng hiểu anh không phải cố ý, liền thông cảm tắc đầu: “Không sao, là do em vô ý.”
Dù nói thế nhưng trong lòng Kha Nguyệt vẫn cảm thấy là lạ, ít nhất đối diện với vẻ lúng túng cùa Lục Niên, không biết nên xứ lý ra sau, không khí xung quanh liền cứng ngác.
Đi ra khòỉ ngõ, Lục Niên thay cô mở cửa xe, nhưng Kha Nguyệt không ngoi lên.
“Em còn có việc ở đây, anh về trước đi.”
Trong mắt Lục Niên rung lén gỢn sóng, chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt lúc nhìn Kha Nguyệt có vẻ là lạ.
“Đừng nghĩ nhiều, em thật sự có việc, cũng phải tối hoặc sáng mai mới rời khỏi đây”
Kha Nguyệt liến giải thích không hể phát hiện vẻ khác thường trên khuôn mật cùa Lục Niẻn, trước khi anh không vui liền vội vàng phân bua, sợ anh giận tái mặt sau đó leo lẻn xe nghênh ngang bỏ đi.
“Vậy tới đi với em.”
Ánh mat nghiêm túc của Lục Niên khiển cô hiểu anh không nói đùa, sửng sot may giây rối liến mỉm cười.
“Được.”
Hai người ngẩm hiểu ý nhau không nói gi mà củng tản bộ về đến căn hộ cùa Kha Nguyệt,
Lục Niên quan sát xung quanh, càn hộ này không gọi là lớn, mà nho nhò nhưng lại đắy ám áp, ở bệ của số thì có một vài chậu cây xương rống, trên bàn thì có một bể cá nho nhò xinh xinh cùng một vàl món đỗ ăn vặt
Vừa vểđến nhà Kha Nguyệt liến thay bộ quẩn áỡ hàng hiệu trên người thành chiếc áỡthun đơn giản, quán jean màu tối, mái tóc búi buộc lại thành đuôi ngựa, ngôi tay cắm ghế, tay còn lại cam thủng nước.
Lục Niên nhìn Kha Nguyệt, trong lòng có một cảm xúc khó tà dần dắn lan tòa. Một thiên kim tiểu thư không phải cao cao tại thượng được nuông chiêu từ bé sao? Nhưng người con gái này lại cho thấy, bỏ đỉ ánh hảo quang củng danh hiệu thiên kim, Kha Nguyệt cô chỉ là người bình thường
Đôi mắt đen gợn sóng khẽ nheo lại, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng sâu thẳm, gương mặt tuấn tú thoát trấn hiện lẻn sự nghi hoặc, thế nhưng không hế bất an dần dần thay đổi
Trẻn ban còng, ánh nấng nghiêng vào phòng chiếu vào gương mặt sáng rực bình thán xinh đẹp cúa cô. Lúc đó anh nhận ra, với Kha Nguyệt, anh chỉ nhìn thấy vè hào quang chói lọi bên ngoài, vài lấn yếu đuối nhưng một Kha Nguyệt chân thật, anh lại khôngthể nhìn thấu.
Kha Nguyệt thấy Lục Niên đừng bất động, cũng không nói gi, để ghế xuòng, cầm lấy thùng nưổc đi vảo nhà vệ sinh. Tiếng nước ào ào phá vổ sự im lặng sau bữa ãn tõi, Kha Nguyệt dùng thùng nưòc hứng, vắt khô khăn lau, chà rửa từng góc bụi bậm nhà vệ sinh.
Nơi cửa Toilet chẳng biết từ khi nào, một bóng người cao ráo, Lục Niên im lặng nhìn dáng vẻ cãn củ lao động của Kha Nguyệt, ánh mắt nhu hòa nhìn bàn tay trắng nhỏ nhắn cầm khàn lau.
Đôi bàn tay ngọc xinh xắn từng cám những ly rượu đát giá, nhưng lúc này cô cởi bò bộ lẻ phục hoa lệ trố thành người con gái bình thường,quét dọn căn phòng mình ở.
