Kha Nguyệt liền tập trung dặm lại phán, làm tâm trạng nhanh chóng phán chán rồi vội vàng ra ngoài đề khỏi trễ chuyến bay
Đang đi vào thì sân bay phát ca khúc (( Sau này )) lời bài hát là tiếng bộc bạch vô cùng đau lòng của người con gái
“Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mát giữa biển người mênh mông
Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được
Có những người, khi đã đánh mát thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa
Những cánh hoa trắng muốt của cầy sơn trà Chầm chậm rơi xuống chiếc váy xanh của em Anh khẽ nói:“Yêu em”
Em cuối đầu ngửi thấy một mùi hương thơm
ngát
Anh sẽ nhớ về em như thế nào?
Anh sẽ mỉm cười hay chỉ ngồi lặng yên mà thôi?
Những năm gần đây, đã từng có một ai khiến anh bớt cô đơn hay chưa?
Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mát giữa biển người mênh mông
Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được
Có những người, khi đã đánh mát thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa”
Cô có hơi ngẩn người lại nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng bỏ lại mọi thứ sau lưng nhanh bước về phía trước
Lục Niên tháy vẻ mặt Kha Nguyệt đã thông
suốt, khoé miệng kín đáo mà giương nhẹ
Cô gái của anh cuối cùng cũng thông suốt rồi, cơ hội lần này chắc chắn anh sẽ khồng buồng tay, Kha Nguyệt, tồi chờ em
Thấy Kha Nguyệt đã đến gần, lúc này Lục Niên lại trêu đùa :“Sao? tháy không nỡ rồi à.”
Kha Nguyệt trừng mắt :“Lục ba tuổi em mới đi tập taekwondo đáy, anh có muốn là người đầu tiên kiềm nghiệm không?”
Cô nói xong Lục Niên dựng tóc gáy, vì anh biết cô không nói đùa, con bé này nểu bị trêu đùa quá trớn sẽ đáng sợ lắm
Lục Niên biết điêu mà ngoan ngoãn im lặng Kha Nguyệt tháy anh thức thời như thế thì vô cùng vừa lòng
Mẹ Kha cũng trố mắt nhìn, phải biết rằng thằng bé Lục Niên này tuy còn trẻ nhưng đã có tiếng là người đàn ông đáng sợ mà không ai dám trêu chọc
Mà nay lại như chú cún nhỏ ngoan ngoãn nghe lời con gái của ba
Nếu thư ký Tiêu mà biết có người dùng ba từ ‘chú cún nhỏ’ để miêu tả về Lục Niên thì chắc sẽ kinh ngạc đến rớt quai hàm
Ai mà tưởng tượng được ‘chú cún nhỏ’ trong lời của phu nhân Kha khi mắng nhân viên thì như quỷ Satan của địa ngục
Nhưng lần này quỷ Satan địa ngục áy ngoài ý muốn lại tình nguyện làm một chú ‘cún con nhỏ’
của ai kia cơ chứ
Mẹ Kha vừa nhìn đã thấy bất thường nhưng bà nhanh chóng gạt đi suy nghĩ hoang đường áy Vì một lần với CỐ Minh Triệt là bà đã sợ lắm rồi, bà không muốn để con gái mình bị tổn thương thêm lần nào nữa
Chương 42: Anh vào trước đi, em sẽ vào sau
Lời khen ngắn gọn khiển Kha Nguyệt ngẩn ra, quay đầu lại nhìn vê phía người đàn ông cao quý ưu nhã dưới ánh đèn.
Kha Nguyệt tối nay mặc bộ đồ tây màu trắng, rát thoát tục, màu trắng khi khoác trên người anh hòa cùng với khí chất cao sang bên trong thành một thể nhìn anh vừa tuấn tú lại thoát tục khiển người khác mê muội.
Nói thật bình thường cô nghe thấy người khác gọi anh là quỷ Satan hay chèn ép người còn không tin, nhưng hôm nay nhìn anh ở một vị trí khác thì quả thực rát chèn ép người ta nha
Anh nhẹ nhàng mỉm cười, tạo cho người khác sự tin tưởng, Kha Nguyệt nghe lời khen của anh không hề tức giận, cô có thể cảm tháy sự chân thật trong lời nói.
Đối mặt với con người hoàn mỹ như Lục Niên, Kha Nguyệt luôn không bị khống chế, hay trở nên bị động. Lời khen của anh làm cho tai cô trở nên nóng bỏng, ngượng ngùng dời mắt đi, không quên nói một tiếng:“Cám ơn.”