Chương 52: Vậy tói đi với em
Kha Nguyệt nhìn theo ánh mầt anh nghiên cửu thức ản trên bàn, trứng chiên vòi cà chua phủ ít tiêu đen, bên cạnh có ớt xanh bẩm xào với thịt nạc rát ít, còn lại là mõ, nữ sinh không thích ăn thịt md còn có thể hiểu, sao Lục Niên lại không thích.
Trong quá khứcúa Kha Nguyệt lán nào gặp Lục Niên, anh lúc nào cũng ăn mặc khiến ta cám thấy rất sạch sẽ và thoái mái, hành động cao nhâ không nhiễm bãt cứ vị trân thẽ, người đàn ông như vậy cỏ sớm nhận ra anh thích sạch sêỉ
Nghĩ thế mói phát hiện vẻ mặt lúng túng cùa Lục Niên, Man Nhu cúng không hàng hái ản nữa, ngại ngùng múc vài muỗng cơm, để vào miệng mất hết cả mủi vị.
“Em ấn no rỏi, chúng ta đi thôi.”
Dù còn muon ăn, để đối mặt với Lục Niên thế nảy khấu vị củng châng còn, Kha Nguyệt để muồng xuống, đứng lên nhìn anh cưòi, tính đi tính tiến lại bị anh kéo lại.
Là lãn thứ hai hôm nay anh kéo tay cô, hai má vẫn còn đó ứng, dủ sao hai người cũng là nam nừ thụ thụ bát thân.
“Xin lối.”
Giọng nói anh đẩy vè áy náy, Kha Nguyệt cũng hiéu anh không phái cố ý, lién thông cảm tắc đấu: “Không sao, là do em vô ý.”
Dù nói thé nhưng trong lòng Kha Nguyệt vằn càm thấy là lạ, ít nhất đói diện với vè lúng túng cùa Lục Niên, không biết nên xứ lý ra sau, không khí xung quanh liền cứng ngác.
Đi ra khòỉ ngõ, Lục Niên thay cô mở cửa xe, nhưng Kha Nguyệt không ngói lẻn.
“Em còn có việc ở đây, anh về trước đi.”
Trong mắt Lục Niên rung lén gỢn sóng, chân mày hơi nhíu lại, ánh mắt lúc nhìn Kha Nguyệt có vẻ là lạ.
“Đừng nghĩ nhiều, em thật sựcó việc, cũng phải tối hoậc sáng mai mới rời khòi đây”
Kha Nguyệt liến giải thích không hể phát hiện vẻ khác thường trên khuôn mật cùa Lục Niẻn, trước khi anh không vui liền vội vàng phân bua, sợ anh giận tái mặt sau đó leo lẻn xe nghênh ngang bỏ đi.
“Vậy tói đi với em.”
Ánh mat nghiêm túc của Lục Niên khiển cô hiểu anh không nói đùa, sửng sot may giây rối liến
mỉm cười.
“Được.”
Hai người ngẩm hiểu ý nhau không nói gi mà củngtản bộ vế nhả
vể đến căn hộ cùa Kha Nguyệt,
Lục Niên quan sát xung quanh, càn hộ này không gọi là lớn, mà nho nhò nhưng lại đắy ám áp, ở bệ của số thì có một vài chậu cây xương rống, trên bàn thì có một bể cá nho nhò xinh xinh cùng mộtvàl món đỗ án vặt
Vừa vểđến nhà Kha Nguyệt liến thay bộ quẩn áỡ hàng hiệu trên người thành chiếc áỡthun đơn giản, quán jean màu tối, mái tóc búi buộc lại thành đuôi ngựa, ngôi tay cắm ghế, tay còn lại cam thủng nước.