“Không cần.”
Anh không khách sáo đáp lại nhưng đôi mắt đen thanh khiết kia vẫn không hề dời đi cứ thản nhiên nhìn vào cơ thế cô. Ánh nhìn chăm chú đó khiến cô quẫn bách bối rối, cuối cùng nhịn không được quay đầu lại.
“Anh nhìn., nhìn cái gì..”
Sự ngượng ngùng và không được tự nhiên của Kha Nguyệt tất cả đều nằm trong dự tính của Lục Niên, anh chỉ mỉm cười, tiếng cười réo rắt phiêu đãng trong khổng khí khiến mặt cổ càng thêm ửng đỏ.
Lục Niên quay đầu nhìn ánh đèn loa loét trong hội trường, mới nói:“Vũ hội bắt đầu rồi, em có
Kha Nguyệt đông ý gật đầu nói:“Anh vào trước đi, em sẽ vào sau.”
Lục Niên cũng không hỏi tại sao, khóe miệng giương lên tự đắc, nụ cười yếu ớt như kiều nguyệt thanh huy trong bầu trời đêm, dáng người ung dung thanh tao, cao ráo di chuyền một cái đã rời đi.
Kha Nguyệt nhìn theo bóng lưng thon dài đĩnh đạc của Lục Niên, không còn cảm giác buôn chán, bức bối như lúc nãy khi phải đối mặt với mọi người, chẳng qua trong sâu thẳm nội tâm cô đang có một cảm xúc bất định, cô vẫn chưa chắc chắn mình đã thật sự sẵn sàng đề bước vào cuộc sống mới với một trái tim đã hoàn toàn lành lặn Cồ cũng không chắc nữa…
Trong hội trường tráng lệ, đèn thủy tinh treo bên trên chiếu sáng cả đại sảnh như ban ngày, trên chiếc bàn dài đẩy sơn trần hải vị, rượu ngon món ngon, người phục vụ mặc quần áo chỉnh tề bưng đĩa, khách khứa thì qua lại.
ơ nơi cao nhất dàn nhạc diễn trong bữa tiệc,
khúc nhạc du dương ở trong hội trường náo nhiệt nhẹ nhàng vang lên, lôi kéo cảm xúc của các vị khách.
Cô đang đứng ở một vị trí khá vắng vẻ trong bữa tiệc, nhưng bát ngờ lại có một người đàn ông điền trai đến mời cô nhảy,
Đang tập trung thưởng thức rượu vang thì cô thấy một đồi dày da hàng hiệu dừng lại vị trí của mình, tò mò ngước lên kết quả là bắt gặp một gương mặt quen thuộc làm cô hoảng hốt
Em họ của cố Minh Triệt, cố Nguyên Phong
Phải biết người em họ này của cố Minh Triệt vô cùng ghét cồ, có một bí mật nhỏ là hôi sơ trung cậu ta thích Mạc Lệ
Cậu ta cũng góp phần giúp Kha Nguyệt chia rẽ CỐ Minh Triệt và Mạc Lệ…
Nhưng ai mà biết được đã thát bại trong việc chia rẽ thì chớ, cố Minh Triệt còn phát hiện ra điêu đáy
Cậu ta nghĩ Kha Nguyệt vì chứng minh bản thân mình trong sạch mà đổ hết tội lỗi lên đâu cậu ta mà đầu biết rằng Kha Nguyệt còn bị ngược tôi tệ hơn
Từ đó hai anh em cố Minh Triệt và cố Nguyên Phong trong tình trạng đối đầu nhau
Nhưng nói là đối đầu thì chỉ có cố Nguyên Phong mà thôi vì cố Minh Triệt còn chẳng thèm quan tâm
Cậu ta đánh vào bịch bông, nên tất cả các
nghẹn khuất đều chút lên cô
“O có thể nhảy cùng, lầu rồi không gặp, chị dầu tiền nhiệm hahaa.” cố Nguyên Phong hả hê nhìn cô Kha Nguyệt nhịn ý muốn muốn xử lý cậu ta ngay tại chỗ lại, cô cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cố thiếu ngày càng vui tính mà.”
CỐ Nguyên Phong cảm thán :“Chậc, chậc từ cáo già biến thành thỏ con rồi.”
CỐ Nguyên Phong không buông tay cô ra, ngược lại, khi âm nhạc vang lên thì anh dẫn bước ra sàn khiêu vũ. Đôi kim đông ngọc nữ vừa đứng trên sàn khiêu vũ liên trở thành tiêu điềm của toàn vũ trường.