Lục Niên nhìn Kha Nguyệt, trong lòng có một cảm xúc khó tà dần dắn lan tòa. Một thiên kim tiểu thư không phải cao cao tại thượng được nuông chiêu từ bé sao? Nhưng người con gái này lại cho thấy, bỏ đỉ ánh hảo quang củng danh hiệu thiên kim, Kha Nguyệt cô chỉ là người bình thường
Đôi mắt đen gợn sóng khẽ nheo lại, trong đôi
mắt lóe lên ánh sáng sâu thẳm, gương mặt tuấn tú thoát trấn hiện lẻn sự nghi hoặc, thế nhưng không hế bát an đẩn dẩn thay đổi
Trẻn ban còng, ánh nấng nghiêng vào phòng chiếu vào gương mặt sáng rực bình thán xinh đẹp cúa cô. Lúc đó anh nhận ra, với Kha Nguyệt, anh chỉ nhìn thấy vè hào quang chói lọi bên ngoài, vài lấn yếu đuối nhưng một Kha Nguyệt chân thật, anh lại khôngthể nhìn thấu.
Kha Nguyệt thấy Lục Niên đừng bất động, cũng không nói gi, để ghế xuòng, cầm lấy thùng nưổc đi vảo nhà vệ sinh. Tiếng nước ào ào phá vổ sự im lặng sau bữa ãn tõi, Kha Nguyệt dùng thùng nưòc hứng, vắt khô khăn lau, chà rửa từng góc bụi bậm nhà vệ sinh.
Nơi cửa Toilet chẳng biết từ khi nào, một bóng người cao ráo, Lục Niên im lặng nhìn dáng vẻ cãn củ lao động của Kha Nguyệt, ánh mắt nhu hòa
nhìn bàn tay trâng nhò nhán cấm khàn lau.
Đôi bàn tay ngọc xinh xắn từng cám những ly rượu đát giá, nhưng lúc này cô cởi bò bộ lẻ phục hoa lệ trố thành người con gái bình thưỏng,quét dọn căn phòng mình ở.
Chương 53: Đàn dương cắm này có thể đánh không?
“Rất giống đángyêu phải không? Lúc bọn em đi học, Đan Đan là người duy nhất khỉến minh tin tướng vào bán thân, ké cá bảy giở cũng vậy.”
Lục Niên nhướng mày, quay đầu nhìn Kha Nguyệt đang rát vui vẻ, ánh mắt anh hơi gỢn sóng, đôi môi màu tường vi khẽ cong: “Thật tốt, anh chẩng có ngưòi bạn thản nàỡ cà.”
Nụ cưồi Kha Nguyệt cứng đở, ngượng ngùng vuốt vuốt: “Haha cái này., cái này, còn không phải do tính tình cứng nhắc cùa anh sao.”
Noi đáy mát của Lục Niên ỷ cười đậm như muốn tràn ra, vẻ ranh mânh biến mất giữa hàng lông mày: “Nhưng, em so với cô áy còn đáng yêu hơn.’
‘Ách?
Không quan tâm đến ánh mat sửng sốt của Kha Nguyệt, Lục Niên đặt hình xuong, quan sát những món đố còn lại, thinh thoảng hỏi thám, Kha Nguyệt cũng vui vè trà lời.
Hôm nay thật lạ, vi có Lục Niên làm bạn, cô quét dọn căn phòng khôi hé thất mệt. Lát sau khi đã dọn xong, chuẩn bị thay quẩn áo thi Lục Niên ngói xuống chiẽc đàn dương cấm trấngtinh.
Đó là nhạc cụ bà cô lúc sinh thởi thích nhất, cũng là nhạc cụ duy nhát có trong nhà
“Đàn dương cắm này có thể đánh không?”
Lục Niên ngẩng đáu, gương mật thanh nhã cời bò vẻ thích ý, áo tây trang khoác lên ghế, chiếc sơ ml tráng càng lảm nổi bật làn da màu trắng sảng của anh. ống tay áo sơ mi bị cuốn lên tận khuỷu tay, mỗi một lóp đéu chình tế, gióng nhưtính cách anh, hoàn mỷ không tì vết.
“Thừ một chút thì biết.”
Anh kéo chiếc ghé vừa rồi Kha Nguyệt đã đế sẵn, đặt ké bèn chiếc ghế dựa.
Kha Nguyệt vui vẻ xoa cằm, ngói xuống cạnh anh, một múi hương bạc hà lại ngập dãy trong hơi thở của cô, cô thích mủi vị này, nó khiến an lòng có thể quên đl mọi phiển nâo.
“Thử đặt tay lên xem.”
Giọng nói nam tính nhưcâu chú ngữ đáu độc khiến mười ngón tay tay cô nghe thay đế lên phím đàn đen tráng.
“Hình như không được.”
Cô chán nản hạ vai, đè phím đàn nhưng không hé phát ra âm thanh. Lục Nièn cười nhạt, đứng dậy, đi ra sau, Kha Nguyệt không hiểu nhinchám chú con người đang thành thục sửa đàn.
Ngay cả đàn cũng biết sửa, nhất định kỹ thuật đánh cũng rát cao, người đàn ông này chằng lẽ là thắn vạn năng?
“Có thể có tiếng rối, thử lại đi.”
Lúc Kha Nguyệt vần còn đang cảm thán tạo hóa bất công thì Lục Niên đã đứng dậy, ngón tay hơi bán, trên gương mặt tuấn tú đắy vẻ tự tin, nụ cưòi yếu ớt.
Kha Nguyệt duỏi ngón tay, đè xuống phím đàn, từng âm thanh trong trẻo vang lèn khắp phòng.
Lục Niên không ngói xuóng ngay, chí đứng bên, nhìn dáng vẻ hoạt bát hưng phấn của cô, ánh mặt trời xuyẻn qua ban công chiếu vào bên má cô, có thể nhin thấy hàng tóc mai đen bên trán, tựa như trên tò giấy trâ ng đang vẽ nên từng nét bút thủy mạc, lông mi dài run lên, che không được ánh sáng trong mẵt.
Không hiểu sao những phím đàn quen thuộc hôm nay lại đàn không được tốt, một bài hát đố vào thật nhiễu âm tiết. Anh không tựchủ đi vòng sau cô, ma xuỉquỷ khiến cúi người, ánh tay dài mở ra, ôm cô vào lòng, như có như không chạm, vào, cô vần chìm đắm trong bản nhạc, không hể phát hiện sự khác la.
Ngón tay thon dài khô ráp ám áp đặt lèn mười ngón tay trắng như sứ cùa cô, Kha Nguyệt mới thức tỉnh, cơ thế khóng được tự nhiẻn, bèn tai lại nghe thấy âm thanh réo rắt cùa anh: “Nghiêm túc một chút
Hơi thở đểu phả vào mặt cô, cảm giác ái muội khiến săc mặt cò đỏ ửng, là do cô suy nghĩ quá nhiều, anh chỉ đơn thuần hướng dẳn cô đánh đàn.
Điéu hòa nồi phức tạp trong lòng, Kha Nguyệt làm theo bàn tay anh, ấn phím đàn, từng âm thanh lưu loát dần nghe quanh quẩn trong phòng, gióng như tâm trạng cô rất vui vẻ và nhẹ nhòm.
Trong điện quang hỏa thạch, cô chợt muõn nghe Lục Niên đánh đàn một lắn, chắc chán sê đoạt được hạnh nhất toàn trưòng. Đến gấn cuóỉ bản nhạc, Kha Nguyệt mừng rổ kêu lên: “Lục ba tuổi không ngở anh còn tài nángđánh đàn dương cám.”
Anh thản nhiên cười, giữa hai lông mày xuất hiện vệt sáng, không thể dùng ngôn ngữ để diễn tà, anh khom người, mười ngón tay chưa kịp thu lại, đáu của cô chạm vảo anh, anh có thể thấy rõ lớp mò hôi trên chóp mũi và cả đôi mắt to kia.
“Là có thiên phú.”
Chương 54: Âm thanh gì vậy?
Thì thào nói, nhìn lúm đồng tiền mỹ lệ, đôi mắt đen mỉm cười khỏ hiểu, mang theo sự nóng bỏng không thế thôi nhìn được.
“Còn không phải do cô giáo dạy tõt sao?”