Nam thì hâm mộ cố Nguyên Phong, nữ thì ghen tị với Kha Nguyệt.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của cố Nguyên Phong giữ lấy vòng eo nhỏ, không dùng bao nhiêu sức nhưng cũng khiển cồ không thở nối..
Âm nhạc du dương vang lên, anh ta khẽ cúi đầu, đôi mắt băng lãnh nhìn hàng lông mi dày của cô, đối vẻ xinh đẹp cô chỉ có lạnh lùng khinh bỉ và giễu cợt.
“Tôi càng muốn nhìn cô khó xử, nên không ngại diễn một tuông kịch.”
Diễn kịch? Anh em họ đêu là như vậy, đêu tự nghĩ mình hơn người, cao ngạo, lãnh khốc, sự giễu cợt của hai anh em họ cố đều đập vào mắt cồ rơi vào tim, nặng nề mà chật vật, khiển cô không chịu nổi, rốt cuộc cô đã có lỗi gì chứ? Chỉ là thời thanh xuân đã từng yêu cố Minh Triệt thôi mà.
Chương 43: Cô phải thích nhát là diễn sao?
CỐ Nguyên Phong anh ta không quan tâm đến cảm nhận của cô, giống như đang nhảy với một đống phế liệu đầy ghê tởm vậy.
Mỗi một bước của hai người đêu rát chuẩn và tao nhã ít nhát bên ngoài nhìn vào là như vậy, bên ngoài sàn khiêu vũ, mọi người thưởng thức đều thầm khen nhưng không thế nhận ra tầm trạng chân thật của đồi nam nữ kia.
Kha Nguyệt như bức tượng gỗ mặc cho tay CỐ Nguyên Phong chuyển động, chết lặng theo từng bước đi. Cô suy nghĩ về những năm qua, những năm tháng ngu ngốc ấy vứt bỏ hểt tự tồn chỉ mong cố Minh Triệt xoay người lại nhìn cô một lần là cô đã thoả mãn lắm rồi nhưng giờ mới phát hiện ra tất cả đêu là giả dối và thật đáng mỉa mai!
Liếc mắt nhìn đám người đang ao ước, cô không hê cảm tháy thỏa mãn chỉ có khó chịu, đúng rất khó chịu, là cố Minh Triệt làm cô khó chịu, cố Nguyên Phong cũng làm cô khó chịu!
“Không muốn diễn thì đừng miễn cưỡng.”
Cuối cùng cô lạnh lùng xuất ngôn, muốn ngừng vũ điệu vô nghĩa này.Thế nhưng, anh ta không đề cô toại nguyện, hát tay cô ra, nhưng cánh tay vẫn đề trên eo siết chặt khiến cô đau đến nhíu mày, tức giận ngước mắt liền nhìn tháy nụ cười nơi khóe mồi.
Anh ta cười, lạnh đến khiển ta phải run, đôi mắt lãnh khốc, ẩn chưa tức giận, đôi màu nhướng
lên liếc xéo vẻ quật cường của cô.
“Cô phải thích nhát là diễn sao?”
Giọng nói lạnh như băng, chất chứa sự giễu cợt, khiển cơ thể cô đơ ra, bàn chân giẫm lên chân anh.Trên gương mặt cố Nguyên Phong không phải vui mừng hay phiền não, nhưng cũng không giận đẩy cô ra, tiếp tục nhảy múa.
Điệu nhạc từ nhẹ nhàng sang chậm, đôi nam nữ trong sàn nhảy như đôi bướm đang khiêu vũ, dưới ánh đèn xoay tròn, làn váy màu đỏ xòe ra.
Động tác hoa mỹ, kỷ thuật Waltz thuần thục khiến mọi người đêu trầm trô không khỏi vỗ tay hưởng ứng
Nhưng dần dần
Bước nhảy của hai người từ từ trở nên loạn, không hề có giai điệu.
Anh ta đột nhiên buông eo cô ra, buông tay, liêu mình chạy ra khỏi sàn nhảy.Theo lực quán tính xoay tròn, Kha Nguyệt chật vật ngã về một bên.
Vài tiếng la kinh ngạc, Kha Nguyệt trời đát rung chuyển, không hề ngã đau xuống sàn như dự tính, eo thon bị ai đó giữ láy, bàn tay trắng bị kéo lại, xoay ngược, bất ngờ ôm cô vào lòng.