Kha Nguyệt hưng phấn quay đẩu, lại đúng lúc nhìn tháy hai mât thâm thúy cùa anh, lúc này mới nhận ra, thi ra khoảng cách gắn thế, chỉ cẩn anh hơi nghiêng ngưòi thì có thể hôn lên mói cô.
Hai gò má đò như máu, Kha Nguyệt không khòi sỢ hãi, đôi mất đen cùa anh nhưcó ma lực,
không để cô né tránh ánh nhin chăm chú đó.
“Tiểu Nguyệt.”
“Hả?”
Cô ngượng ngùng né tránh ánh nhìn của anh, nhưng không cách nào rời khỏi ngực anh, vì hai cánh tay anh vẫn vây lấy cô.
“Đâu mỏi là con người thật của em?”
Mát anh hạ xuống, đôi mắt tối tăm trong suốt nhìn gương mặt hỏng nhuận của cô, lời nói thanh nhuận trấm thấp.
Ánh mạt tròi hạ xuống, anh như vị thán là chúa tể vạn vật chậm rãi tới gán cô, hút lấy linh hốn cô, khiến cô không thế khan kháng, anh giống nhưđóa hoa anh túc rơi vào lòng cô, chậm rãi này mắm, mằi về sau chiếm đóng trái tim cô.
“Âm thanh gi vậy?”
Dưới láu truyẽn đến tiếng bước chần, Kha Nguyệt cáng thẳng, nhân cơ hôi đấy Lục Niên ra, từng bưốc thanh tỉnh, hô háp hồn loạn bình 6n lại, ánh mãt xoay chuyến, trên trán không ngừng tiết mó hòi.
Dáng vẻ nhát gan tránh né của cô khiến Lục Niên khẽ kéo khóe miẹng, mỉm cười, không đế tâm đến sự bổi rối của cô, đi tới bên ban công, nhìn xuống quay vào trong.
Gương măt tuấn tú trở nên nghiêm trọng, binh tĩnh trở lại nhìn Kha Nguyệt nói: “Đám chó săn đang ờ gần, có lẽ lả muốn tìm tin tức về anh.”
Kha Nguyệt nghe có đám chó sản, gương mặt lập tức nghiêm túc không ít, bước tới bên ban công, quà nhiên thấy đám chósãn tay cám máy ảnh hỏi mọỉ người.
Lông mày kẻ đen của Kha Nguyệt tạo nền nép uổn lượn, cô và Lục Niên chỉ đơn thuẩn là cùng
nhau tập đàn, cô thi bị chụp cũng chằng $ao chỉ là dạng vô danh tiếu tốt nhưng Lục Nỉẻn néu bị chụp cho cái cái mủ là nơi hẹn hò tại nhà riêng chẳng biết báo chí sê viết vế anh như thế nào nữa VỚI năng lực cùa đám chó săn, rảt nhanh sẽ hói ra ndi này, dủ sao người gặp cô và Lục Niên không ít, hai ngưdi họ quá mứcxuát chúng, vô củng dễ nhận ra, chi khoa chân múa tay một chút là có thể dò ra.
“Tốc độ đúng (à nhanh.”
Môi Lục Niên cong lên cười nhạt, nhìn đám chó săn dưới lắu ánh mắt hơi rét run.
Trong mất Kha Nguyệt lóe lên tia kiên định, xoay người chạy vào phòng, thay bộ quán áo vừa cởi ra, chưa tới một tiếng liền cám túi đi ra ngoài, trên người là áo sơ mi vả quấn jean.
“Xin lỗi, em phải đl đây..”- Kha Nguyệt hơi lúng túng, người ta là khách, cô đuối người như vậy là khôngtốt
Lục Niên tha thử xoa cam, cám lấy áo khoác tây trang trên ghế, luống cuống theo Kha Nguyệt ra bên ngoài.
“Lại định tự ra ngoài gặm nhắm vết thương một mình sao?”
Lục Niên hỏi, khiến cho bàn tay đang kéo cửa điện của Kha Nguyệt khựng lại, đôi môi đỏ mọng mím lại, cô không trả lời, bàn tay lưu loát khép cửa lại.
Trên người Kha Nguyệt mặc bộ quân áo cũ kĩ, quần bó ống quân cuộn cao lên, tay cầm túi tay xách giày cao gót có vẻ rất khó khăn.
Vừa định chạy xuống lâu, trong không gian vắng lặng tiếng Lục Niên vang lên: “Nếu em tin tôi, tôi sẽ đưa em đi.”
Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn Lục Niên, trong đôi mắt hắn lóe lên tia sáng rực rỡ, từ từ nhớ lại, cho dù là quá khứ lẫn hiện tại anh vẫn luôn là người duy nhất đã đưa tay ra, cười nói với cô:“Tôi đưa em đi.”
Vẻ nghiêm túc khiến cô e sợ, anh như đốm lửa thắp sáng khi cô lạc đường, đưa cô tới tương lai sáng ngời, lần này, nhìn anh, cô cũng không kiềm được đặt tay vào
lòng bàn tay khô ráo của anh.Anh mỉm cười hài lòng, nắm chặt tay cô, rất nhanh chạy xuống dưới lầu.
Bên trong con ngõ nhỏ, cô có thể thấy anh rất thong thả, rõ ràng sô so với anh rất quen thuộc nơi này nhưng lại được anh dẫn đi, lòng cô lại không tự chủ được muốn cùng anh đi.
Ở ngõ cuối, Lục Niên dừng lại, cô im lặng đứng bên cạnh anh, từ gò má nhìn hai cánh môi hơi cong của anh, ánh mắt nhìn đông nhìn tây tìm kiếm đám chó săn.
Tại đây có hình ảnh
Chương 55: Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy mời anh ăn cơm
Qua kính chiếu hậu nhìn đám chó săn bị bỏ xa, Kha Nguyệt thở phào, tựa vào ghế, môi cong, quay đâu nhìn Lục Niên nói: “May quá không bị chụp được.”
Anh chỉ cười nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn thắng vê con đường phía trước, ngũ quan trắng nõn không hê mất đi vẻ nhu hoa, dường như trời sinh lúc nào cũng ung dung bình tĩnh khiến người ta tán thưởng.
“Nếu đó là nơi cuối cùng yên tĩnh của cô, tôi cam tâm tình nguyện cùng em bảo vệ nó.”
Trong lòng Kha Nguyệt cảm động, không vì gì cả, chỉ vì người đàn ông trước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể hiểu thấu được tiếng lòng của cô
Chưa từng có ai hiểu cô, cả cố Minh Triệt cũng không. Không ngờ, người đàn ông đã xa cách nhiêu năm như vậy chỉ còn lại trong vỏn vẹn ký ức của tuổi thơ lại có thể hiểu cô đến nhường này. Người đàn ông này có năng lực nhìn thấu tâm hôn cô, nếu như trước cô vẫn còn vì Lục Niên hai ba lần nhìn thấy dáng vẻ yểu ớt của cô,
đã đưa xe chạy vào quốc lộ, hòa vào bên trong dòng xe.
Qua kính chiếu hậu nhìn đám chó săn bị bỏ xa, Kha Nguyệt thở phào, tựa vào ghế, môi cong, quay đâu nhìn Lục Niên nói: “May quá không bị chụp được.”
Anh chỉ cười nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vê con đường phía trước, ngũ quan trắng nõn không hê mất đi vẻ nhu hoa, dường như trời sinh lúc nào cũng ung dung bình tĩnh khiển người ta tán thưởng.
“Nếu đó là nơi cuối cùng yên tĩnh của cô, tôi cam tâm tình nguyện cùng em bảo vệ nó.”
Trong lòng Kha Nguyệt cảm động, không vì gì cả, chỉ vì người đàn ông trước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể hiểu thấu được tiếng lòng của cô
Chưa từng có ai hiểu cô, cả cố Minh Triệt cũng không. Không ngờ, người đàn ông đã xa cách nhiêu năm như vậy chỉ còn lại trong vỏn vẹn ký ức của tuổi thơ lại có thể hiểu cô đến nhường này. Người đàn ông này có năng lực nhìn thấu tâm hôn cô, nếu như trước cô vẫn còn vì Lục Niên hai ba lần nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô,
vậy thì bắt đầu từ bây cô, cô nên để anh nhìn thấy vẻ vui sướng của mình.Trên thế giới này tìm ra người hiểu mình là điều đáng quý.