Cánh tay trắng nõn theo bản năng tìm cảm giác an toàn, hai tay vòng lấy cổ, đầu áp vào lồng ngực, một mùi bạc hà thơm ngát thoang thoảng quanh mũi.
“Có sao không?”
Giọng nam trong suốt ân cần hỏi, như cô
không nghe được, đôi mắt ửng đỏ, chăm chú nhìn theo bóng lưng đã đi xa. Áp chế sự nghẹn ngào nơi cõi lòng, đầu ngón tay đề lại trên bộ lỗ phục trắng một vết báu sâu, có lẽ người gây ra vì quá bi ai mà không biết.
“Thả em ra!”
Giọng nói lạnh lùng không hê cảm kích ân nhân cứu mạng, cố gắng kiêm chế sự khó chịu và giận dữ.
Nhưng đôi bàn tay to kia vẫn khổng thu lại theo lời cồ, vẫn che chở láy cô trước ngực.
“Em có sao không, tôi vừa ra ngoài nghe điện thoại.”
Kha Nguyệt tức giận xồ đẩy người đàn ông ôm mình, ngẩng đầu, không phải là gương mặt bát mãn mà là gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười như có như không của Lục Niên
“Chân của em xem ra bị trật rồi, để tôi dẫn em sang kia.”
Âm thanh của anh réo rắt mà ôn nhu khiển người khác trâm mê, nhát là khi cô vừa chọn lựa bỏ đi ai đó, không muốn khống chế bản thân chỉ muốn giữ chặt cảm giác ám áp này.
Kha Nguyệt hoảng hốt nhìn Lục Niên, anh không giận, tác phong nhanh nhẹn như mọi ngày, mỉm cười lạnh nhạt.
Anh đang tính Ồm cồ thì cô lại đẩy ra, cự tuyệt ý tốt của anh.
“Không cần, đề tự em.”
Chương 44: Phong, em gọi bảo vệ nhé.
DÙ Kha Nguyệt cô đây quả thật rất khó khăn cũng không muốn tùy tiện tìm ai đó an ủi bản thân
“Được.”-Anh nhân nhượng, ngũ quan sạch sẽ nhu hòa, dáng vẻ tao nhã quá mức khiến cô phải nhíu mày.
Có lẽ Kha Nguyệt không ý thức được bản thân đang giận cá chém thớt với Lục Niên, lúc ở với anh cô mới có thề không lo ngại gì mà bộc lộ bản thân như thế
Sự tin tưởng cùng ỷ lại của Kha Nguyệt dành cho anh có kẽ là do bản năng, thói quen đi
Kha Nguyệt chật vật đi vào bữa tiệc một lần nữa
Vai cồ bị người ta đụng vào, đau nhói, vừa nhíu mày ngẩng đâu lên là cố Nguyên Phong đi cùng bạn gái
Thấy anh ta cười giảo hoạt, Kha Nguyệt đã có
dự cảm không lành
Ánh mắt Kha Nguyệt trâm xuống, kiêm đi nỗi đau trong trái tim, bước chân vội vàng đi về trước.
Nhưng người phía sau dường cũng không có ý định bỏ qua cho cô
Anh ta cất giọng mỉa mai :“Tại sao ở đầy lại có con gà rừng đi loanh quanh thế này, bảo vệ đâu?” Kha Nguyệt cũng chẳng đáp lời, cứ thế vô cảm mà nhìn anh ta
Tháy cô không nói gì cô bạn gái đi cùng anh ta liền cảm tháy thẹn quá hoá giận thay :“Sao bị câm hả? CỐ thiểu hỏi mà không trả lời.”
Cô gái kia liên nhẹ nhàng nói tiếp :‘‘Phong, em gọi bảo vệ nhé.”
Kha Nguyệt cảm thấy không chịu nổi nữa đành lôi thiệp mời ra để cho hai người này xem :“ĐưỢc chưa hai chú bảo vệ giờ tôi vào được chưa?”
Cô gái đi cùng CỐ Nguyên Phong nhanh tay giật lấy thiếp mời xé ra thành từng mảnh nhỏ Lần này thì thành công khiến Kha Nguyệt tức giận :“CÔ có tháy mình giống máy con chó cái hay cắn bậy ngoài đường không? Tránh ra đi, chó ngoan không cắn người.”