“Cảm ơn.”
Ánh mắt Lục Niên khẽ di chuyển, thấy vẻ mặt kiềm chế xúc động Kha Nguyệt, lông mi rũ xuống, không hề có vẻ bị dao động nhưng chẳng qua là bị anh che giấu đi thôi.
“Nếu thật sự muốn cảm ơn, vậy mời anh ăn cơm.”
Kha Nguyệt liền bừng tỉnh, có chút *, cô quên mất Lục Niên lúc ở quán ăn chỉ một mực nhìn cô ăn mà vẫn chưa hề động tới một chút thức ăn nào.
Mời Lục Niên ăn xong thì anh bỗng nảy ra ý định đi tới bờ biển, Kha Nguyệt cảm thấy vô cùng thích thú nên cũng không từ chối.
Đến bờ biển, Lục Niên và Kha Nguyệt cùng nhau đi giẫm chân trân lên bãi cát, tìm một chỗ tuỳ ý ngôi xuống
Kha Nguyệt thẫn thờ nhìn ngắm ánh trăng đêm, cô bỗng nhớ lại lúc ban trưa
“Tiểu thư, còn những món đô này thì sao?”
Nhân viên trùng tu câm một cái hộp giấy lớn từ trong phòng mang ra, sau đó mở, bên trong toàn là quân áo và giây của nam.
Nụ cười trên gương mặt Kha Nguyệt khi nhìn thấy những thứ trong rương liền đổ sụp, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên âm trâm,
Tô Đan Đan đang call video với Kha Nguyệt cũng nhìn thấy liền phất tay la ầm: “Không cần, không cân, vứt hết đi! Nhìn tới chỉ phiền lòng!”
“Cái này..”- Nhân viên trùng tu cảm thấy hơi khó khăn, nhìn những quân áo còn mới tinh mà vứt đi thì hơi tiếc.
“Nếu anh thích thì cứ mang đi.”
Kha Nguyệt không muốn quan tâm đến đống đồ kia nữa, nó như giễu cợt cô tự đa tình, hướng về phía phòng ngủ của mình lãnh đạm nói.
Kha Nguyệt thu dọn hành lý của mình, nơi này cân trang hoàng lại, cô không thể tiếp tục ở đây phải tìm chỗ ở tạm
“Sáng nay cậu đi thực tập à? Tới giờ mới về, để một mình mình buôn chán không có ai nói chuyện cùng.”
Tô Đan Đan qua màn hình máy tính nằm sấp trên giường, nhìn Kha Nguyệt đem quần áo bỏ vào rương, tò mò hỏi.
“Cậu không phải nghe rồi sao? Mình cùng cha đi ăn cơm trưa, sáng nay cha mình bay qua đây xem tình hình cuộc sống ở đây thế nào ý mà.”
Kha Nguyệt sau khi sắp xếp xong quân áo, rồi đi vào nhà vệ sinh lấy ít đô bỏ vào túi, đối với vấn đề củaTô Đan Đan chỉ trả lời cho có lệ.
Tô Đan Đan không vui nghiêng người, nhìn chằm chằm trân nhà, thì thâm nói: “Còn tưởng giới thiệu cho cậu đại thiếu gia ngoại quốc gì nữa chứ, kết quả chỉ là ăn cơm bác trai thật phí vé máy bay mà.” Tô Đan Đan không biết tuy bản thân nói đại lại trúng hông tâm, Kha Nguyệt cũng không nói cha cô thật sự giới thiệu đối tượng, cũng không nói cả buổi chiều ở bên Lục Niên, miễn cho Đan Đan lại ầm ĩ lên.
Cô nhìn vào đống đô của cố Minh Triệt