Thấy hành động vô liêm sỉ của người bạn gái đi cùng, CỐ Nguyên Phong cũng chang nói gì Cô biết, anh ta luôn im lặng chờ đến lúc cô sẩy chân rồi đâm một phát
Quả nhiên, cố Nguyên Phong rút điện thoại gọi điện cho ai đó
LÚC sau có một người bảo vệ đến, lôi xềnh xệch Kha Nguyệt đi, cô cố giải thích mãi :“Tôi co thiệp mời, anh xem đi nó đã bị hai. người kia xé hết rồi, nếu anh không tin thì chúng ta có thể đến kiểm tra camera an ninh.”
Bảo vệ cũng đã gặp nhiều tình huống biện hộ như thế này rồi, anh ta chỉ nghĩ cô gái này chắc lại để gặp những ngôi sao nổi tiếng mà trà trộn vào đầy
Kha Nguyệt tuyệt vọng giải thích nhưng vẫn không ai tin tưởng
Làm cồ nhớ đến một lần gặp Tử Nhiễm cũng như vậy
“Kha Nguyệt, đừng tưởng rằng cô làm vậy Triệt sẽ quay vê bên cô, nhiêu năm trước cô không có được trái tim của anh áy, thì nhiều năm sau dù có là thiên kim Kha Thị, cô cũng không cách nào lọt vào mắt anh áy.”
Tử Nhiễm nói xong tỏ vẻ đắc ý, đôi môi đỏ tươi sơn nước càng sáng bóng, đôi lông mày nhướng lên đây khinh thường, tay đề lên tóc. Hành động đó trong mắt Kha Nguyệt chỉ là sự ghê tởm.
“Dù không lọt vào mắt của anh ấy cũng không cần cô phán xét, ít nhát lúc này, gia đình hai bên luôn cố ý tác hợp tôi và cố Minh Triệt, còn chị…”-Kha Nguyệt cười lạnh, môi đỏ mọng cong lên.“Chỉ là một trạm nghỉ tạm thời.”
Cô không muốn cố ý khoe gia cảnh của bản thần, chẳng qua là không muốn để Tử Nhiễm sỉ
nhục như vậy, vì cố Minh Triệt và Tử Nhiễm cô đã mát đi tôn nghiêm, lúc này cô cũng nên phản kích nếu không, cô đúng là quả hồng mềm.
Sắc mặt Tử Nhiễm cứng đờ, phẫn hận nhìn chằm chằm Kha Nguyệt, đôi mắt như Lâm Đại Ngọc hờn giận trách cứ.
Kha Nguyệt không yếu thế, hung tợn trợn to mắt, ỷ vào chiêu cao nhìn xuống Tử Nhiễm, trong mắt tia lửa không ngừng phun lên.
Tử Nhiễm giận quá mà cười, cười đến xinh đẹp:“Nhưng mà, làm sao bây giờ, Kha Nguyệt à, người Triệt yêu là tôi, cô không thể thôi miên bản thân mình được nha.”
Tay tựa vào tường nắm thành quyên, vết thương dưới đáy lòng lại nhói đau, Kha Nguyệt cắn răng, từng chữ nói:“Tình cảm cũng tốt thật, từ khi nào nhân vật danh tiếng làm sóng làm gió ở Thanh Hoa đi làm tiểu tam mà còn không biết xấu hố, nếu muốn danh chính ngôn thuận, thì vị hôn phu danh chính ngôn thuận như tôi không ngại lên tiếng chào hỏi.”
Không ai tốt toàn diện,Tử Nhiễm nói toàn lời hung ác, thì Kha Nguyệt càng độc.
Cô muốn làm tiểu tam, tôi còn không thành toàn cho chị sao?
Lúc này Kha Nguyệt bị cơn giận cùng khổng cam lòng che phủ, nói ra khồng nghĩ tới hậu quả, chỉ muốn ở trước mặt Tử Nhiễm đấu võ mồm.
Cứ nghĩ Tử Nhiễm không cam chịu yếu thế
phản bác nhưng cô đã suy nghĩ sai, sắc mặt Tử Nhiễm đại biến khiến cô không kịp phản ứng.
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ vẻ u sầu, hai mắt hông hồng nhìn Kha Nguyệt, như bị ủy khuất, đứng trước mặt Kha Nguyệt giống như con thỏ nhỏ bị làm cho sợ hãi.
“Kha Nguyệt, tôi chưa từng muốn làm người thứ ba, nhưng với Hằng tôi không thề buông tay, xin lỗi cậu!”
Tử Nhiễm đột nhiên vươn tay kéo Kha Nguyệt, Kha Nguyệt không khích khí hất ra, trên gương mặt sáng sủa chỉ là sự chán ghét.
Chương 45: Cút ngay
“Khổng muốn? Cô vừa bước chân vào Thanh Hoa liên lập kể hoạch leo lên giường cố Minh Triệt, chẳng lẽ anh ấy cầm dao kề cổ cô sao? Khi nào thì cô đào còn cân đền thờ trinh tiết, thật không biểt xấu hổ, chưa từng tháy ai không biết xấu hổ như cô đó Tử Nhiễm.”
Ngay cả bản thần cũng bị lời nói của mình làm cho chấn động, Kha Nguyệt liếc nhìn dáng vẻ ủy khuất muốn khóc củaTử Nhiễm, cảm thấy lời mình mắng lúc nãy thật có lỗi, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Tử Nhiễm nữa, tựa vào vách tường bước đi.
“Cô không phải nói yêu Triệt sao? Yêu anh ấy thì cho anh ấy tự do, đừng trói buộc anh áy.”
Nghe giọng nói nhu mỳ của Tử Nhiễm, từ yêu phát ra từ miệng đối với Kha Nguyệt cảm tháy thật châm chọc!
Đột nhiên xoay người, như nói đùa:“Yêu thì dẫn anh áy đi Haagen dars có tốt hơn không!”
Không để ý đến Tử Nhiễm, xoay người lại, khó khăn đi vê trước, bước xuống bậc thang thứ nhát, phòng rửa tay nằm dưới tầng trệt.
“Kha Nguyệt, cô đừng nghĩ có gia thế làm chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm!”
Không nghĩ Tử Nhiễm kiên quyết đuổi theo, một đôi tay trắng bắt láy tay Kha Nguyệt, dùng sức rất mạnh khiến Kha Nguyệt bị đau. Kha Nguyệt nhìn Tử Nhiễm làm càng, chân mày nhíu lại, cơn giận sục sôi.
“Muốn làm gì, cũng không cân cô xen vào!”
Đưa tay đẩy, chỉ là muốn thoát khỏi Tử Nhiễm, rõ ràng khổng dùng bao nhiêu sức, nhưng trên hành lang một tiếng thét chói tai vang vọng giữa không trung,Tử Nhiễm từ trên cầu thang ngã xuống.
Sững sờ quên cả rút tay về, Kha Nguyệt không thề tin được nhìn Tử Nhiễm lăn xuống dưới bậc thang, chưa kịp phản ứng, thì bên má trái đã đau rát.
“Bộp!”
Mái tóc xoăn bị một lực tay mạnh chạm vào mái tóc bung ra, hai gò má ngà trắng trở nên sưng đỏ, kết hợp với chỗ đau nơi mắt cá chân khiến cô hận không thể ngã xuống.
“Cút ngay.”
Tiếng rống giận dữ làm màng nghĩ cô rung lên, CỐ Minh Triệt đột ngột xuất hiện đề cho cô như bị
gáo nước lạnh giội xuống đầu, chỉ mặt anh nặng nề đẩy cô ra, nhìn anh hốt hoảng lao xuống lâu.
Gương mặt nhỏ nhắn củaTử Nhiễm không còn chút máu, đau đớn, hai tay ôm chặt bụng dưới, dưới váy giữa hai chân trắng, máu tươi như hông thủy tràn ra nhuộm trên lớp trải sàn màu vàng.
Đôi mắt Kha Nguyệt co lại, thân hình khẽ động, cúi đầu nhìn tay mình không thể tin minh vừa làm thế. Cô rõ ràng không dùng sức, không hê muốn đẩy Tử Nhiễm, chỉ cân cô ta giữ láy tay vịn là có thề đứng lại a!
CỐ Minh Triệt trước sau vẫn lạnh lùng, ôm Tử Nhiễm vào lòng, hôn lên chiếc trán đang đầy mồ hôi lạnh củaTử Nhiễm, tự lầm nhẩm:“Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay!”
Kha Nguyệt đứng trên câu thang, không biết làm sao, nhìn hành động thân mật của hai người không những không khiến cô ghét mà lại khiến cồ khủng hoảng.
“Em… em không có…”
Muốn giải thích nhưng chỉ đổi láy đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô, đôi mắt đỏ thắm lạnh lẽo, từ hận thù còn là chán ghét.
“Kha Nguyệt, cô cho rằng làm vậy sẽ có được tồi sao? Tôi cho cồ biết, nếu Tử Nhiễm không sao thì tốt, nểu không, tôi chắc chắn sẽ khiển cô trả giá.”
“Em không cố tình đẩy cô áy, là tự cô áy ngã xuống.”